Giang Nhược còn đang nằm trên khuỷu tay anh, đầu chỉ gối lên một góc gối trắng tinh, sau khi nghe vậy sửng sốt vài giây, cuốn theo mà đến chính là cảm giác muốn độn thổ cho xong.
Cô chẳng còn cách nào làm bộ như không có chuyện gì nữa, không chịu nổi bèn vùi mặt xuống đệm.
Cái gọi là phóng túng thì sảng khoái nhất thời, xong chuyện khó mà thu dọn tàn cục. Giang Nhược chưa bao giờ trầntruồng như thế mà thức dậy trong cùng một ổ chăn với Lục Hoài Thâm, càng đừng nói đến cô còn tự cho mình là thông minh mà tự đắc rồi rầu rĩ các kiểu trước khi anh tỉnh giấc, than thở đắc ý viết hết cả trên mặt.
Giang Nhược tốt xấu cũng là người sĩ diện không muốn chịu thua kém, cứ xoắn xuýt mãi về chuyện này, sợ bị anh cười nhạo.
Nhưng Lục Hoài Thâm vốn chưa từng cảm thấy có gì phải vướng mắc mấy chuyện ấy, lặp lại vấn đề ban nãy: “Anh hỏi em thở dài cái gì?”
Giang Nhược bị lời này của anh nhắc nhở, nghĩ đến lúc đó mình thở dài là vì trong lòng suy nghĩ, khi tình cảm mãnh liệt đến thì không màng điều gì, nhưng sau đấy con đường phía trước vẫn mù mịt y như cũ, hai người biết rõ sẽ không có kết quả, sẽ không vì đối phương mà nỗ lực, thế nhưng còn nhiều lần dây dưa không dứt, lên giường tình nồng ý đượm, xuống giường trở mặt thành thù.
Kiểu quan hệ này dị thường, vợ chồng không giống vợ chồng, người tình không ra người tình.
Giang Nhược chẳng nhìn anh, cũng có thể cảm nhận được áp lực trên đỉnh đầu, nhưng cô sẽ không bộc bạch trước mặt anh ấy, định lừa gạt cho qua, lại thở dài như ban nãy, “Đêm qua anh……”
Dáng vẻ khẽ nhíu ấn đường tựa như có nỗi niềm khó nói.
Lời còn chưa nói xong, Lục Hoài Thâm đã lật người, đè cô ở bên dưới, Giang Nhược nhìn bộ dạng lẳng lặng tươi cười kia, trong mắt rõ ràng là dục vọng mây mưa đã kéo đến.
Hương vị tìnhdục dường như vẫn chưa hoàn toàn tản hết trong không khí, mùi hương trên người anh rất sạch sẽ sảng khoái, lại mang theo hơi thở nam tính riêng biệt lúc sáng sớm, hòa vào nhau, đã làm cô khó có thể tập trung lực chú ý, cộng thêm đặc trưng nam tính thức tỉnh vào buổi sáng như có như không uy hiếp cô, những lời nghiêm chỉnh hay không nghiêm chỉnh trong đầu, nhất thời tất cả đều không tìm lại được.
Hai tay Giang Nhược chống lên lồng ngực cường tráng nóng rực của anh ấy, lòng bàn tay truyền đến cảm giác ấm áp, cô gắng gượng duy trì vẻ mặt ban đầu, gói ghém lại những lời định nói, cảm thán: “Đêm qua anh gắng sức quá, tôi chịu nhiều giày vò lắm.”
Câu 'gắng sức quá ' kia rõ ràng mang theo yếu tố khoa trương tâng bốc, hơn nữa Lục Hoài Thâm chẳng cần nghĩ đã biết đây không phải câu cô ấy vốn định nói.
Anh nhìn cô ấy không lên tiếng, trời đã sáng tỏ, ánh sáng bị rèm cửa dày ngăn cản, tia sáng le lói xuyên vào qua khe cửa, trong phòng tranh tối tranh sáng, cực kỳ giống khoảnh khắc chuyển giao giữa ngày và đêm, tối tăm, mịt mùng.
