Giang Cận và Giang Vị Minh năm đó đã dám giết người cướp của thì hôm nay cũng dám làm cho cô lặng lẽ biến mất, huống hồ còn có một Thủy Hỏa cùng đường bí lối giúp đỡ, đây cũng là điều Giang Nhược kiêng kị nhất.
Trần Tấn Nam đã là một hình cảnh cực kỳ xuất sắc, mà phụ trách vụ án Thủy Hỏa từ rất lâu, tiến triển vẫn ít đến đáng thương, ngày đó Thủy Hỏa giả chết che giấu hành tung nhiều năm, còn có thể chơi đùa cảnh sát xoay vòng vòng, tính chất nguy hiểm của kẻ này vượt quá tưởng tượng.
Liên quan đến chuyện tính mạng, Giang Nhược vẫn nhìn nhận rõ.
Ở bên ngoài, Trình Thư kiêm luôn chức vệ sĩ cùng tài xế.
Ngoài Trình Thư, Giang Nhược còn biết có chiếc xe hơi màu đen vẫn luôn đi theo cô ở xa xa, Trình Thư bảo trên xe kia có hai vệ sĩ, nếu phát hiện xung quanh có tình huống dị thường sẽ thông báo cho cô ấy và Lục Hoài Thâm trước tiên.
Trình Thư lớn tuổi hơn Giang Nhược, lại không giỏi ăn nói, cộng thêm cô ấy được Lục Hoài Thâm thuê, quan hệ giữa Giang Nhược với cô ấy trước sau chỉ dừng ở mức việc công làm theo phép công.
Sau khi gặp Quý Lan Chỉ, hai người trò chuyện tình hình gần đây của Lục Gia Lạc trước.
Lục Gia Lạc tiếp nhận trị liệu tâm lý được một thời gian rồi, đã khá hơn nhiều, ít nhất học tập cùng sinh hoạt hàng ngày không bị ảnh hưởng nữa.
Khoảng thời gian nghiêm trọng nhất hồi trước, cảm xúc của Lục Gia Lạc cực kỳ khác thường, tính cách trở nên vô cùng mẫn cảm, thời điểm yên lặng có thể cả ngày không giao lưu cùng người khác, nhưng sẽ có khi đột nhiên cáu kỉnh không lí do.
Vì thế Quý Lan Chỉ một mình đưa theo Lục Gia Lạc sống ở bên ngoài một vài ngày, nhưng đứa nhỏ ở nhà sẽ lại bất mãn, Quý Lan Chỉ cân đối hai bên, cũng không mấy dễ dàng.
Con trai út đã lên trung học, có suy nghĩ riêng về việc phát sinh giữa bố mẹ, tuy rằng chẳng nói gì, nhưng thái độ với bố quay ngoắt 180°, cũng may nó xử sự bình tĩnh, tuổi còn nhỏ, đã có phong phạm đàn ông, lúc thăm hỏi chị nó, còn biết nghĩ cách trêu cho chị vui.
Cả hai bên đều không muốn gặp Lục Thanh Thời, ngày tháng ở nhà tất nhiên không dễ sống. Con trai chẳng buồn phản ứng với ông ta, vợ và con gái dọn ra ngoài sống, ông ta muốn gặp cũng không thể.
Đợi sau khi bệnh tình của Lục Gia Lạc chuyển biến tốt đẹp, chủ động đề xuất về nhà ở, nhưng sau lại vẫn xa cách không hòa hợp với bố bằng lúc trước, ngay cả nói chuyện Lục Thanh Thời cũng chẳng thể nói với nó được mấy câu.
Quý Lan Chỉ nói: “Thật ra nó không muốn gặp bố nó lắm, hồi trước thím vốn định bảo nó nội trú, có thể giảm bớt tiếp xúc giữa nó và Lục Thanh Thời, hai người đã có ngăn cách, cưỡng ép ở chung không tốt cho nó, mặt khác cũng hi vọng nó có thể tiếp xúc với bạn bè nhiều hơn, nhưng thím lại sợ nó bị xa lánh, chuyện ngày trước nó mắc bệnh trầm cảm bị một số bạn học truyền ra, bởi vậy còn âm thầm nghị luận gia thế nhà mình, thím rất sợ nó phải chịu tổn thương lần thứ hai.”
Quý Lan Chỉ than tiếc, con cái gặp phải những thứ này, bà ấy rất đau lòng.
Giang Nhược nói: “Bất kể tuổi lớn nhỏ, mọi người đều sẽ dùng ánh mắt dị thường đối đãi người khác thường trong đám đông, sự lo lắng của thím không sai.”
