Sau khi Giang Nhược sinh con xong, Cao Tùy lần đầu tiên gặp mặt cô, lần này tới cũng không thiếu đồ dùng cho mẹ và bé đầy ắp hai tay.
Đến vừa đúng lúc, Trình Khiếu và Kiều Huệ qua thăm thằng bé, trong phòng khách có một cái nôi nhỏ hơn tiện di động, Trình Khiếu xách ghế ra ngồi cạnh trêu thằng bé.
Với trẻ con, trước nay Cao Tùy đều cung kính nhưng không muốn gần gũi, để bày tỏ một chút niềm yêu thích với con Giang Nhược, cũng đứng bên cạnh nhìn, nói khen ngợi: “Đáng yêu, đáng yêu thật.”
Cái tay Trình Khiếu hư hỏng, bóp khuôn mặt vừa mềm vừa múp của Mãn Mãn, đứa bé chợt rầm rì, đã có điệu bộ sắp khóc, Cao Tuỳ lập tức rút vào thư phòng, sợ âm thanh kì dị văng vẳng, Trình Khiếu cũng đứng dậy theo, giả vờ chẳng liên quan gì đến mình.
Con người Trình Khiếu cũng có tính tiêu chuẩn kép rất nghiêm trọng, rõ ràng cũng không phải là người thích trẻ con, đứa bé Giang Nhược sinh thì nó lại thích vô cùng, duy nhất một ngày nghỉ, cũng muốn dùng để chơi với đứa bé, có thể là thương nhau củ ấu cũng tròn, cũng có thể do đã thêm một thân phận là cậu.
Nhưng Mãn Mãn cũng chẳng hề để ý mấy đến sự nhiệt tình của nó, người Mãn Mãn thích nhất chính là Lục Hoài Thâm, ỷ lại nhất là Giang Nhược.
Bởi vì quá trình từ mang thai đến sinh sản đều không thuận lợi lắm, hai mẹ con đều chịu khổ không ít, Lục Hoài Thâm và Giang Nhược đều cực kì thương Mãn Mãn, một chút gió thổi cỏ lay cũng rất căng thẳng.
Thời điểm con vừa mới sinh, Lục Hoài Thâm đối với chuyện bản thân làm bố, vẫn chưa có quá nhiều cảm giác, chỉ là mới đầu, khi trong tay bế sinh mệnh bé nhỏ này, cảm thấy sự ra đời của sinh mệnh rất thần kỳ là thứ yếu, điều anh càng khó quên hơn là tất cả mọi thứ Giang Nhược trải qua để sinh hạ nó.
Sau đấy, ở bệnh viện, lúc anh thấy trên tấm thẻ trước giường bệnh của Giang Nhược viết “Con trai: Lục Chi Ngung”, vẫn cứ cảm thấy kì diệu.
Mãi đến cái đêm đứa bé về nhà, Mãn Mãn ở trong lòng anh uống sữa, con ngươi đen láy ngỡ ngàng nhưng nhìn anh chăm chú, thấy ngũ quan của nó hơi nảy nở một chút, có bóng dáng của Giang Nhược, cái mũi cũng nhìn ra được giống anh, bỗng nhiên trọng lượng trong tay liền trở nên trĩu nặng.
Nó không còn là cục thịt nhỏ nhìn không ra dáng dấp nữa, mà là tình thân huyết thống của Giang Nhược và anh, là một phần trách nhiệm, còn là một sinh mệnh sinh trưởng độc lập, cuộc sống tương lai của bọn họ, đều phải cân nhắc đến nó.
Hai ngày nay, tình cảm giữa Mãn Mãn và hai vị phụ huynh từng bước được thành lập, nó thích mùi hương của Giang Nhược, nhất định phải đi vào giấc ngủ ở trong lòng cô, thời điểm không thoải mái khóc nháo phải ghé vào cánh tay Lục Hoài Thâm mới có thể yên ổn lại.
Hơn nữa Giang Nhược phát hiện, Lục Chi Ngung thích nhìn ngắm Lục Hoài Thâm nhất, biểu cảm khi thì chăm chú khi thì mỉm cười đó, y như người đàn ông si tình.
Vì thế, cô hơi tổn thương.
Giang Nhược tuy rằng chỉ thuận miệng nói “Con trai anh hình như thích anh hơn đấy”, nhưng Lục Hoài Thâm lại sợ cô sẽ vì không thể cho con bú sữa mẹ mà mất đi cơ hội xây dựng sợi dây gắn bó thân mật với con nên chán nản, đành phải dành nhiều quan tâm hơn cho vị này.
Cách hai ngày sau, Bùi Thiệu đã xem xong hai địa chỉ văn phòng cho công ty mới đang trù bị, hai toà nhà văn phòng cách rất gần, buổi chiều Lục Hoài Thâm ra ngoài một chuyến xem thử, mới vừa đi, thì Quý Lan Chỉ và Lục Thanh Thời đã tới nhà thăm đứa bé.
Mãn Mãn không quá nhiệt tình với người không quen, suốt ngày ăn xong rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn, có người đến thăm nó, nó nghe thấy động tĩnh, sẽ nhíu mày nhìn người ta một cái, đầu lưỡi nhấp một cái rồi tiếp tục nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ.
Lúc Quý Lan Chỉ bế Mãn Mãn có chút hoài niệm khi đôi trai gái nhà mình vẫn còn quấn tã, Lục Thanh Thời thấy thế, định giơ tay xoa mặt Mãn Mãn.
Quý Lan Chỉ bế đứa bé chợt nghiêng người, lườm ông ta, cau mày nói: “Rửa tay.”
Lục Thanh Thời: “...” Thôi, không sờ nữa.
Quý Lan Chỉ sợ người ta cảm thấy bà ấy không giữ mặt mũi cho Lục Thanh Thời, nhẹ nhàng giải thích: “Mãn Mãn là trẻ sinh non, khả năng miễn dịch không thể so với trẻ đủ tháng, cần chú ý nhiều hơn.”
Lục Thanh Thời không để tâm mà phụ họa: “Hoá ra là thế à.”
Được một lúc, bà Quý gọi điện thoại cho Quý Lan Chỉ, Quý Lan Chỉ trả Mãn Mãn cho Giang Nhược, ra ban công nghe máy.
Giang Nhược với Lục Thanh Thời không có đề tài chung nào, từ khi cô gả vào nhà họ Lục, cũng không giao lưu nhiều với chú út, Quý Lan Chỉ vừa đi, bỗng nhiên trở nên lặng im, có phần ngượng ngập.
Bất ngờ, Lục Thanh Thời đã mở lời, “Giang Nhược, có mấy lời chú muốn nói với cháu, hy vọng cháu đừng để bụng.”
Giang Nhược nhìn về phía ông ta: “Chú cứ nói.”
Khoé mắt Lục Thanh Thời liếc về hướng Quý Lan Chỉ, sau đó nói: “Ông nội cháu ngày hôm qua xuất viện.”
Giang Nhược nghe lời dạo đầu này, trong lòng liền khó chịu, xuất viện ý là đã qua khỏi sao, hiệu quả của việc gặp Lục Hoài Thâm một lần đúng là lớn thật, mà Lục Thanh Thời kế tiếp muốn nói gì, Giang Nhược cũng đã có suy đoán, đại khái chính là muốn cô cho ông cụ thăm đứa bé, dẫu sao cũng là đời thứ tư nhà họ Lục, có lí nào lại không cho chủ gia đình thăm nom, v.v...
Lục Thanh Thời quả là có mục đích này, “Thật ra ông cụ vẫn muốn nhìn thử đứa bé một chút, chú biết cháu không thể chấp nhận hành vi của ông ấy, nhưng Lục Chi Ngung cũng là chắt của ông ấy, bất kể quan hệ ra sao, cụ cháu cũng không thể không gặp mặt nhau được một lần, phải không?”
Giang Nhược nhẫn nhịn, tốt tính nói giải thích: “Mãn Mãn đợt trước vì sinh non và bị bệnh vàng da nên nằm viện, mới về chưa được mấy ngày, hơn nữa còn chưa đầy tháng, sức đề kháng và sự phát triển của phổi không tốt lắm, đợi nó lớn lên khoẻ mạnh hơn, sẽ cho ông gặp mặt.”
Song, Lục Thanh Thời đều cho rằng những lời này là lí do Giang Nhược không cho Lục Chung Nam gặp chắt.
Lục Thanh Thời cười một cái: “Ra khỏi nhà là ở trên xe rồi, xuống xe lại là lưng chừng núi, chỗ đó không khí trong lành, chắc hẳn không ảnh hưởng gì đâu? Kỳ thật chú thấy, cho ông ấy nhìn một lần là được, cứ để ông ấy nhớ nhung mãi, cũng không khôi phục tốt, nhìn một lần cho xong nguyện vọng của ông ấy, sau này bất kể không muốn tiếp xúc với ông ấy cũng không sao.”