Trong phút chốc ánh mắt anh dừng ở khuôn mặt cô, bí ẩn sắc sảo như mọi khi, thoạt nhìn là ánh mắt chăm chú.
Nhưng không biết có phải ảo giác của Giang Nhược hay không, anh ấy chưa hoàn toàn trút bỏ vẻ buồn ngủ uể oải, hình như còn có vài phần quyến luyến khó mà nhận ra.
Vì suy nghĩ đó cùng với ánh mắt anh ấy khiến người ta rối bời, nên Giang Nhược dần dần khó kiềm chế, vốn dĩ lúc này không thích hợp để cô và anh ấy âu yếm nhau, vậy mà mỗi động tác mỗi biểu cảm, đều có thể làm cô thấy bứt rứt khắp người.
Cô thừa nhận, trong mối quan hệ này thái độ ứng xử của Lục Hoài Thâm luôn bình thản ung dung, còn cô mãi vẫn không học được cũng không làm được.
“Tôi muốn đi rửa một chút.” Giang Nhược đẩy nhẹ anh, ra hiệu anh xuống đi.
Lục Hoài Thâm chẳng mảy may nhúc nhích, còn cố ý ép sát người cô hơn, cân nặng hai con số của cô sao có thể chống đỡ được trọng lượng của anh ấy, tức khắc sắp đứt hơi đến nơi mất.
“Trả lại cổ phần cho em nhé, thấy sao?”
Giang Nhược vẫn chưa thở được bình thường, lời này y như một viên đá quăng vào mặt nước phẳng lặng không gợn sóng mà chẳng hề có dầu hiệu báo trước, tõm một tiếng, gợn sóng nổi lên hết vòng này đến vòng khác.
Tâm trạng Giang Nhược có thể nói là thay đổi trong nháy mắt.
Đầu tiên là kinh ngạc mừng rỡ không nói nên lời, một việc mà vì nó đã phải chịu nhiều trắc trở vắt óc suy tính cuối cùng đạt được kết quả khả quan, cô không vui mừng thế nào được?
Nhưng tiếp đó cô lại nghĩ, đây là Lục Hoài Thâm đấy, sao anh ấy có thể nhả ra được? Là âm mưu cạm bẫy hay chỉ đơn thuần muốn trêu đùa cô?
Đương nhiên một sự phỏng đoán không thể tránh khỏi là, anh ấy quyết định như vậy, phải chăng bởi vì có sự thay đổi về tình cảm với cô?
Nhưng ý nghĩ này chẳng lưu lại quá lâu trong đầu, cô không dám nghĩ tiếp, thứ biết rõ không đạt được, cô sẽ không ảo tưởng.
Sau khi trong lòng Giang Nhược trải qua trăm ngàn khúc quanh, rốt cuộc cũng bình tĩnh, thấy ánh mắt anh ấy trấn định, chẳng có ý hối hận, cô mím môi cười khẽ, không phải mỉa mai, cũng không kích động, chỉ là có phần ngỡ ngàng.
Cô cắn môi dưới, thử ra dấu ngón tay giữa hai người, “Anh chắc chắn muốn nói việc này với tôi ngay bây giờ?”
“Bây giờ thì sao?” Lục Hoài Thâm nhíu mày.
Giang Nhược nói: “Không nghiêm túc, cứ như là anh nhất thời bốc đồng đang cho bạn gái tiền ấy, tôi chẳng thể chắc chắn xong chuyện anh có đổi ý không, có khi đến cuối tôi lại mừng hụt một trận. Chi bằng chúng ta mặc quần áo vào rồi nói chuyện đàng hoàng?
Lục Hoài Thâm như cười như không, y hệt đang cố ý mê hoặc tai mắt cô ấy, tay ở trong chăn lang thang trên cơ thể mềm mịn, nhìn thấy cô ấy không dằn lòng được hơi nhăn mặt, đôi mắt cũng chẳng còn tỉnh táo nữa, bèn áp người xuống ngậm chính giữa môi dưới cô ấy, sau đó chầm chậm cạy mở răng, động tác hết sức từ tốn mà vẫn dữ dội vô cùng.
Vào thời điểm cô ấy cực kì bối rối, anh lùi ra một chút, hòa vào hơi thở của cô ấy, “Em không dám muốn à?”
Trong đầu Giang Nhược hoàn toàn đặc quánh như hồ dán, lúc đang chuẩn bị nghiên cứu tỉ mỉ lời anh ấy nói thì bất ngờ bị anh ấy thừa cơ khiêu khích, tới khi gần như sắp đắm chìm vào, lại bị anh ấy nhắc chuyện này, đột nhiên cô như kiểu tạm thời bị ham muốn tình dục làm mất đi khả năng suy nghĩ logic, tán thành lời anh nói theo bản năng.
Quả thật là cô không dám, sợ rằng đây là một âm mưu. Dâng đến tay quá dễ dàng, ngược lại cô chẳng dám nhận.
Lục Hoài Thâm cong khóe môi nói: “Không muốn thì thôi.” Nói xong bèn định đứng dậy.
Giang Nhược sợ bỏ lỡ cơ hội này, trong lòng vừa rối vừa cuống, khẽ cắn răng, nắm chắc cánh tay anh ấy nói: “Muốn.”
Anh ấy nhướn mày nhìn sang cô: “Muốn gì?”
Giang Nhược vẫn níu cánh tay anh, trong lúc cuống quýt cấu mạnh một cái, “Cổ phần.”
Lục Hoài Thâm thu lại vẻ tươi cười trên mặt, chỉ đáp một tiếng, “Ừ.”
Giang Nhược: “……”
Chưa có văn bản hợp đồng, ngay cả một chữ dư thừa ngoài miệng cũng không có, cô cảm thấy vô cùng không đáng tin cậy. Hơn nữa đột nhiên anh đề xuất muốn đưa hợp đồng cho cô, cũng làm cô lúng túng, cả sự việc đều bị khoác lên một tấm áo choàng khó bề phân biệt.
Giang Nhược nghĩ từng vấn đề một, văn bản hợp đồng có thể tìm luật sư soạn thảo, con người anh ấy từ trước đến nay sẽ không lấy việc này ra làm trò đùa, đồng ý rồi hẳn là sẽ không đổi ý đâu.
Vậy, xuất phát điểm của anh ấy là gì?
Cô bắt đầu liên tưởng xa xôi, từ lúc anh bằng lòng cùng cô đi tìm Chương Chí, sự tình đã bắt đầu có vấn đề rồi.
Cô thử lí giải rõ ràng hết thảy sự việc, vừa tự nghĩ vừa nhìn anh hỏi: “Tôi muốn biết vì sao. Anh còn nhớ trước kia anh từng nói gì không? Từ khi anh đồng ý cùng tôi đi tìm Chương Chí, đến bây giờ muốn đem cổ phần trả lại cho tôi…… Lục Hoài Thâm lời anh nói không đi đôi với việc làm, thậm chí việc làm còn trái ngược hoàn toàn với lập trường của anh.”
Lục Hoài Thâm nói hời hợt: “Con người đều sẽ thay đổi, huống hồ là lập trường và mục đích, những thứ ấy vốn trừu tượng lại có tính linh hoạt cực mạnh.”
Anh xốc chăn đứng lên, bên dưới không một tấc vải che thân, Giang Nhược rời ánh mắt, anh tiện tay khoác áo tắm đang vứt ở sofa.
Câu trả lời của Lục Hoài Thâm là kiểu lời lẽ ba phải, Giang Nhược đành phải nghĩ đến giữa anh ấy và gia đình Giang Vị Minh đã xuất hiện xung đột lợi ích, ngoại trừ cái này cô không tìm ra nguyên nhân khác.
