Trái lại đáp án này chẳng khiến Lục Hoài Thâm bất ngờ lắm, cái người Giang Nhược ấy có đôi khi cứ đánh bất ngờ, anh quen rồi.
Thấy cô quả thực buồn ngủ, cũng không trêu cô nữa, đứng dậy thay quần áo đi tắm.
Anh đã vào phòng để quần áo, Giang Nhược lại ngửi thử tay mình.
Mùi sữa ở đâu ra?
Rõ ràng hương hoa điều chế ra mà.
**
Đã vào độ cuối tháng này, Lục Hoài Thâm ngày một bận rộn hơn, nhưng lúc này sớm muộn gì còn có thể gặp mặt, mới vừa sang tháng mười, thời điểm cả nước tưng bừng nghỉ quốc khánh, Lục Hoài Thâm lại phải đi công tác liên tiếp ba thành phố, đầu tiên là đi thủ đô sau đó đi Hong Kong, trạm cuối cùng là thủ phủ tỉnh Đông Nam.
Có lịch trình của hai thành phố được quyết định ngay trước một ngày, trước khi đi mới cho Giang Nhược biết.
Lúc vừa biết, tâm trạng Giang Nhược như rớt xuống thung lũng không sao nói rõ được, ngược lại thì không phải vì anh không có thời gian ở bên mà sa sút tinh thần, cô vốn chẳng phải người có tính cách ỷ lại, nhưng dường như vì khoảng thời gian này bị anh đi sớm về trễ ảnh hưởng, trong lòng cô thỉnh thoảng cảm thấy lo âu, hơn nữa còn tăng dần mỗi ngày.
Giang Nhược cảm thấy đây là ảnh hưởng của sự thay đổi hoocmon trong thời kì mang thai, cảm xúc khá thất thường, khi thì suy sụp khi thì phấn khích.
Giây trước lo âu ập đến, giây sau đã cực kì bình thản giúp anh thu xếp hành lí trong phòng để quần áo.
Lục Hoài Thâm sẽ đi vào sáng nay, anh thức dậy mới vừa tắm xong đang cạo râu, cửa phòng vệ sinh bỗng nhiên mở ra, Giang Nhược đi chân trần xông vào, vịn bồn cầu nôn thốc nôn tháo.
Trước mắt mỗi sáng Giang Nhược sẽ có phản ứng nôn nghén, nhưng đều thuộc loại không nặng không nhẹ có thể nhịn, thỉnh thoảng có cảm giác không nhịn nổi, nhưng cũng đỡ hơn mấy ngày mới vừa phát hiện mang thai, ngoài mấy ngày ấy, thì tình trạng sáng nay thuộc loại nghiêm trọng nhất.
Lục Hoài Thâm ngay lập tức không yên tâm, muốn đưa cô đi bệnh viện, Giang Nhược dùng ánh mắt người từng trải nhìn anh một cái, nói anh chuyện bé xé ra to, mấy ngày cô mới phát hiện mang thai, nôn nghén mức này có đến mấy lần một ngày.
Lục Hoài Thâm nửa tin nửa ngờ, vẫn không yên tâm lắm, nói muốn để Quý Lan Chỉ đưa cô đến chỗ giáo sư khoa sản, chị họ nhà họ Lý, khám thử.
Giải thích mấy lần với anh thì anh không tin, Giang Nhược liền cảm thấy hơi bực, lời cáu kỉnh buột miệng thốt ra: “Trước kia sao không thấy anh sốt sắng thế này với em? Có con một cái là khác ngay nhỉ.”
Trong khoảng thời gian này Lục Hoài Thâm bận tối mặt tối mày, đầu chứa vô số sự tình trong công việc, thông cảm cho cô thời gian mang thai cảm xúc thất thường, nhưng nghe được câu này vẫn rất khó cảm thấy thoải mái, cộng thêm thời gian làm việc suốt ngày đêm, tinh thần căng như dây đàn, giờ phút này dây đàn đứt phựt.
Vì nôn đến mệt lử, Giang Nhược ngồi lả trên sàn nhà trước bồn cầu.