Lục Thanh Thời cũng thật lòng thật dạ cho là như vậy, chẳng ai sẵn lòng nói chuyện tình thân với người làm hại mình, Lục Chung Nam làm quá đáng thế, dung túng cho Lục Thậm Cảnh bắt cóc Giang Nhược, đứa bé cũng bởi vậy mà sinh non, bây giờ lại tâm tâm niệm niệm muốn gặp chắt, nhưng không nghĩ tới, có khả năng đứa chắt này suýt thì không có cơ hội ra đời. Cho nên hiện tại đưa nó đến cho ông ấy gặp một lần, sau đó, trước khi Giang Nhược buông xuống chuyện kia, thì không cần qua lại với ông ấy nữa.
Khi Quý Lan Chỉ nghe điện thoại, đã loáng thoáng nghe thấy Lục Thanh Thời lại nói cái gì mà ông cụ muốn gặp chắt, sau khi tắt máy nghe được nửa đoạn sau, không cần nghĩ ngợi đi qua cắt ngang Lục Thanh Thời.
Lục Thanh Thời nhìn bà ấy một cái, không tiếp tục nói nữa, đến tận trước khi về cũng không nhắc lại vụ này.
Lúc sau Quý Lan Chỉ một lần nữa nhắc tới việc hùn vốn mở công ty đợt trước đã kể với Giang Nhược, trước đây Giang Nhược cho rằng bà ấy chỉ tùy tiện nói thử thôi, không ngờ bà ấy nghiêm túc mời cô nhập hội.
Giang Nhược bấy giờ mới bảo: “Cháu sẽ suy nghĩ nghiêm túc.”
Lục Thanh Thời vốn dĩ định ngồi thêm lúc nữa đợi Lục Hoài Thâm về, nhưng buổi tối Quý Lan Chỉ đã hẹn Phương Dã ăn cơm, sợ không kịp bèn đi trước.
Ra khỏi cửa, Quý Lan Chỉ sa sầm mặt mũi, “Lục Thanh Thời có phải anh bị dở hơi không, làm sao lại nhắc đến việc này?”
“Đây có là gì?” Lục Thanh Thời mạnh miệng, “Chỉ bảo cho ông già gặp đứa bé một lần thôi mà.”
Quý Lan Chỉ hơi cáu, oanh tạc ông ta đến nơi đến chốn như pháo rền: “Thằng bé đang lúc cần chăm sóc cẩn thận, gặp cái gì mà gặp, tôi thấy ông ấy vẫn còn cường tráng lắm, chờ đến lúc Mãn Mãn trăm ngày không thành vấn đề, cái này không phải ông ấy nói muốn gặp là có thể gặp, mà là trong lòng hai vợ chồng Giang Nhược với Lục Hoài Thâm đã vượt qua được cái hố này chưa, có bằng lòng cho ông ấy gặp không. Lúc trước người hại Giang Nhược cuối kì mang thai phải nằm viện hơn một tháng giữ thai là ai? Không có ông ấy ở đằng sau ủng hộ dung túng, Lục Thậm Cảnh là cái thá gì?”
Lục Thanh Thời không có năng lực chống đỡ, ngậm miệng đầu hàng.
Quý Lan Chỉ vẫn nén giận, liếc ông ta một phát rồi nói: “Tôi thật sự cảm thấy anh với bố anh đúng là cùng một nết, tự cho là đúng, muốn làm gì thì làm!”
Hai người vào thang máy, Lục Thanh Thời cạn lời: “Anh làm sao mà bảo tự cho là đúng?”
Quý Lan Chỉ im lặng nhìn sang.
Lục Thanh Thời tỏ ra yếu thế: “Quả thực anh đã tự cho là đúng, muốn làm gì thì làm.”
Quý Lan Chỉ biết ông ta không thật lòng, chẳng buồn để ý.
Nhưng Lục Thanh Thời cực kì không biết xấu hổ mà nói: “Anh thấy ban nãy em rất thích Mãn Mãn, nếu không thì chúng ta sinh thêm một đứa?”
“Có phải anh điên rồi không?” Quý Lan Chỉ cười đoan trang nhìn về phía ông ta, từng câu từng chữ đều là lưỡi dao mềm, “Sinh ra Lục Gia Lạc và Lục Phùng Thuỵ tôi không hối hận, nhưng không có nghĩa hiện tại tôi bằng lòng sinh đứa con thứ ba với anh, xin anh nhớ kỹ, vào thời khắc anh ngoại tình, Ngô Lệ Lệ mang thai con anh, đời này tôi sẽ không sinh thêm đứa con nào của anh nữa.”
Ý Quý Lan Chỉ là, cho dù tương lai có một ngày bà ấy bằng lòng tiếp tục sống cùng ông ta, cũng chỉ là kết quả bà ấy tự thỏa hiệp với chính mình, bởi vì có khả năng bà ấy quả thực không buông bỏ được, nhưng có một số sai lầm bà ấy sẽ không tái phạm, ví dụ như hoàn toàn tín nhiệm ông ta, hay chẳng hạn là cùng ông ta sinh con.
Đương nhiên, cũng không loại trừ khả năng bà ấy yêu một người khác, cùng người ta sinh con.
Xét thấy Lục Thanh Thời dốc hết tất cả cứu vãn cuộc hôn nhân với Quý Lan Chỉ, Quý Lan Chỉ tạm thời đồng ý không ly hôn ông ta, nhưng vẫn sống tháng ngày chia phòng ngủ với ông ta, bọn trẻ cũng đã tập mãi thành thói quen rồi.
Lục Phùng Thụy không can thiệp sâu vào việc bố mẹ, Lục Gia Lạc thì đã khác, trước kia khi nó mắc bệnh trầm cảm cơ bản không giao lưu với Lục Thanh Thời, sau khi bệnh tình chuyển biến tốt, bắt đầu thường thường chế giễu bố nó, Lục Thanh Thời lại không có lập trường vặn lại, chỉ biết xị mặt nói: Lạc Lạc, bố là bố con!
Ngoài cái này, Rozy cũng không thích ông ta, lúc gọi nó cho ăn, chậu cơm cứ rơi loảng xoảng.
Ông ta phải sống những ngày tháng đúng nghĩa là người ghét chó chê.
Thỉnh thoảng khi thấy thái độ của Quý Lan Chỉ với ông ta cũng tạm, bầu không khí cũng không tệ lắm, Lục Thanh Thời sẽ đòi hôn, kết quả mỗi lần đang đến chỗ thắm thiết, sẽ bốp một tiếng ăn tát luôn.
Quý Lan Chỉ: “Ngại quá, không nhịn được.”
Lục Thanh Thời hoài nghi Quý Lan Chỉ cố ý chỉnh ông ta, vẫn cứ thất bại nhiều lần thử nhiều lần, thử nhiều lần thất bại nhiều lần.
Song con người Lục Thanh Thời này cũng rất đê tiện, thời điểm Quý Lan Chỉ nhận tất cả gia sản của ông ta, ông ta nói: “Hiện tại anh hai bàn tay trắng rồi, sau này em đi đâu anh đi đấy, nếu em tìm được niềm vui mới, anh sẽ ngủ giữa em và niềm vui mới của em.”
Quý Lan Chỉ chẳng hề gì, dù sao vẫn chưa tìm được niềm vui mới, cứ mặc cho mình và ông ta tiếp tục dây dưa như thế.
……
Lục Hoài Thâm sẩm tối mới về, về nhà liền thấy hình như Giang Nhược có tâm sự.
Mãi đến buổi tối, Giang Nhược mới nói với anh, có muốn tìm thời gian đưa Mãn Mãn đi gặp Lục Chung Nam một tí không, nếu không lại khiến người ta chỉ trích bọn họ bất hiếu.
Về chuyện này, Lục Hoài Thâm giống Giang Nhược, cũng thái độ lạnh nhạt, sau này hẵng nói.
Cái sau này kia, chắc là không kỳ hạn.
Cuối cùng Mãn Mãn cũng đón ngày đầy tháng, trên dưới cả nhà đều thở phào nhẹ nhõm, để chúc mừng Giang Nhược hết ở cữ, Lục Hoài Thâm cũng dự tính riêng hai người đi ra ngoài ăn tối.
Trước khi ra khỏi nhà, Giang Nhược trang điểm xong thay quần áo, khi đi xem thử Mãn Mãn, phát hiện nó có điểm không thích hợp, có vẻ không hít thở được, rõ ràng chưa ngủ, nhưng trêu nó cũng không phản ứng gì, nhiệt độ cơ thể cũng bất thường, Giang Nhược sợ chết khiếp, lập tức gọi Lục Hoài Thâm lấy xe đi bệnh viện.
Tới bệnh viện, Mãn Mãn được chẩn đoán là viêm phổi sơ sinh, kế tiếp xông khí dung, thở oxy, sau đó được thông báo phải nằm viện điều trị, cả quá trình này Giang Nhược đều bối rối.
Mãn Mãn cần nằm viện thời gian dài, trước khi xuất viện mỗi tuần người nhà chỉ có thể thăm một lần.
Cả tinh thần và thể xác Giang Nhược đều mệt mỏi, trở về liền bị cảm cúm, ăn uống cũng không ngon, nghiêm trọng lúc nóng lúc lạnh, nằm trên giường hai ngày, trong phút chốc người như thể bị rút cạn tinh thần.
Trans: Phương Nhược Vũ