Giang Nhược ngồi dậy, thất thần mà nhìn chằm chằm bóng lưng cao to vai rộng eo thon kia.
Cô không thể sắp xếp rõ ràng mạch suy nghĩ, sự phức tạp trong đó cũng không phải một chốc một nhát có thể nghĩ tường tận, nên dứt khoát đứng dậy đi tắm trước.
Thuận tay với lấy khăn tắm trên đầu giường quấn quanh người, lúc xuống giường vô tình nhìn thoáng qua trong thùng rác có một chiếc bcs đã dùng qua, nhưng hình như lần đầu tiên ở phòng tắm chưa kịp dùng, cái này hẳn là của lần thứ hai.
Hiện tại vốn không phải kì an toàn của cô, tuy rằng không ra ở bên trong, nhưng trong lòng cô luôn có chút lo âu.
Mặc dù Lục Hoài Thâm từng nói có rồi thì sinh thôi, nhưng cô không hề muốn làm loạn cùng anh ấy rồi tạo ra một sinh mệnh trong hoàn cảnh kì lạ khôn lường này.
Có thể với anh ấy mà nói, thêm một đứa con bớt một đứa con cũng chẳng hề gì, dù sao con đẻ hay con riêng, nhà họ Lục đều không thiếu tiền nuôi đứa bé. Mặt khác cô chưa biết anh làm bố sẽ là kiểu như thế nào, cho nên tạm thời không đưa ra những đánh giá vô nghĩa, tóm lại lúc này có thai sinh con với anh ấy là quyết định không sáng suốt.
Bị quá nhiều chuyện chiếm cứ đại não, bởi vậy, từ tắm rửa đến khi ăn sáng Giang Nhược đều có vẻ mất tập trung.
Hôm nay là thứ hai, tối hôm qua Giang Nhược đã xin nghỉ với G, bảo vẫn đang ở thủ phủ tỉnh Đông Nam, qua trưa mới có thể đến công ty.
Ai ngờ lúc ấy thái độ của G không hề lạnh nhạt, ngược lại có phần làm người ta khó đoán, cười hỏi cô: “Còn chưa giải quyết xong việc riêng à?”
Giang Nhược bảo vâng, bởi vì chẳng có cách nào nói ra nguyên nhân cụ thể nên trong lòng áy náy.
G lại không ép hỏi, cho phép cô nghỉ nửa ngày, bảo cô buổi chiều đến công ty đúng giờ, bởi vì buổi chiều thư kí có việc muốn xin nghỉ, văn phòng sẽ thiếu nhân viên.
Vì lẽ đó, xuống máy bay, ngay cả thời gian nghỉ ngơi sửa sang Giang Nhược cũng không có, từ sân bay về biệt thự của Lục Hoài Thâm gần hơn rất nhiều, tòa nhà DS cũng ở Thành Đông, hai nơi cách nhau không xa. Giang Nhược về biệt thự thay quần áo, cơm trưa cũng chưa kịp ăn liền vội đến công ty như ngựa không dừng vó.
Trước khi đi Giang Nhược mới biết, tổ dự án được thành lập tạm thời, do người từ nhiều bộ phận hợp thành, phải đồng thời chú ý cả công việc mình đang đảm nhận để cùng hoàn thành công việc của tổ dự án.
Buổi chiều Giang Nhược vừa đến công ty, đã có đồng nghiệp trong tổ dự án hỏi cô lấy báo cáo khảo sát, ở trên máy bay cô chỉ viết đại khái, còn cần thời gian hoàn thiện, bên chỗ G cũng có rất nhiều việc vụn vặt cần xử lý ngay, thời gian bị vắt kiệt chẳng còn tí kẽ hở nào.
Quá nửa chiều, cô lại nhận được một cuộc điện thoại cá nhân, đến từ Minh Ngọc.
Khi Giang Nhược nhìn thấy tên hiển thị, tưởng đâu mình nhìn nhầm rồi, từ sau sự việc Ngự Lâu kia, cô đã cắt liên lạc với Minh Ngọc, bởi vì trong tin nhắn cuối cùng Minh Ngọc gửi đến, chị ấy bảo: Giang Cận không cho chị liên lạc với em, bảo trọng.
Giang Nhược thất thần vài giây, vội nghe máy, “Minh Ngọc?”
“Là tớ, Giang Nhược.”
Giang Nhược nhìn chăm chú kí tự trong tệp tin, đột nhiên hoa cả mắt, cô đứng dậy đi ra hành lang, muốn nói chuyện, nhưng không biết dùng cái gì làm lời mở đầu, cuối cùng chỉ được một câu: “Cậu gần đây thế nào?”
Minh Ngọc cười cười, mang theo chút dịu dàng trời sinh: “Vẫn ổn. Chuyện của cậu thỉnh thoảng tớ có nghe Giang Cận nhắc tới.”
Giang Nhược nhướn khóe môi, “Thế à, anh ta có tốt với cậu không?” Lời vừa ra khỏi miệng, Giang Nhược liền cảm thấy mình hỏi một câu ngu ngốc, nhưng đã không kịp thu hồi.
“Vẫn ổn.” Cậu ấy khẽ đáp, vẫn là câu kia không đổi, vẫn ổn, đều ổn, không khó khăn lắm, cậu ấy vĩnh viễn đều như thế.
Tiếp đó liền nói chuyện nghiêm chỉnh với cô, “Tối nay có rảnh không cùng nhau ăn bữa cơm? Tớ có chuyện quan trọng muốn nói với cậu.”
Giang Nhược: “Có thể thì có thể, chỉ là tớ hơi nhiều việc cần làm, không biết có phải tăng ca không, không thể chắc chắn thời gian được.”
Minh Ngọc: “Không sao, tớ chờ cậu.” Nói xong còn trịnh trọng bổ sung: “Cậu nhất định phải tới đấy.”
Giang Nhược đồng ý, chỉ là câu cuối của Minh Ngọc, làm cô thấp tha thấp thỏm, có dự cảm không lành.
Giang Nhược tắt điện thoại quay về văn phòng, ngồi trước máy tính, ngây ngốc một hồi, nghĩ mãi không ra, dứt khoát một lần nữa tập trung tinh thần vào công việc.
Tổ trưởng tổ dự án là người rất nề nếp, cực kỳ ghét cấp dưới làm việc kiểu lừa gạt chiếu lệ, Giang Nhược không dám lơ là tí nào, sau khi viết xong kiểm tra nhiều lần từng chữ một, tự thấy không còn sai sót gì nữa mới gửi đi.
Vừa thấy thời gian đã sắp bảy giờ, trong văn phòng lác đác người, vẫn còn lại cô cùng Vương Chiêu, hai người đang làm gấp rút cho kịp công việc.
Giang Nhược gửi tin nhắn cho Minh Ngọc nói sẽ đến muộn mà Minh Ngọc cũng không gọi điện thoại thúc giục, càng làm cho Giang Nhược áy náy hơn, sửa soạn túi xách xong định đi luôn.
Bộ dạng Vương Chiêu chật vật nhìn cô, “Tôi bị làm lại rồi, cô thử đọc hộ tôi xem được chưa?”
Giang Nhược khó xử: “Nhưng tôi có bạn đang đợi, tôi đã đến muộn một tiếng rồi.”
Vương Chiêu cũng chẳng làm khó người khác, phất phất tay với cô, tiếp tục đau khổ đi sửa sản phẩm chất lượng kém của mình.
Giang Nhược đến nơi Minh Ngọc đã hẹn cô, sau khi báo tên Minh Ngọc với lễ tân, được dẫn tới trước một phòng bao.
Kiểu ra quân ồ ạt như vậy càng làm Giang Nhược cảm thấy đến quái lạ.
Đẩy cửa ra đi vào, bên bàn ăn có một cô gái trẻ đang ngồi, tóc xoăn màu hạt dẻ, mặc mẫu váy liền thân là phiên bản giới hạn mới trong quý này của một thương hiệu xa xỉ nào đó, khí chất duyên dáng lại không dung tục, ấn đường nhíu lại như có như không, vương vấn vẻ u sầu hờ hững.
Nghe thấy tiếng, Minh Ngọc nhìn qua, nhẹ nhàng cười lên, “Tới rồi à?”
“Ờ, ngại quá, công việc không dứt ra được.” Giang Nhược nói.
Minh Ngọc tự tay rót rượu cho cô, móng tay màu hồng nude căng bóng, độ dài vừa phải, áo ren màu đỏ rượu khiến cậu ấy rạng rỡ động lòng người, cùng màu rượu trong tay chị ấy bổ sung cho nhau càng rực rỡ hơn.
Giang Nhược nhìn theo xuống tự đánh giá bản thân, trang phục OL đen trắng, hình thức tuy rằng không tồi, nhưng màu sắc đơn điệu, khó tránh khỏi có vẻ hơi nhàm chán.
Minh Ngọc đặt bình rượu xuống, nhìn Giang Nhược nói: “Bây giờ cậu thay đổi khác lắm.”
Giang Nhược cười: “Khác chỗ nào?”
Minh Ngọc chớp chớp mắt nói: “Đã trở thành kiểu phụ nữ mà Lục Hoài Thâm sẽ thích.”
Nụ cười trên mặt Giang Nhược cứng đờ. Trên thế giới chỉ có một người từng nghe cô nhắc tới Lục Hoài Thâm, cũng chỉ có một người biết, cô từng nói anh ấy sẽ không thích kiểu như cô.
Người duy nhất kia chính là Minh Ngọc.
Nhưng mấy chuyện này đã qua bao nhiêu năm rồi, nếu Minh Ngọc không nhắc đến, chắc hẳn cô cũng sẽ không chủ động nhớ lại.
Giang Nhược cười nhấp một ngụm rượu, cô không nói thì ai biết được sáng nay cô tỉnh dậy trên cùng một chiếc giường với Lục Hoài Thâm chứ?
Trước kia bởi vì thanh danh nhà họ Trình bê bối quá nên cô chẳng có bạn bè, cho dù là người đã từng chơi rất vui vẻ với nhau, sau này người ta cũng đều tránh còn không kịp, người duy nhất vẫn thân thiết với cô, chỉ có Minh Ngọc.
Bởi vì cùng hợp tác công trình với Trình Đống, mà đến cuối cùng người cuỗm tiền chạy trốn chính là bố đẻ Minh Ngọc.
Hai gia đình là hàng xóm sống ở tầng trên tầng dưới, lúc bấy giờ Giang Nhược không hiểu chuyện, khi oán trách bố Minh Ngọc cũng oán hận luôn cả nhà bọn họ. Cộng thêm với hồi ấy sau khi xảy ra chuyện, một thời gian dài Minh Ngọc không đi tìm cô, đến trường hay tan học cũng trốn cô, Giang Nhược tạm thời coi như không có người bạn này nữa.
Mãi tới sau này mẹ Minh Ngọc bị viêm ruột thừa phải phẫu thuật mà không có tiền, Minh Ngọc khóc lóc tới nhà họ Trình xin lỗi, xin bọn họ cho mượn một ít tiền.
Thật ra Giang Nhược vốn chưa từng nghĩ tới, mẹ con Minh Ngọc có thể phải trải qua cuộc sống khổ sở hơn gia đình họ.
Hà Nội, ngày 28/11/2021
Yêu thương (^_^)
Trans: Phương Nhược Vũ