Anh đứng trước mặt cô nhìn vài giây, sau đó dùng khăn lông lau bọt còn thừa trên cằm, khăn lông ném ở bệ rửa mặt, chẳng thèm nhìn cô mà nói: “Có con rồi quả thật không giống.”
Sau đó xoay người, khi đi tới cửa anh dừng lại, lại xoay người về phía cô, “Quan tâm hay không quan tâm em đều có ý kiến, anh cũng không biết đến tột cùng là em muốn thế nào.”
Giang Nhược ngồi ở chỗ kia vẫn không nhúc nhích, ngẩng gương mặt tái nhợt chẳng mang cảm xúc gì, đôi mắt nhìn thẳng anh, lặng lẽ bấm chặt đầu ngón tay đang phát run.
Lục Hoài Thâm đi ra ngoài, đến phòng để quần áo thay quần áo, xách vali kéo đi.
Giang Nhược nghe thấy bánh xe nghiền trên sàn nhà, tiếng vang lộc cà lộc cộc trong buổi sáng yên tĩnh, cao vút dị thường, mỗi một tiếng đều như đang cán vào lòng.
Phải đáp chuyến bay sớm, Bùi Thiệu cùng tài xế đã đợi ở bên ngoài, trước kia lệ thường khi đi công tác là Bùi Thiệu hoặc tài xế đi lên hỗ trợ cầm hành lý, về sau sợ làm phiền Giang Nhược, hành lí đều là Lục Hoài Thâm tự xách xuống.
Bùi Thiệu bỏ vali vào cốp xe, thấy Lục Hoài Thâm lần lữa mãi không lên xe, nhìn sắc mặt cũng chẳng được vui, anh ta cẩn thận nhắc nhở: “Lục tổng, nên đi thôi.”
Lục Hoài Thâm xoa cằm, bỗng nhiên đi lộn trở lại vào nhà, quẳng lại một câu: “Năm phút.”
Sau khi vào thu, hành lang cùng cầu thang đều trải thảm, anh giẫm lên trên, bước chân không tiếng động.
Cửa phòng vẫn chưa đóng, anh vừa tới, phát hiện Giang Nhược đang đi chân trần về hướng mép giường, hình như cô không lường được anh sẽ quay về, nhất thời chưa kịp lau nước mắt trên mặt, cũng chẳng che giấu nổi vẻ nhếch nhác, chợt quýnh lên xốc chăn chui vào giường, cong lưng quay ra phía cửa, mặt cũng che đi hơn nửa.
Lục Hoài Thâm bỗng thắt lòng, đau xót kinh khủng.
Anh đến bên mép giường, cúi xuống ôm cả người lẫn chăn vào lòng.
Giang Nhược giãy giụa vài cái, nhưng thật ra yếu ớt không dùng được mấy sức, anh lại ôm chặt.
Đợi người trong chăn không vùng vẫy nữa, Lục Hoài Thâm mới đưa tay vào trong chăn ôm người ra, quỳ một gối tại mép giường, hơi phủ xuống ôm chặt lấy người cô vào lòng, Giang Nhược bị bắt rướn nửa người lên.
Cánh tay Lục Hoài Thâm nâng gáy cô, hôn từ vành tai xuống môi, cái trước mạnh hơn cái sau, đến môi gần như là đang hút lấy.
Giang Nhược chịu đau, “a” một tiếng, Lục Hoài Thâm cắn môi dưới của cô, dùng răng day nhẹ, theo sau mới buông ra.
Cằm anh dính sát vào thái dương của cô, nói nhẹ giọng: “Em cố gắng, đợi anh về, nhé?”
Giang Nhược nức nở một tiếng, cằm tì trên bả vai anh, tay quấn sau lưng anh, vì động tác anh giơ tay mà áo vest hơi bó căng, vân da áp lên vải.
Cô gật đầu.
**
Mấy ngày Lục Hoài Thâm đi vắng, bảo thím Ngô ở lại nhà trông nom cô.
Kiều Huệ biết Lục Hoài Thâm phải đi công tác, cảm thấy một mình Giang Nhược ở nhà lẻ loi, bèn bảo cô qua ở mấy hôm, cũng tiện chăm sóc, còn cố tình cường điệu phải bồi bổ tử tế cho cô.
Giang Nhược vừa nghe đến chữ “bổ” liền khiếp đảm, vội nói dối rằng chuyên gia dinh dưỡng Lục Hoài Thâm thuê là tính giá theo bữa, không ăn cũng phải trả tiền như thường, thì Kiều Huệ mới không nhắc đến nữa.
Mấy ngày nay phản ứng nôn nghén càng nặng hơn, tâm tình cũng không vui, Giang Nhược gần như chẳng ra khỏi cửa mấy, chỉ ở nhà dưỡng thai, một ngày cũng chỉ giao lưu tin nhắn sáng tối với Lục Hoài Thâm.
“Dậy chưa?”
“Dậy rồi.”
……
“Mới vừa họp xong, em đi ngủ sớm một tí.”
“Ngủ ngon.”
……
“Ăn sáng chưa?”
“Ăn rồi.”
……
“Bao giờ về?”
“Tối ngày kia.”
Có một ngày Lục Hoài Thâm chưa gửi tin nhắn cho cô, cô cho rằng anh bận, tìm thời gian lúc trưa gửi cho anh một tin nhắn, mãi đến đêm khuya anh mới trả lời, khi đó cô đã ngủ rồi, lúc đọc tin nhắn là sáng hôm sau, lại thành cách thăm hỏi chào buổi sáng ban đầu.
Quốc khánh kết thúc, Lục Hoài Thâm không vội về, nán lại thêm một ngày.
Ngày về thành phố bị trì hoãn, anh đích thân gọi điện thoại nói với cô, còn nói một chuyện, tối mùng 8 phải đến tiệc cảm ơn niêm yết chứng khoán của một công ty công quan, cũng chính là tối mai.
Chuyến bay của anh hạ cánh lúc gần tối, sẽ đi thẳng đến, bảo cô chuẩn bị một chút, tài xế sẽ đưa cô đi.
Giang Nhược ngẩn ra, nói: “Nhưng mà…em với Vương Chiêu đã hẹn ngày mai định đi ra ngoài.”
Lục Hoài Thâm mất một lúc không tiếp lời, lúc lên tiếng lại giọng nói đã rất điềm tĩnh, “Nếu bên em có thể kết thúc trước thì gọi tài xế qua đón em đến, không được thì thôi.”
“Vâng.”
**
Ngày hôm sau Giang Nhược đến Cẩm Thượng Nam Uyển, vừa ăn xong cơm trưa nên ngồi ở sofa.
Kiều Huệ hỏi cô: “Không phải con muốn ngủ trưa à?”
Giang Nhược nói: “Tạm thời không muốn ngủ.”
Sau lại phát hiện cô cứ nhìn thời gian mãi, Kiều Huệ thúc giục: “Nếu con có việc gì thì mau đi làm đi.”
Giang Nhược bất động như tượng.
Lại qua nửa tiếng, cô đứng dậy ra huyền quan đổi giày, “Mẹ, con đi trước đây, buổi tối có việc không tới ăn cơm đâu.”
“Con bé này… ” Kiều Huệ liếc xéo cô một cái, “Buổi tối phải ăn cơm đấy, lái xe chậm thôi.”
Giang Nhược đến salon tóc hay đi cùng Vương Chiêu để làm tóc, sau đó đến trung tâm Quốc Kim mua một bộ váy lễ phục, lúc chọn giày gặp phải vấn đề nan giải, do dự không quyết được giữa 8 phân với 10 phân.
8 phân thoải mái thì thoải mái đấy, chỉ là trông chân không đẹp bằng đi 10 phân.
Nhân viên bán hàng hỏi: “Xin hỏi chị đi bình thường hay đi dự tiệc?”
Giang Nhược nhìn chằm chằm hai chân đi hai chiếc giày khác nhau trong gương, “Tiệc rượu.”
“Thế chọn 10 phân là đẹp, độ cao này tôn dáng chân nhất, trông cũng có vẻ cao gầy hơn, chị thấy sao?”
Giang Nhược do dự: “Nhưng tôi đang có thai.”
Loại 10 phân tuy cô đã quen, cũng có thể xử lí được, nhưng đứng lâu sẽ mệt, lúc mang thai eo cũng dễ mỏi.
Người bán hàng nói: “Nếu trong tình huống này, chỉ cần ngày thường chị đi giày cao gót mà có thể đi vững, thì vấn đề không lớn, hơn nữa giày nhà em độ thoải mái cao lắm, dáng giày có thể ôm sát chân một cách hoàn mĩ, chị hoàn toàn không cần lo lắng.”
Cuối cùng Giang Nhược vẫn mua đôi giày đen 8 phân.
Làm xong hết thảy, trời vừa tầm nhuốm đen, Giang Nhược sợ giờ cao điểm buổi chiều tắc đường, bảo tài xế tới đón sẽ không đến kịp, dứt khoát tự lái xe qua khách sạn luôn.
Thời điểm tới khách sạn, việc đón tiếp khách quý nhập tiệc đã sắp kết thúc.
Ngày hôm qua lúc Lục Hoài Thâm nói với cô, là muốn bảo cô qua đây trước, nên cho cô địa chỉ và số tầng, nhưng Giang Nhược lại không có thư mời.
Đứng ở lối vào đang định gọi điện thoại cho Lục Hoài Thâm, phía sau có người gọi: “Lục phu nhân?”
Giang Nhược vừa quay đầu nhìn thấy người tới, cô hơi kinh ngạc, cô từng gặp người này, chính là người phụ nữ ngồi cạnh cô ở bữa tiệc sinh nhật bố Hạ Tông Minh.
Nhưng ngại là, cô không biết tên đối phương, chỉ có thể cầm di động cười cười, “Chào cô.”
Đối phương mặc một bộ Hoa phục vải bóng màu đen, tóc vấn tỉ mỉ, cổ và tai đeo châu báu tinh xảo đắt đỏ, cười lên trông sang trọng át người.
“Tôi tên là Phương Dã.” Phương Dã nói rồi đưa danh thiếp cho Giang Nhược.
Giang Nhược nhìn lướt qua bốn chữ trên danh thiếp “Công quan Phương Trăn”, tức khắc phản ứng lại, người này là chủ tiệc rượu đêm nay.
“Sao cô không đến cùng Lục tiên sinh?” Phương Dã vừa hỏi, vừa đưa cô vào trong, “Nào, đi vào trước đã.”
“Cảm ơn,” Giang Nhược nói: “Anh ấy đi công tác về, chuyến bay lúc chập tối, sợ không kịp nên đi thẳng từ sân bay tới đây, cháu có chút việc trì hoãn.”
Phương Dã gật đầu: “Hóa ra là thế, khó trách vừa rồi Lục tiên sinh bảo cô có việc không đi được, không ngờ cô tranh thủ đến, cảm ơn đã nể mặt nhận lời mời.”
Giang Nhược nỗ lực phớt lờ những ánh mắt bên cạnh đưa tới, nhìn chung từ địa điểm nhìn mãi không thấy điểm cuối và số lượng người như này đủ biết quy mô tiệc rượu cảm ơn không giống bình thường.
Phương Dã lại “Ấy” một tiếng, nhìn sang hướng cách đó không xa, nói: “Lục tiên sinh ở đằng kia.”
Cách mấy mét, lúc Phương Dã cất tiếng Lục Hoài Thâm cũng chú ý tới bên này, ngước mắt nhìn qua, Giang Nhược đi theo Phương Dã cùng tới.
Giang Nhược vừa nói chuyện với Phương Dã, khóe mắt vừa chăm chú nhìn anh.
Khi đến gần, Lục Hoài Thâm rất tự nhiên giơ tay về phía cô, Giang Nhược đặt tay vào lòng bàn tay anh, bàn tay anh cầm lấy, nắm chặt, dắt cô đến gần mình, tay đặt sau thắt lưng cô, giới thiệu với các đối tác kinh doanh đang kìm nén kinh ngạc: “Vợ tôi, Giang Nhược.”
Hà Nội, 31/1/2023
Yêu thương (^_^)
Trans: Phương Nhược Vũ