Sự tĩnh lặng ấy đánh thẳng vào tim, tự Giang Nhược đặt nhẹ bước chân, chần chừ bước qua đó.
Tay Lục Hoài Thâm che mặt, ngón tay ấn vào xương lông mặt day bóp qua lại, dường như đang làm dịu cơn mệt mỏi. Động tác thoải mái lại tùy ý, trong lúc vô tình điểm xuyết vẻ trầm tĩnh và quyến rũ, dáng vẻ rất là ung dung.
Giang Nhược lấy tay áp nhẹ lên mặt, da mặt vừa mới thoa kem dương da căng bóng cực kì, còn có mùi thơm dịu nhẹ.
Cô không gọi Lục Hoài Thâm ngay, mà ngồi xuống sofa, sofa lún xuống mới động đến Lục Hoài Thâm, anh bỏ tay ra nâng mí mắt nhìn sang Giang Nhược đang ngồi phía bên kia.
Đôi mắt đen sâu thẳm chẳng mang cảm xúc gì, cứ nhìn cô như vậy thôi, Giang Nhược lập tức ngầm hiểu, dịch qua ngồi bên cạnh anh.
Lúc này Lục Hoài Thâm mới quay đầu nhìn TV chăm chú, cánh tay dài gác trên lưng ghế sofa, “Ông già nhà em chịu nhả rồi à?”
Cổ phần là Giang Khải Ứng nhất nhất muốn lấy, nếu cho đi, tất nhiên Giang Nhược phải được Giang Khải Ứng gật đầu đồng ý trước.
Lục Hoài Thâm đoán rất chuẩn, Giang Khải Ứng thân lâm vào cảnh ngục tù, trừ việc đồng ý thì không có cách nào khác.
Giang Nhược nhìn cái bộ dáng anh quyết tâm phải có bằng được, như thể mọi chuyện đều nắm trong lòng bàn tay, luôn luôn cho người ta cảm giác hăng hái của người đang tại vị, mà trạng thái tinh thần của cô từ chẳng biết phải làm sao cho đến cái gì cũng chẳng trót lọt, so với Lục Hoài Thâm thì chính là hai thái cực.
Giang Nhược điều chỉnh tâm trạng một chút rồi nói việc chính: “Ngay từ ban đầu anh đã lường trước được kết quả rồi à?”
Lục Hoài Thâm: “Cái này gọi là tầm nhìn xa, trước khi đưa ra mỗi một quyết định, đều phải đánh giá tỉ lệ thành công và tính khả thi.”
Giang Nhược tâm phục khẩu phục, vừa định nói, Lục Hoài Thâm đã lên tiếng trước cô: “Đói rồi, có biết nấu ăn không?”
Trọng tâm câu chuyện xoay chuyển đến mức không kịp trở tay, Giang Nhược ngơ ngác nhìn mãi anh ấy không phản ứng, Lục Hoài Thâm cuộn ngón tay búng một cái lên mặt cô, “Ngơ ngẩn rồi hả?”
Giang Nhược gạt tay anh ra, mới từ bữa tiệc về, trên người Lục Hoài Thâm có mùi thuốc lá, mùi hương hơi nặng, nhưng mùi này không thuộc về anh ấy, hẳn là bám lên người lúc ở bữa tiệc.
Giang Nhược ghi nhớ mang máng nhưng có thể phân rõ thấu đáo mùi thuốc lá trên người Lục Hoài Thâm là mùi hương kiểu gì, anh hút thuốc cũng không tính là ít, nhưng không nhiều đến mức nghiện, mùi thuốc lá khi còn mới và sau khi tản đi, đều không nồng cũng không hăng mũi, thoang thoảng lượn lờ, ở trên cơ thể sạch sẽ khỏe mạnh còn tăng thêm vài phần khói lửa nhân gia.
Đơn độc một mình, cao cao tại thượng, lại nhiều thêm một chút thế tục.
Giang Nhược chống đầu cười giả vờ giả vịt, “Không phải anh đang cạn ly à, cơm cũng chẳng ăn, cạn được bao nhiêu ly nhỉ?”
Lục Hoài Thâm hơi rũ mắt nhìn cô, thần sắc khó dò, trêu đùa hững hờ: “Ông đây còn chưa ngồi ấm mông, đã có người hẹn tán gẫu, em đoán anh cạn được bao nhiêu ly?”
Giang Nhược bị anh nhìn đến mất tự nhiên, lại cảm thấy lời anh nói có ẩn ý, để anh đói bụng thì đêm nay khỏi cần bàn chuyện kia luôn. Cô ấy không muốn lãng phí thời gian, một khi việc này còn chưa được giải quyết thì cô ấy cảm thấy trong lòng lo lắng đến khó chịu.
Giang Nhược hít sâu một hơi, đứng dậy chuẩn bị đi vào phòng bếp: “Lục đại gia, muốn ăn gì?”
Hai tay Lục Hoài Thâm gối sau đầu, liếc nhìn cô ấy một cái nói: “Không khó ăn là được.”
Tài nghệ nấu ăn của Giang Nhược không giỏi cũng không kém, trước kia ở nhà họ Trình, học cách làm vài món ăn đơn giản, cũng tạm ổn. Sau khi quay về nhà họ Giang, gần như không có cơ hội tự tay sắp xếp ba bữa cơm, ở nước ngoài hiếm có thời gian tự làm, cho dù nấu, cũng là cơm rau dưa đơn giản, đến khi quay về chăm sóc Trình Khiếu và Kiều Huệ, món làm ra cũng chỉ ngon hơn một tí so với mức độ có thể nuốt được, món chính cô càng không biết nấu.
Giang Nhược mở tủ lạnh, nhìn nguyên liệu nấu ăn thím Ngô đã chuẩn bị, chọn cái đơn giản nhất, mì trứng cà chua.
Lục Hoài Thâm nhân thời gian này, đi lên tắm, thay quần áo, cả người sảng khoái đi xuống, đã có mặt bên bàn ăn.
Lục Hoài Thâm kéo ghế dựa ngồi xuống, nhìn bát mì trước mặt, “Nhiều nguyên liệu nấu ăn như thế, kiểu này là muốn xua đuổi anh hả?”
Giang Nhược phỉ nhổ trong lòng, đồ ăn của Michelin 3 sao mới xứng với dạ dày của đại gia nhà anh, nhưng tôi lại không phải đầu bếp ở Michelin 3 sao, ngài thích ăn thì ăn.
Thế nhưng ngoài miệng lại nói lừa qua quýt: “Nửa đêm nửa hôm, ăn cái khác không dễ tiêu hóa.”
Lục Hoài Thâm xị mặt, “Cũng chỉ có em mới đem ý đồ bớt xén công việc nói thành đường đường chính chính thế thôi.”
Nói xong, vẫn đưa mì vào miệng.
Lục Hoài Thâm áo trắng quần xám, ăn mặc đơn giản thoải mái, tóc cũng khô một nửa, vài sợi tóc rủ xuống trước trán, hình tượng ở nhà khác một trời một vực với hình tượng ngày thường.
Giang Nhược nhìn ngẩn ngơ vài giây, kế đó nhìn áo phông quần đùi mình đang mặc, ngồi mặt đối mặt cùng anh thế này, coi cũng thật giống một đôi vợ chồng bình thường.
Suy nghĩ bất chợt, làm cô ấy thành ra như ngồi trên bàn chông, trong lòng vô cớ xuất hiện cảm giác nôn nóng.
Khi nảy sinh suy nghĩ đó, tựa như đột nhiên ngã nhào vào bồn tắm đầu tràn nước nóng, ẩm ướt ấm áp, thoáng chốc lại giống như lún sâu vào lòng đại dương tối tăm vô bờ, không có cách nào thoát khỏi.
Một bên là ảo giác thôi thúc tiềm thức, một bên là hiện thực kéo cô ra khỏi ảo giác.
Giang Nhược muốn giải phóng những suy nghĩ và cảm xúc ấy ra khỏi đại não, chưa nghĩ xem lúc này có thích hợp hay không đã mở miệng: “Cổ phần có thể cho anh, nhưng tạm thời sẽ không ly hôn, đây là chuyện cần thông báo trước cho anh.”
Cô muốn mau chóng thảo luận xong xuôi chuyện này.
Lục Hoài Thâm không phát biểu ý kiến, ánh mắt đảo qua khuôn mặt điềm tĩnh của cô rồi tiếp tục ăn mì của anh ấy.
Giang Nhược lại nói bổ sung: “Chỉ cần duy trì quan hệ hôn nhân trên pháp luật là được.”
Lục Hoài Thâm dừng động tác, sau đó buông đũa, rút tờ khăn giấy lau miệng, bỗng cười một tiếng, nâng mí mắt nhìn cô, “Chỉ cần duy trì quan hệ hôn nhân trên pháp luật? Chi bằng nói thẳng là em yêu cầu một tầng bảo đảm, khi em phát hiện anh lấy được cổ phần, nhưng không thực hiện lời hứa giúp em giải vây, hoặc khi uy hiếp ngược lại em thì hôn nhân có thể trở thành phương tiện để em cản tay anh. Nhưng chẳng lẽ em chưa từng nghĩ, nếu anh chấp nhận sự tồn tại của cuộc hôn nhân này thì cái gọi là bảo đảm của em ấy, có còn tác dụng nữa không?”
Giang Nhược sững sờ rồi sôi gan.
(Sôi gan là giận dữ đến tột độ)
Cô ấy cười thành tiếng, nét mặt khó mà che đậy vẻ lạnh nhạt, “Chấp nhận sự tồn tại của hôn nhân này? Lục Hoài Thâm đêm hôm anh nói chuyện buồn cười gì đấy. Anh đã quên vì để li hôn mà ép tôi phải thẽ thọt khúm núm với anh khi cần tiền cho ông nội và dì út tôi cấp cứu? Tôi đợi bên ngoài nhà họ Giang dầm mưa gần nửa tiếng đồng hồ, ép tôi bất đắc dĩ phải đến Ngự Lâu, là bởi vì ai bắt tôi trắng tay rời khỏi nhà?”
Giang Nhược nói xong, cảm xúc rõ ràng bị kích động.
Ánh mắt Lục Hoài Thâm dính trên mặt cô, khuôn mặt khó phân biệt vui giận giờ phút này có chút lạnh lẽo âm trầm, rõ ràng vì mấy câu của cô ấy mà có chút không vui.
Giang Nhược rũ hàng mi, chẳng nhìn anh nữa, ổn định cảm xúc, dùng giọng điệu giải quyết việc chung nói tiếp: “Anh muốn lấy Giang Chu Mạn cũng được, muốn cưới ai ai đều được hết, tôi chưa nói sẽ nhốt anh cả đời, việc này kết thúc rồi, anh thích cưới ai vẫn có thể cưới. Bây giờ anh đưa ra giả thiết hãm tôi vào cảnh khó khăn, rõ ràng là không có thành ý, làm sao tôi yên tâm đưa cổ phần cho anh?”
Lục Hoài Thâm cười khẩy nói: “Em đừng quên đây là quá trình vừa giao vừa nhận, hai bên đều phải gánh vác rủi ro, nếu em chưa từng dự tính rủi ro, cảm thấy không công bằng, chuyện này cũng không cần bàn nữa.”
Anh ấy thong dong không vội quan sát vẻ mặt Giang Nhược cứng đờ, nói nhẹ nhàng: “Vả lại, không phải ban đầu em muốn kết hôn sao, thế nào mà anh chấp nhận cuộc hôn nhân này rồi, ngược lại vẫn khiến em lún sâu vào cảnh khốn cùng hả?”
Hà Nội, 27/12/2021
Dịch chương này bỗng nhớ đến chú hàng xóm. Chú í dạy ở trường quân đội, bình thường trên trường cũng thét ra lửa lắm nhưng trưa về nhà ăn cơm với vợ có hôm cũng chỉ được nấu cho bát mì tôm trứng không có cả rau hahahahaha
Theo dõi fanpage để cập nhật bản dịch sớm nhất nha các bác ơi
Yêu thương (^_^)
Trans: Phương Nhược Vũ