Quý Lan Chỉ gật đầu, nói: “Cho nên về sau thím nghĩ, nếu không thì dứt khoát cho nó xuất ngoại, rời khỏi môi trường này, thím có thể qua đó cùng nó, dị quốc tha hương nó cũng không khó thích ứng đến thế, thím cũng có thể đưa cả lão nhị đi cùng luôn.”
Nếu bà ra quyết định, Lục Thanh Thời cũng chẳng thể thay đổi. Nếu ông ta muốn ngăn cản, rất có thể bà ấy sẽ đệ trình chứng cứ lên tòa án, khởi kiện li hôn.
Giang Nhược hỏi: “Gia Lạc nghĩ thế nào?”
“Nó từ chối,” cái này quả thật nằm ngoài dự liệu của Quý Lan Chỉ, “Gia Lạc bảo trường hiện tại rất tốt, tuy rằng có một số lời đồn nhảm, nhưng đa số bạn cùng lớp đều rất thân thiện với nó. Thím vốn dĩ không tin, sau lại âm thầm hỏi thử bạn thân của nó, xác nhận là thật, hơn nữa kết quả trị liệu tâm lý phát triển theo hướng tích cực, thím mới yên tâm. Nó chuyển biến tốt, còn chủ động đề xuất quay về, bảo là không nhẫn tâm để em trai một mình.”
Quý Lan Chỉ tin đến cuối cùng bà ấy cũng sẽ li hôn Lục Thanh Thời, chẳng qua là vấn đề thời gian mà thôi, nếu con gái biểu thị tán thành với việc này, tất nhiên bà ấy sẽ đỡ rất nhiều nỗi lo về sau.
Hai người tới khu tiếp đón rồi ngồi xuống, lễ tân đi thông báo với giám đốc.
Giang Nhược nghe Quý Lan Chỉ nói qua, bà ấy tốt nghiệp đại học xong thì kết hôn sinh con, còn trẻ hơn Giang Nhược hiện tại.
Giang Nhược trầm mặc trong chốc lát, hỏi bà ấy: “Thím út, thím có từng hối hận đã kết hôn sinh con sớm như vậy không?”
Quý Lan Chỉ nói không chút do dự: “Không. Đều là lựa chọn của chính thím, không phải hối hận. Ít nhất mười mấy năm qua của thím đều sống viên mãn, huống hồ đời người từ giờ về sau còn cả đống thời gian, chăm sóc tốt một chút, sinh hoạt lành mạnh, thím thế nào cũng phải được mấy chục năm nữa.”
Quý Lan Chỉ không khó đoán được lí do Giang Nhược hỏi như vậy, bà ấy vỗ nhẹ tay Giang Nhược: “Bất kể đưa ra quyết định gì, chỉ cần bản thân cháu muốn làm, chỉ cần cháu cho rằng đáng giá, thì bất kể thời điểm nào đều không tính là sớm, bất kể thời điểm nào cũng không tính là muộn, tương lai luôn đáng kì vọng, hết thảy đều có khả năng.”
Quan điểm của Giang Nhược cũng chẳng khác bà ấy bao nhiêu, phụ nữ có đôi khi hỏi như vậy, chỉ là xuất phát từ tâm lý tìm điểm chung, muốn cho ý nghĩ của mình cũng nhận được sự khẳng định, để nội tâm kiên định.
Cùng đạo lý với việc hỏi bạn bè quần áo mình ngưỡng mộ trong lòng có đẹp không, nếu được khẳng định, trong lòng tự nhiên sẽ cho rằng tiền này tiêu quả nhiên đáng giá; nếu đối phương phủ định, bản thân cũng sẽ chỉ dùng “Mỗi người một sở thích, ánh mắt không giống nhau” để an ủi chính mình, nhưng lòng tin chắc chắn sẽ bởi vậy mà giảm bớt.
Ngày đầu tiên Giang Nhược tới trải nghiệm một tiết trước, huấn luyện viên thấy cô không có chồng cùng đi, liền hỏi: “Sau này chồng chị có thời gian rảnh cùng tham gia khóa học không?”
Giang Nhược không trả lời chính diện, chỉ bảo: “Một mình tôi cũng được.”
Huấn luyện viên yoga chần chừ một chút, nói: “Bởi vì trong khóa học sau này, chúng ta có một số động tác yêu cầu các ông bố tương lai tham dự, bình thường cũng có thể giúp chị thả lỏng, hơn nữa đến giai đoạn cuối thai kì sẽ có bài học sinh nở, có bố tương lai hỗ trợ, sẽ hữu ích với việc thúc đẩy quá trình sinh nở hỗ trợ sinh suôn sẻ đấy.”
Bầu không khí tĩnh lặng trong nháy mắt, huấn luyện viên yoga là một người phụ nữ khí chất dịu dàng, từng gặp không ít bà bầu, phỏng đoán bà mẹ tương lai này nếu không phải chồng bận quá, thì chính là bản thân chồng không mấy quan tâm đến cô ấy.
Sợ chạm đến chuyện thương tâm của người ta, huấn luyện viên vội nói sửa miệng: “Không sao, cái này có thể nói sau, hôm nay tôi giảng giải đại khái cho chị biết một chút về cái lợi của yoga thai sản bên chúng tôi trước đã, cùng những việc cần chú ý…”
Giang Nhược cùng huấn luyện viên trao đổi nửa tiết, lại thể nghiệm nửa tiết, luyện xong cảm giác toàn thân nhẹ nhõm không ít.
Trước khi đi, huấn luyện viên chu đáo thông báo, nếu gặp lúc không tiện ra ngoài, có thể cung cấp dịch vụ dạy tại nhà, yêu cầu hẹn lịch trước.
Sau khi kết thúc, Giang Nhược cùng Quý Lan Chỉ cùng nhau đi ăn tối.
Giang Nhược lên xe Quý Lan Chỉ, Trình Thư lái xe theo sau xe bà ấy.
Thời gian bữa tối, Trình Thư thấy Giang Nhược và Quý Lan Chỉ đã vào nhà hàng, bản thân cùng một đồng nghiệp đến khu gần đó ăn tối trước, chờ hai người ăn xong rồi, lại về thay ca.
Trình Thư ăn cơm xong trở về, ngồi ở ghế phụ.
Giang Nhược cùng Quý Lan Chỉ chọn chỗ gần bên cửa sổ, Trình Thư chỉ cách bọn họ một lối đi bộ, xe của hai vệ sĩ khác ở bên kia đường.
Trình Thư ngồi ở ghế phụ, giơ di động, camera ngắm ngay Giang Nhược chụp một hồi, xong cũng không sàng lọc, gửi tất cả cho Bùi Thiệu, cuối cùng lại gửi thêm một tin nhắn văn bản: đang ăn bữa tối.
Công việc hằng ngày, thông thường cô ấy đều báo trước với Bùi Thiệu.
Bùi Thiệu gửi lại nhãn dán “Đã nhận được”.
Qua một lúc, Trình Thư vừa nghe nhạc vừa gõ tay lái, ngẫm nghĩ, lại cầm di động lên, lại trả lời tin nhắn cuối cùng của Bùi Thiệu: “Còn có một chuyện, tôi cảm thấy vẫn nên nói qua với anh.”
Mất một lúc Bùi Thiệu mới hồi âm: “Chuyện gì?”
Trình Thư: “Lớp yoga bà bầu của Giang Nhược yêu cầu Lục tổng.”
Bùi Thiệu như là lên tinh thần, lập tức hỏi: “Như thế nào? Nói rõ ràng.”
Trình Thư cố ý nhử, cứ gửi đi mấy chữ một.
“Cũng không phải chuyện lớn gì.”
“Kỳ thật đổi sang tôi cũng có thể làm được.”
“Rất đơn giản.”
“Chính là yêu cầu Lục tổng học một số động tác, thời khắc mấu chốt giúp chị ấy sinh con dễ hơn.”
Trình Thư cảm thấy mình đã tổng kết rất ngắn gọn rồi.
Bùi Thiệu thấy cô ấy không tiếp tục nữa, mới trả lời cô ấy: “Lần sau nói hết một lần, cảm ơn “chị” nhé.”
Trình Thư “xì” một tiếng, khóa màn hình, xoay xoay di động, lại nhìn vào trong cửa kính, Giang Nhược cùng Quý Lan Chỉ đang trò chuyện vui vẻ với nhau.
Cô ấy chống má trầm tư, cảnh ngộ của hai người phụ nữ này, càng khiến cô ấy kiên định quyết tâm không kết hôn không sinh con.
……
Bùi Thiệu rút ra thời gian rảnh trả lời tin nhắn của Trình Thư trong lúc bận trăm bề, xong lại lập tức quay về bữa tiệc xã giao.
Đêm giao thừa Lục Hoài Thâm bị cảm cúm, lúc sau kiên trì không đi khám bác sĩ, thuốc cũng không uống, Bùi Thiệu biết anh ngoài mắc ít bệnh dạ dày, thì từ trước đến nay thân thể khoẻ mạnh, hơi cảm cúm nhức đầu không quá hai ngày sẽ tự khỏi không cần chữa.
Sợ cảm cúm lây cho Giang Nhược, hai ngày nay cũng chưa qua thăm cô, mỗi tối đều đổ mồ hôi ở phòng tập, kết quả ngày hôm sau liền sốt cao không ngừng, ở nhà truyền nước hai ngày, sau đó uống thuốc mấy lần, mới vừa chuyển biến tốt anh đã ngừng thuốc, hơn nữa xã giao rất nhiều, cường độ công việc lớn, nên mãi vẫn không thể khỏi hẳn, kéo dài tới tận bây giờ.
Hôm nay Lục Hoài Thâm lại xuất hiện hiện tượng phát sốt, anh không để tâm, mãi đến 15 phút trước khi tan tầm vẫn quyết định tham dự tiệc tối, Bùi Thiệu nói một câu: “Anh nghĩ xem, bao lâu rồi chưa đi thăm vợ?”
Cũng chính vào 15 phút trước khi đi ấy, Lục Hoài Thâm bảo Bùi Thiệu với phó tổng đi cùng nhau đến bữa tiệc.
Giang Nhược bên kia là một nguyên nhân, anh không muốn biến mất quá lâu trước mặt cô, thêm nữa, Thường Uyển, Lục Thậm Cảnh cũng không an phận, về sau sẽ càng có nhiều trường hợp cần anh đích thân ra mặt.
Ban đêm truyền nước xong, bác sĩ vừa rời khỏi, Lục Hoài Thâm đã nhận được điện thoại của Bùi Thiệu.
Nghe điện thoại, Lục Hoài Thâm hơi nhướng mày.
Yoga?
Bùi Thiệu đưa ra đề nghị, giọng điệu nghiêm túc hẳn hoi như lúc đang làm việc: “Lục tổng, tôi cảm thấy đây là một cơ hội rất tốt, phần nào dùng đến anh, đều sẽ không thể tránh khỏi tiếp xúc thân thể,” Bùi Thiệu nói rồi cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, hình như tìm từ không được chặt chẽ, có khi nào gây cho Lục tổng cảm giác anh ấy chỉ là một công cụ?
Anh ta không nghĩ nhiều nữa, tiếp tục nói: “Thế này vừa có thể gia tăng độ thân mật, lại còn có thể coi như là một lí do gặp mặt chính đáng.”
Qua một lúc, Bùi Thiệu chỉ nghe thấy anh nói một câu với thái độ không rõ ràng: “Tôi biết rồi.”
Kế tiếp liền tắt điện thoại.
Bùi Thiệu nghi hoặc, chẳng lẽ trải qua thất bại trước đây, Lục tổng đã không thèm áp dụng kiểu thủ đoạn thừa cơ xông lên không biết xấu hổ kiểu nữa?
……
Trên đường Giang Nhược quay về, nhớ tới những lời Quý Lan Chỉ từng hỏi cô trong bữa tối, “Tiếp đây cháu dự định thế nào?”
Giang Nhược nghĩ ngợi, vẫn là dự định ban đầu, nói: “Sinh con trước, chuyện khác đợi con ra đời lại nói sau.”
Quý Lan Chỉ lại hỏi: “Thế này có phải đại biểu, Lục Hoài Thâm còn có cơ hội không?”
Giang Nhược cho rằng bà ấy hiểu lầm: “Ý cháu là, sau khi sinh con, lại bàn chuyện li hôn.”
Quý Lan Chỉ gật gật đầu như đang suy tư điều gì.
Cô mở di động ra, nhìn tin nhắn Lục Hoài Thâm gửi tới mỗi ngày trong điện thoại.
Người tuy không xuất hiện, nhưng cảm giác tồn tại chưa từng biến mất.
Giang Nhược lại có chút tâm phiền ý loạn.
Có chút hối hận đêm đó nói những câu kiểu “Chờ anh giải thích rồi tính sau”, nghe có vẻ đang cho anh cơ hội, nhưng thật sự đến lúc đó, cô không chắc chắn mình nhất định sẽ có dũng khí bắt đầu lại một lần nữa với anh.
Tổn thương đã tạo thành, sự tín nhiệm đã không tồn tại nữa.
Gương vỡ lại lành, sẽ có tỷ lệ giẫm lên vết xe đổ rất lớn.
……
Giang Nhược một tuần hai buổi học yoga, khi đến lớp lần thứ hai, ngoài cô cùng Trình Thư, còn có thêm Kiều Huệ.
Sau khi Kiều Huệ nghe nói cô đang học lớp này, phản ứng đầu tiên là lo lắng có an toàn không, một hai phải đi cùng cô, tận mắt nhìn thấy không thành vấn đề mới yên tâm.
Thời gian Giang Nhược học, Kiều Huệ liền ngồi bên cạnh nhìn cô.
Bài học được một nửa, huấn luyện viên ngập ngừng nói: “Còn một động tác, có thể giúp chị thả lỏng cực tốt, nhưng yêu cầu có chồng phối hợp…”
Giọng huấn luyện viên dần dần nhỏ đi.
Kiều Huệ lập tức tự đề cử: “Không sao, để tôi.”
Kiều Huệ không tính là cao, thể hình lại không được béo chắc khỏe mạnh kém xa lúc trước khi sinh bệnh, thoạt nhìn yếu đuối mong manh, huấn luyện viên cảm thấy bà không có sức lực, sẽ đỡ Giang Nhược không vững, mà động tác này, yêu cầu Giang Nhược đặt hơn nửa trọng lượng cơ thể lên người đối phương.
Cân nặng của Giang Nhược đã hơn trăm từ lâu, thiết kế của động tác này, chính là yêu cầu phối hợp với đàn ông để hoàn thành.
Giang Nhược quay đầu nhìn vị trí Trình Thư chờ lúc trước, không có ai.
Đang định nói thôi, động tác tiếp theo, cửa phòng yoga đột nhiên bị đẩy ra.
Giang Nhược tưởng Trình Thư đã trở lại, quay đầu vừa nhìn, Lục Hoài Thâm đã đứng ở cửa.
Giang Nhược nhìn Trình Thư với ánh mắt né qua tránh lại sau lưng anh, nhất thời không biết nói gì.
Trái lại mắt huấn luyện viên quan sát tới lui hai người, hỏi Lục Hoài Thâm: “Vị này chính là bố tương lai nhỉ, đến vừa đúng lúc.”
Huấn luyện viên nhanh chóng sắp xếp Lục Hoài Thâm tham dự vào.
Giang Nhược không tiện xé rách mâu thuẫn vợ chồng trước mặt người ngoài, nên cũng chẳng nói gì, dựa theo lời huấn luyện viên mà làm.
Lục Hoài Thâm cởi bỏ áo khoác mang theo hơi lạnh bên ngoài đặt sang một bên, cũng cởi cả áo vest, trên người chỉ còn một chiếc áo sơmi.
Trong nhà ấm áp, Giang Nhược cũng chỉ ăn mặc đồ tập yoga mỏng nhẹ.
Huấn luyện viên vỗ tay một cái, nói: “Nào, bây giờ mẹ đặt tay lên vai bố, bố phải nâng eo mẹ…”
Cách xưng hô thay đổi trong chớp mắt ấy…Giang Nhược thừa nhận, cảm giác thân mật do ngoại lực kéo gần làm cô thấy hơi không thoải mái.
Giang Nhược hơi hơi gập đầu gối, toàn bộ nửa người trên đều kề sát Lục Hoài Thâm, tay ôm chặt bả vai anh, treo trên người anh như koala, theo khẩu lệnh nhẹ nhàng đu đưa cơ thể.
Động tác quá mức thân mật, Kiều Huệ hơi truyền thống, nhìn cảm thấy có phần ngượng ngùng, lặng lẽ đứng dậy ra ngoài tìm Trình Thư.
Giang Nhược cố tình dùng giọng điệu không vui hỏi bên tai anh: “Sao anh lại tới đây?”
Người nhớ nhung bao ngày, vừa đến đã được ôm đầy lòng, Lục Hoài Thâm hài lòng thêm thỏa mãn, thậm chí nảy sinh ý nghĩ thêm thù lao cho Trình Thư.
Anh mang theo vẻ hớn hở khó mà che giấu nói: “Em cần thì anh tới thôi.”
Giang Nhược mím môi, rất lạnh lùng hà khắc: “Tôi không cần anh.”
Lục Hoài Thâm cảm nhận được bụng cô nhú lên tì vào eo mình, ốm xong tiếng vẫn còn khàn khàn nói khẽ: “Em không cần thì con cũng cần, đây là quyền và nghĩa vụ của anh.”
Hơi thở bên môi phả vào vành tai cô, mặt Giang Nhược nóng cực kì.
Theo sau Lục Hoài Thâm nghe thấy cô cười khẩy một tiếng.
Hà Nội, 19/4/2023
Yêu thương (^_^)
Trans: Phương Nhược Vũ