Mục lục
Không Hề Đáng Yêu - Tây Phong Chước Chước
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giang Nhược tắt điện thoại.

Cô hiểu được, ý nghĩa của bị động chính là cho dù lên tòa án cô cũng chỉ có nước bị đè đầu chịu đánh. Bàn về thủ đoạn và địa vị kinh tế, cô đều không phải là đối thủ của Lục Hoài Thâm. Lại nói, còn có thêm Giang Chu Mạn một nhà ba người nối giáo cho giặc, một khi cô có chút gì sai sót thì có khả năng sẽ bị cắn ngược lại.

Thời gian này, cứ đêm đến Giang Nhược đều ngủ không ngon, tinh thần kéo căng như sợi dây đàn, ban ngày vừa nghĩ đến mọi chuyện liền cảm thấy đầu óc căng thẳng.

Hôm nay chưa nhân được tiền hoa hồng dịch thuật, Giang Nhược quay trở về mang theo máy tính, chuẩn bị đi bệnh viện vừa chăm sóc Kiều Huệ, vừa làm hồ sơ xin việc để gửi đi.

Trước đây, Kiều Huệ vốn là kiểu người đầy đặn, từ khi nằm viện tới nay lại gầy tới mức chỉ còn da bọc xương, sắc mặt vàng vọt, hai má hõm vào, Giang Nhược mỗi khi nhìn đều cảm thấy lo lắng.

Trước khi Kiều Huệ nằm viện, Giang Khải Ứng đã bị bắt giam rồi. Thời gian bà mới tỉnh lại có hỏi Giang Nhược về tình hình gần đây tại nhà họ Giang. Mỗi lần như thế, Giang Nhược đều nói chuyện hết sức thận trọng, không muốn làm bà bận tâm. Kiều Huệ đang bệnh cũng chẳng có tinh lực để suy nghĩ hay gặng hỏi. Sau khi nghe cô nói không có vấn đề gì lớn thì chỉ gật đầu: không có chuyện gì là tốt.

Hiện tại thân thể và tinh thần của bà dần tốt lên, Giang Nhược sợ rằng bà sẽ hỏi đến điều gì đó.

Lúc tới phòng bệnh, Kiều Huệ mới ngủ trưa tỉnh dậy. Tuy rằng có vẻ mệt mỏi nhưng ánh mắt sáng rõ, xem ra thần thái có vẻ rạng rỡ hơn nhiều.

Kiều Huệ cười quở trách, “Sao con tối ngày cứ chạy đến đây thế, có y tá và người chăm sóc rồi, có cứ làm việc của mình đi.”

“Hôm nay không bận việc, con qua đây với dì.” Giang Nhược ngồi xuống sô pha bên cạnh.

Kiều Huệ ngẩn người một chút, gật gật đầu, được một lúc mới cười nói: “Nhược Nhược à, sức khỏe dì cũng tàm tạm rồi, bằng không thì mấy ngày này xuất viện đi. Đã ở đây được một hai tháng, cả người dì đều trở nên u uất rồi. Giang Nhược biết dì đang lo lắng điều gì, bà cho rằng cô không đi phiên dịch thì không có thu nhập, sợ là sẽ tăng thêm gánh nặng cho cô.

Giang Nhược nói: “Bác sĩ cho con xem các chỉ số cơ thể của dì rồi. Tất cả đều chưa hồi phục, đề nghị phải tiếp tục quan sát tĩnh dưỡng thêm. Dì yên tâm ở đây đi, không cần suy nghĩ chuyện tiền bạc. Viện phí cho đợt điều trị tiếp theo con đã nộp trước rồi.”

Kiều Huệ kinh ngạc, “Con lấy tiền ở đâu ra?”

Giang Nhược cũng không giấu giếm, “Trong tay con vẫn còn dư chút tiền, Lục Hoài Thâm lại đưa thêm một ít.”

Nói tới Lục Hoài Thâm, Kiều Huệ nhíu mày. Giang Nhược tuy rằng không nói rõ ràng với bà, nhưng bà biết đại khái là Giang Khải Ứng ngồi tù không tránh khỏi có liên quan tới cậu ta, còn ép Giang Nhược phải ra đi trắng tay.

“Làm sao mà đột nhiên cậu ta lại nhả ra vậy?”

Giang Nhược bèn nói dối một ít, “Con đoán là do cảm thấy lương tâm không yên ổn. Hơn nữa con và anh ta vẫn chưa kết thúc quan hệ hôn nhân, không đưa tiền cũng không xong.”

Giang Nhược nói có ngọn có ngành: “Con có thể làm gì được đây? Con chính là uy hiếp anh ta cùng lắm thì cá chết lưới rách. Anh ta có thân phận có địa vị, tự nhiên sẽ sợ tiếng xấu ảnh hưởng đến bản thân.”

Dù sao cũng không thể để Kiều Huệ biết chuyện cô đi đến Ngự Lâu tiếp rượu.

Không biết dì có tin hay không nhưng cuối cùng thì bà cũng không ép hỏi nữa, “Quả nhiên là người nghèo có số của người nghèo, người giàu cũng có nỗi khổ của người giàu. Ông nội con đâu có thể nghĩ tới sẽ bị con trai tự mình nuôi dưỡng hơn nửa đời người ám toán.”

Giang Nhược cầm một quả táo, vừa gọt vỏ vừa nói: “Mỗi người đều có dục vọng bản năng. Những người sinh ra trong kiểu gia đình như thế, vì tiền quyền mà máu thịt tương tàn cũng là chuyện thường tình. Huống hồ, Giang Vị Minh vốn chỉ là con nuôi. Ông nội lại chú trọng tới huyết thống thân thích của mình. Trong lòng Giang Vị Minh chắc chắn sẽ cảm thấy mất cân bằng.”

Kiều Huệ không nói nên lời, trong lòng vẫn khó mà tiếp nhận, “Bố và anh con vừa mất, Giang Vị Minh cho rằng hết trở ngại rồi. Ai biết ông con lại mang con về. Hiện tại, ông lão vừa ngã xuống, con liền trở thành mục tiêu của bọn họ. Đến giờ, dì cũng không biết lúc đầu quyết định để con trở về nhà họ Giang đến cùng là đúng hay sai.”

Giang Nhược không lên tiếng.

Kiều Huệ nói xong lại rơi vào rối rắm, “Nhưng mà nếu con không quay về nhà họ Giang, nói không chừng ngày tháng trôi qua lại càng khó khăn hơn.”

Hà Nội, 12/8/2020

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK