Mục lục
Không Hề Đáng Yêu - Tây Phong Chước Chước
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Việc có thể giải quyết đều không gọi là phiền phức,” Trong bóng tối Lục Hoài Thâm gác tay lên eo cô, bàn tay nắm cánh tay nhẹ nhàng xoa vuốt, “Đừng nghĩ nhiều.”

Giang Nhược biết từ trước đến nay anh đều là kiểu núi Thái Sơn sập trước mặt cũng không biến sắc, cho nên chẳng thể nào phân biệt đây có phải chỉ là lời an ủi của anh hay không, cô không có cách nào nguôi ngoai nỗi bất an và phiền muộn trong lòng, chẳng có cách nào khống chế được suy nghĩ một cách dễ dàng.

Cô nắm chặt gối đầu không lên tiếng, trong mạch suy nghĩ phức tạp, câu cuối cùng cô nói với Minh Ngọc trở nên vô cùng rõ ràng. Nếu như bệnh của Minh Ngọc là thật, muốn rời khỏi Giang Cận sống cho chính mình cũng là thật, vậy câu cuối cùng của cô đối với Minh Ngọc mà nói, không còn nghi ngờ gì nữa chính là lời nguyền rửa độc ác nhất.

Lục Hoài Thâm thấy cô không trả lời, liền hỏi cô: “Lúc trước không phải em nói trong điện thoại, sau khi về có chuyện nói với anh à?”

Giang Nhược nhớ tới lời mình nói lúc trước, cô im lặng một lát, nghĩ sẵn trong đầu rồi mới nói: “Mấy hôm trước Trần Tấn Nam tìm em,” cô nhíu ấn đường, sợ anh không biết cảnh sát Trần là ai, lại bổ sung: “Chính là bạn cùng trường của luật sư Cao, là cái vị mà đêm nay cùng lần trước ở cục cảnh sát đều giúp đỡ đấy.”

Lục Hoài Thâm hơi chau mày: “Anh ta tìm em có chuyện gì?”

“Bọn họ phát hiện hành tung Thủy Hỏa, ở nhà Đỗ Thịnh Nghi.” Giang Nhược nói đến đây, bất giác hơi ngừng, có lẽ nội tâm muốn nhân lúc này phát hiện anh có phản ứng bất thường hay không.

Nhưng ngay cả hơi thở Lục Hoài Thâm cũng không rối loạn, “Thủy Hỏa không phải đã mất tích rất lâu rồi à, sao lại xuất hiện ở thời điểm này, bọn họ tra ra cái gì?”

Giang Nhược kinh ngạc trong lòng, “Anh cũng không biết hướng đi của Thủy Hỏa à?”

Giọng Lục Hoài Thâm trầm thấp: “Vốn dĩ vẫn luôn theo dõi hướng đi của hắn, muốn xem hắn có liên hệ với Giang Cận không, nhưng về sau mấy ngày liền chẳng động tĩnh gì, bình thường chỉ hoạt động xung quanh nơi ở, một thời gian sau mãi không thấy bóng dáng đâu, kế đó hoàn toàn mất tung tích.”

Giang Nhược hiểu rõ, dẫu sao thì nhân viên đặc thù mà Lục Hoài Thâm thuê có thế nào cũng không bằng cảnh sát quang minh chính đại, hành sự cũng không tiện bằng.

Cô tiếp tục kể hết tiến triển Trần Tấn Nam cho mình biết: “Thủy Hỏa giả trang thành nhân viên thang máy đến nhà Đỗ Thịnh Nghi, nhưng thời gian tới khá trùng hợp, vừa khéo gặp Đỗ Thịnh Nghi báo sửa thang máy, camera giám sát cửa cũng hỏng, lúc sau Trần Tấn Nam tìm tới nhà, Đỗ Thịnh Nghi phủ nhận từng gặp Thủy Hỏa. Sau đó Trần Tấn Nam tới hỏi em, có biết quan hệ giữa Thủy Hỏa và Đỗ Thịnh Nghi là thế nào không…”

Giang Nhược nói đến đây do dự một chút, “Sau đấy em cũng đi gặp Đỗ Thịnh Nghi một lần, cô ta hỏi em có biết Thủy Hỏa không, không nhắc thêm đến những cái khác, em kể với Trần Tấn Nam theo sự thật.”

Nhưng điểm chú ý của Lục Hoài Thâm là ở chỗ: “Em gặp Đỗ Thịnh Nghi khi nào?” giọng anh vẫn êm như cũ, không nghe ra cảm xúc khác.

“Đã mấy hôm rồi…” Giang Nhược sờ sờ rái tai, không để lại khoảng trống tiếp tục nói: “Lời em nói, có thể xem như gián tiếp cung cấp cho Trần Tấn Nam chứng cứ Đỗ Thịnh Nghi và Thủy Hỏa quen biết nhau.”

Anh ừ một tiếng, thở trầm thấp, “Có lẽ thế.”

Giang Nhược không để ý chuyện Lục Hoài Thâm vốn không biết sau đó cô lại đi gặp Đỗ Thịnh Nghi, nói ra miệng rồi không kịp bịa lí do, đành phải nói thẳng, bởi vậy làm loạn mạch suy nghĩ của cô.

Hơn nữa tiếng “ừ” của anh rốt cuộc có ý gì đây? Là oán trách cô khai ra Đỗ Thịnh Nghi, hay cái khác?

Lục Hoài Thâm thừa dịp cô vẫn còn ngẩn người, khẽ truy vấn: “Rốt cuộc em gặp cô ta lúc nào?”

Giang Nhược thấy không trốn được vấn đề này, nói ấp a ấp úng: “Lâu lắm rồi, hình như lúc vẫn còn ở Hoa Lĩnh Phủ thì phải…”

Lục Hoài Thâm cất giọng nghi ngờ chất vấn: “Hình như? Thì phải? Không muốn để người khác biết đến thế cơ? Cô ta nói gì với em?”

Trong phòng có rèm cửa sổ chắn sáng, chỉ có thể nhìn thấy một chút ánh sáng lọt qua dưới rèm, trong phòng hoàn toàn tối om, không thấy rõ biểu cảm trên mặt đối phương, Giang Nhược vẫn quay lưng về phía anh, chỉ có thể thông qua giọng điệu để cảm nhận cảm xúc của đối phương.

Giang Nhược mất một lúc không lên tiếng, mở miệng lại thì đã hơi lạnh nhạt, “Anh tra khảo em?”

Lục Hoài Thâm: “Em đừng tự tùy ý xuyên tạc ý anh.”

“Thế ý anh là gì? Sợ cô ta nói xấu sau lưng anh? Nếu anh cảm thấy cô ta nói cái gì thì em tin cái đó, vậy hiện tại em còn có thể nằm trên một cái giường với anh chắc?” Giang Nhược liên tục tung ra mấy câu vặn hỏi.

Lục Hoài Thâm ứng đối không kịp, thế mà lại bị cô hỏi cho sững sờ.

Ý cô nói chắc chắn là đã tin một phần lời nói của Đỗ Thịnh Nghi, nhưng cô giấu lâu như vậy cũng không nhắc tới cái gì, hiện tại sẽ càng không nhắc đến. Có một phần không tin, chứng tỏ cô lựa chọn tin tưởng anh.

Anh còn gì mà nói nữa?

Nói kiểu nào cô cũng có thể bới móc.

Lục Hoài Thâm tức cười: “Anh chỉ muốn biết bọn em chuyện cái gì thôi?”

Giang Nhược tức giận dùng khuỷu tay hướng ra sau huých cho anh một phát, “Đàn ông hóng chuyện nhiều thế làm gì? Chuyện phụ nữ với nhau có thể để anh biết chắc?”

Vì không để cô tiếp tục thảo phạt mình, cũng vì không để đề tài đi lệch, cưỡng ép kéo đề tài về đúng quỹ đạo, ngăn cản khúc xen giữa cô xoay người lại lằng nhằng với anh, đè miết người cô không cho nhúc nhích, “Chuyện gì thế, kế đó Trần Tấn Nam lại nói gì, em kể tiếp đi.”

“Trần Tấn Nam muốn từ miệng em biết được anh có quen Thủy Hỏa không, nhưng em nói dối thay anh rồi.” Không nói đến cái này thì thôi, nói đến thì lại tức, Giang Nhược cười cứ phải gọi là hiền hòa: “Nhưng anh chưa bao giờ…” mới nói được mấy từ, cảm thấy thực sự bất lực, dừng một chút, lại nói từng chữ một: “Anh chưa bao giờ nói với em rốt cuộc anh với hắn ta vì sao mà kết oán, cái này có gì mà nói không nên lời hả?”

Mấy ngày nay Giang Nhược đã suy nghĩ rõ ràng, nghiêm trọng nhất chẳng qua là việc anh từng làm ở Hong Kong tương tự với những thứ Thủy Hỏa đã làm.

Cô phơi bày toàn bộ bản thân trước mặt anh, thế mà anh lại giấu giếm tất cả.

Điều cô để ý nhất chính là cái này.

Nghĩ đến đây, lồng ngực Giang Nhược phập phồng theo cảm xúc, Lục Hoài Thâm khẽ cuộn yết hầu, ôm ghì cô trước ngực, môi kề bên tai cô, động tác trấn an.

“Em sạch sẽ tinh tươm, anh hi vọng mọi thứ em nhìn thấy cũng đều sạch sẽ tinh tươm, những việc trước kia em trải qua, chỉ là không được như ý trong đời người, nhưng còn rất nhiều thứ đen tối em chưa từng tiếp xúc, cũng vượt qua phạm vi chấp nhận của em.”

Giang Nhược ngơ ngác, cô gần như có thể cảm nhận được tần suất hầu kết của anh lăn lộn, tựa như lông chim rơi la đà, nháy mắt đã xoa phẳng những nôn nóng trong cô.

Nhưng lời anh nói, khiến cô không khỏi nghĩ theo hướng tệ hơn.

Cô lấy hết tự tin nói: “Chỉ cần anh nói với em thì em có thể chấp nhận, sợ hãi không phải đều bắt nguồn từ chưa biết sao?”

Lục Hoài Thâm cười nhẹ: “Anh là loại người nào em cũng chấp nhận?”

Giang Nhược khẽ nuốt nước miếng cố tỏ vẻ khoa trương: “Có… thể mà.”

Ở sau lưng nơi cô không nhìn thấy, ánh mắt Lục Hoài Thâm nhìn cô càng sâu lắng hơn, nói mềm mỏng: “Những chuyện không hay lắm, anh không muốn em tiếp xúc quá sâu, cũng không muốn em bị cuốn vào trong đó.”

Câu này làm Giang Nhược nửa vui nửa buồn, một mặt trong lòng tràn đầy sự dịu dàng, một mặt cảm thấy cô không hề có được đáp án mong muốn, vẫn không vượt qua được mối lo ngại.

Rất nhanh sau đó anh lại nói: “Có điều có thể nói với em là, Đỗ Thịnh Nghi từng phải chịu sự quấy rối của Thủy Hỏa trong thời gian dài.”

Hà Nội, 25/2/2023

Yêu thương (^_^)

Trans: Phương Nhược Vũ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK