Mục lục
Không Hề Đáng Yêu - Tây Phong Chước Chước
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xúc cảm trên chân không nặng cũng không nhẹ nhưng Giang Nhược nửa tỉnh nửa mê bị hoảng sợ một trận, cả người run như cầy sấy, tiếp đó bên tai còn nghe thấy tiếng Lục Hoài Thâm, theo phản xạ có điều kiện mở choàng mắt, tư duy vẫn còn trì trệ, đáy mắt có một tia mê mang, bất động tại chỗ chăm chú nhìn anh một lúc.

Đêm khuya lộng gió, sau cơn mưa dầm bầu trời trở nên thoáng đãng, không gợn chút mây, tầm nhìn trong bóng đêm lại càng cao hơn, có thể nhìn thấy rõ rệt những vì sao chi chít phía chân trời tối đen như mực.

Trong mắt Giang Nhược là Lục Hoài Thâm đang đứng trước bầu trời sao ảo mộng ấy, tư thế thẳng tắp bên cạnh cô, hàng mi dày hơi khép lại, ánh mắt vẫn kiêu ngạo lạnh lẽo như mọi khi, giống như chiếc mái vòm, lúc này đây xem ra vẫn là xa không thể với tới.

Cơn gió đầu hạ mang theo chút lành lạnh, nhè nhẹ thổi qua, vì đi phỏng vấn nên Giang Nhược mặc váy lót dài tới đầu gối, bắp chân trần mảnh mai lộ ra bên ngoài, cơn lạnh từ bắp chân lan ra khắp toàn thân, trên người cô chợt nổi da gà.

Trong khoảnh khắc khiến cô thanh tỉnh.

Cơn buồn ngủ trong người đã đỡ hơn nhiều, nhưng vào thời điểm nhìn thấy Lục Hoài Thâm, tinh thần lại thêm kiệt quệ, cô vô thức thở dài một tiếng. Lục Hoài Thâm nhìn khuôn mặt nhỏ mệt mỏi ủ rũ, hừ lạnh nói: “Màn trời chiếu đất mà cô vẫn yên tâm ngủ quá nhỉ?”

Nói xong không đợi cô tiếp lời đã quay người đi vào nhà rồi.

Mới vừa đây Giang Nhược thực sự ngái ngủ, nửa thân trên tựa vào ghế dựa, còn rũ chân dưới đất đã ngủ mất, kết quả bây giờ hơi động đậy chân đã vừa tê vừa mỏi, không có tí sức lực nào.

Đợi khi cô hồi phục sức sống, giẫm lên giày cao gót, chầm chậm chạy theo Lục Hoài Thâm vào nhà.

Giang Nhược kéo cửa, tháo giày đổi sang dép lê, một mặt thử dùng giọng thương lượng nói với Lục Hoài Thâm: “Anh về sau có thể đừng đổi mật khẩu nữa được không?”

Lục Hoài Thâm chẳng để ý tới cô.

Cô lại nói: “Dù sao thì kết quả đều như thế, bây giờ tôi nhiều nhất chính là nghị lực và thời gian, chưa đến Hoàng Hà chưa hết hi vọng. Hơn nữa, ngộ nhỡ tôi ở trong sân nhà anh xảy ra chuyện gì đấy, tương tự như kiểu mất đi lí trí mà trèo tường vào nhà…”

(chưa đến Hoàng Hà chưa hết hi vọng: ngạn ngữ Trung Quốc, có nghĩa là sẽ không bỏ cuộc cho đến khi không còn nơi nào để đi. Đó là một phép ẩn dụ dùng để chỉ việc sẽ không bỏ cuộc cho đến khi đạt được mục tiêu.)

Giang Nhược rất thấu tình đạt lí, mưu đồ muốn thuyết phục anh.

Lục Hoài Thâm rõ ràng không để tâm: “Cô cho rằng nơi này ai cũng có thể vào được sao?”

Giang Nhược thế mà không biết mệt mỏi, “Cái đó còn chưa chắc, ngộ nhỡ hàng xóm của anh chính là một tên cuồng sát nhân tâm lí biến thái hoặc một nữ can phạm mạnh mẽ thì sao?”

Lục Hoài Thâm chẳng thèm đoái hoài gì, ném chìa khóa xe vào khay đựng chìa khóa ở huyền quan, tùy ý nói: “Vậy vừa hay thay tôi giải quyết một chuyện phiền phức, đỡ rắc rối.”

Giang Nhược đã cởi giày cao gót, phút chốc càng kéo dài chênh lệch chiều cao với anh, giọng điệu cô mềm mỏng: “Lục Hoài Thâm, đêm khuya sương rơi nặng hạt, anh có biết bị khí lạnh xâm nhập thân thể đối với phụ nữ có ảnh hưởng rất lớn không?”

Lục Hoài Thâm không che đậy chút nào hàm ý chế giễu, “Câu trước của cô không phải mới tỏ rõ thái độ, khoe khoang có nghị lực và thời gian sao?”

Giang Nhược nhìn dáng vẻ anh lúc này, thái độ lạnh lùng, cứng mềm đều không ăn khiến cơn oán giận của cô không có nơi nào để phát tiết, chỉ cảm thấy trong lòng mệt mỏi cực độ, đột nhiên liền mất đi năng lực chiến đấu.

Cô khẽ cử động môi, gật gật đầu, cái gì cũng không nói nữa.

Trong phòng khách đèn sáng như ban ngày, Lục Hoài Thâm bỗng nhiên chú ý đến quầng thâm xanh đen dưới mắt cô, sắc mặt trắng bệch, dáng vẻ tinh thần uể oải, trái tim anh nảy sinh sự nóng nảy không giải thích được, vào lúc Giang Nhược không nói lời nào lướt qua, anh liền kéo cánh tay cô.

Giang Nhược cũng chẳng nhìn anh, chỉ là không chút dấu vết khẽ cau mày, nói một chữ: “Đau.”

Lục Hoài Thâm sửng sốt, trong chớp mắt bèn thả tay ra, Giang Nhược tiếp tục đi lên tầng, an an tĩnh tĩnh mà ở trong phòng ngủ cho khách.

Ngày thứ hai, vừa thức dậy lúc sáng sớm, Giang Nhược rõ ràng cảm nhận được bản thân đầu nặng chân nhẹ, toàn thân vô lực, lúc đi bệnh viện thăm Kiều Huệ, thuận tiện cũng mua luôn thuốc cảm cho mình.

Hà Nội, ngày 8/10/2020

Trans: Phương Nhược Vũ

Wattpad: Phương Nhược Vũ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK