(Bản dịch này được đăng tải duy nhất trên trang Wattpad Phương Nhược Vũ @ thachgiatrang9420)
Khu biệt thự bên đây không dễ bắt xe, lúc Giang Nhược ăn cơm mới nghĩ tới vấn đề này, trong lòng vui mừng vì ban nãy trong lúc tức giận không đi thẳng luôn.
Sau khi truyền dịch, sáng nay cô đã hạ sốt, bụng khó chịu cũng thuyên giảm, hai ngày một đêm không ăn gì như vậy, lúc nhìn thấy đồ ăn lại không thấy ngon miệng nhưng vừa ăn một cái là cảm thấy càng ngày càng đói thêm.
Lục Hoài Thâm dùng bữa sáng phức tạp kiểu Âu còn của Giang Nhược là cháo trắng và bánh bao nhân trứng.
Anh không ăn nhiều, vừa ăn còn vừa muốn uống cà phê, đọc báo. Giang Nhược đã bắt đầu giải quyết bát cháo thứ hai, trên tay cầm bánh bao mà mùi vị trong miệng nhạt nhẽo vô vàn, trong đầu chỉ thèm khát thịt xông khói ở đĩa của anh, không nhịn được mà nhìn ngắm suốt.
Da mặt cô mỏng, hơn nữa chẳng dễ gì để mở lời.
Liền đó, Lục Hoài Thâm bỏ tờ báo xuống, ung dung giải quyết gọn ghẽ chỗ thịt xông khói trên đĩa.
Giang Nhược: “…”
Giang Nhược không dám ở lại bệnh viện quá lâu trong hai ngày cuối tuần. Kiều Huệ vốn dĩ chưa khỏi bệnh, cô sợ mình lây cảm cúm cho dì, đành phải đeo khẩu trang vào thăm, không ở bao lâu đã rời đi. Phần lớn thời gian do Trình Khiếu trông nom tại bệnh viện.
Cơ thể cô cũng mới thấy khá hơn, vẫn định ở nhà tĩnh dưỡng thêm hai ngày.Tận tới buổi tối cuối tuần, thân thể thoải mái hơn một chút mới quay lại biệt thự của Lục Hoài Thâm, vừa vặn gặp ngay anh đi công tác quay về.
Thấy cô xuất hiện, căn bản Lục Hoài Thâm chẳng cảm thấy gì là bất ngờ, chỉ ẩn ý nói: “Có vài người không biết mấy chữ nói một đằng làm một nẻo viết như thế nào thì phải?”
Giang Nhược thừa biết anh ám chỉ vào cái đêm Giang Chu Mạn đến, cô nói muốn nhường chỗ cho bọn họ.
Cô vén mái tóc dài, trên mặt vẫn còn vẻ tiều tụy đang phục hồi sau một trận ốm nặng, khuôn mặt vốn chỉ lớn bằng bàn tay, bây giờ lại gầy đi mấy phần, chiếc cằm nhọn càng rõ ràng hơn, khuôn mặt không trang điểm thanh thoát sạch sẽ nhưng vẫn không bì được ý cười nhạt nhòa đáy mắt khiến mặt mày trông khá lạnh lùng.
Cô ngước mắt nhìn anh: “Tôi nói nhường chỗ cho các người nhưng không nói sẽ không đến nữa, về sau Giang Chu Mạn muốn đến, anh cũng được, chị ta cũng được, đánh tiếng trước cho tôi, tôi sẽ tự biết mà tránh đi để chừa đầy đủ không gian cho hai người bồi dưỡng tình cảm. Dù gì thì mục đích cuối cùng của tôi chỉ là li hôn lấy được tiền. Tôi chẳng có hứng thú gì với việc chia rẽ uyên ương đâu.”
Bệnh cảm cúm của Giang Nhược biểu hiện rất rõ rệt, lúc nói chuyện mang đậm giọng mũi, cổ họng cũng bị khản tiếng.Lục Hoài Thâm cứ rũ mắt nhìn cô đăm đăm, ánh mắt âm trầm băng giá, đột nhiên vươn tay chống lên cánh cửa, Giang Nhược bị anh vây lấy trước ngực, bất thình lình bị dọa hết hồn.
Anh tức đến bật cười, sau đó lạnh mặt nói: “Nếu hai năm trước cô có được sự giác ngộ ấy thì hiện tại đã chẳng phát sinh mấy chuyện lộn xộn này. Bây giờ mới nói như vậy còn cho rằng bản thân rất độ lượng hiểu chuyện sao? Sự ăn năn của kẻ yếu thế khó mà khiến người ta tin tưởng.”
Lục Hoài Thâm rất có thiên phú trong việc giáo huấn người khác. Giang Nhược vốn là cây ngay không sợ chết đứng mà bị anh nói thiếu chút nữa mất hết khí thế.Cộng thêm anh dán sát lại gần quá, cô muốn nhìn thẳng vào mắt anh nói chuyện nhưng mà ngước lên, thứ nhìn thấy trước nhất chỉ là cằm của anh, môi của anh, tức khắc vội vàng nhìn sang chỗ khác, chóp mũi vấn vít hơi thở của anh, căn bản Giang Nhược không có cách nào nói chuyện tử tế với anh được.
Giọng cô vẫn khàn như cũ, “Ai cũng có cái lí của mình cả, xưa nay chúng ta không phải người chung một đường, thứ theo đuổi cũng không phải cùng một chuyện, tôi không tranh luận với anh.” Nói rồi lập tức đẩy Lục Hoài Thâm ra đi vào trong.
Lục Hoài Thâm ở phía sau nói với cô: “Cô còn thật sự coi chỗ này là nhà mình nữa cơ đấy.” Giang Nhược chẳng thèm quay đầu, thay giày xong liền lui về căn phòng trên tầng.
Sáng sớm hôm sau, thím Ngô nhìn thấy giày của cô lúc vào nhà bèn chuẩn bị bữa sáng cho hai người.
Vừa ăn sáng xong, xe của tài xế đã đợi sẵn bên ngoài, Lục Hoài Thâm chuẩn bị rời nhà, Giang Nhược cũng đứng lên theo nói: “Ở đây không dễ gọi xe, anh đưa tôi một đoạn nhé.”
Lục Hoài Thâm chẳng nói gì, xem như ngầm đồng ý, Giang Nhược lấy túi xách rồi theo anh.
Lên xe rồi Lục Hoài Thâm mới hỏi cô: “Trước kia cô đi ra ngoài kiểu gì?”
“Gọi xe bằng ứng dụng đặt xe. Đi vào hơi rắc rối lại phải chờ rất lâu. Hôm nay tôi có việc gấp, không đợi được.” Giang Nhược cúi đầu lật xem trong túi, xác nhận đồ đạc mang theo đầy đủ chưa. Mấy sợi tóc rủ xuống, cô vươn tay vén gọn lên sau tai.
Lục Hoài Thâm nhìn thoáng qua động tác ấy. Liền đó lực chú ý lại đặt vào cách ăn mặc của cô.
“Tìm được công việc rồi à?” Anh tiện miệng hỏi.
Lục Hoài Thâm không có quan niệm gì về cách ăn vận trang điểm gì của phụ nữ nhưng nhìn cả người cô thế này, không thể không nói cô thôn nữ nhỏ, kì thực không thô tục lắm.
Giang Nhược mặc váy đen sơ mi trắng thêm cả giày cao gót bảy phân, trưởng thành trí thức lại không phải phong cách OL cứng nhắc. Những chi tiết nhỏ trên áo sơ mi và làn váy rất phù hợp với khí chất của cô, trở thành người phụ nữ trẻ trung nửa thành thục.
“Còn đang phỏng vấn,” Giang Nhược đóng túi, ngừng một lát lại nói: “Bất luận thế nào thì chuyện này tôi vẫn phải cảm ơn anh.”
Vị trí hiện tại Giang Vị Minh đang ngồi hẳn là không thuận lòng người lắm, nền móng Giang Khải Ứng bao nhiêu năm gây dựng như thế, trong công ty đã có rất nhiều đồng nghiệp cũ có giao tình cùng ông vượt qua bao khó khăn thử thách. Giang Khải Ứng gặp chuyện, những người này sẽ không phục Giang Vị Minh nhưng không thể không quân tử phòng thân. Ngoài mặt dù phản đối đi nữa cũng sẽ không có hành động thực tế nào.Chỉ là nếu cuối cùng Giang Khải Ứng thoát tội, những người đó chắc chắn sẽ trở giáo trước tiên.
Chính là Giang Vị Minh sợ Giang Nhược dồn hết sức lực giúp đỡ Giang Khải Ứng. Do đó tất nhiên phải chặn đứng đường sống của cô trước, không có nguồn kinh tế, cho dù muốn đấu cùng ông ta, chắc chắn Giang Nhược chỉ có thể lực bất tòng tâm.
Trước đây chuyện không tìm được việc làm, suy cho cùng vẫn là do Lục Hoài Thâm mắt nhắm mắt mở nhúng tay vào, Giang Nhược không thể biết được.Nhưng sau khi cô kể chuyện này với anh, và lần nữa gửi CV cho các công ty lớn lại nhận được hồi âm, ắt hẳn có liên quan tới anh.
Sau khi Lục Hoài Thâm trầm giọng vài giây thì thấp giọng nhàn nhạt nói: “Cô không cần cảm ơn tôi. Tìm được việc đối với cô mà nói chẳng qua chỉ có thể đảm bảo cô và người nhà có cơm ăn, còn lại chẳng làm nên trò trống gì đâu.”
Giang Nhược cảm thấy bản thân quả nhiên ngu ngốc, đạt chút lợi ích liền lựa chọn có chọn lọc mà quên đi anh từng làm gì với mình.
Cô tự cảnh tỉnh bản thân, gật gật đầu nói: “Cũng phải, tôi có ngày hôm nay không thiếu được công lao của anh, tiếng cảm ơn này quả thực quá dư thừa.”
Lục Hoài Thâm không trả lời cô, chẳng có ai lên tiếng nữa, âm thanh buồn tẻ của bánh xe lăn trên mặt đất càng tăng thêm vẻ trống trải trong xe.
Giang Nhược xuống xe ở khu trung tâm thương mại của Thành Đông.
Khi cô nhận được thông báo phỏng vấn vòng hai của DS, tâm trạng hơi phức tạp, nhận rồi lại hối hận. Hôm qua, trong hội nghị nhất thời kích động nói vài câu như thế.
Tuy rằng, người phụ nữ da trắng mà cô cùng tranh luận hôm qua là người đến từ tổng bộ bên Mĩ của DS nhưng không biết về sau người ấy có khả năng sẽ đảm nhận vai trò gì ở Trung Quốc đại lục không?
Nếu cô vào DS, gặp lại người này, có thể nào sẽ bị đối phương cố tình gây khó dễ không?
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Giang Nhược an ủi chính mình, cô chỉ là một nhân vật nho nhỏ, đâu thể nào thu hút sự chú ý của người ta chứ, vả chăng vị trí cô phỏng vấn hẳn sẽ ít có cơ hội tiếp xúc với cấp cao như thế.
Song định luật Murphy bao giờ cũng phát huy tác dụng vào thời khắc quan trọng, điển hình là sợ cái gì thì cái đó xảy ra. Lúc Giang Nhược đợi phỏng vấn đã gặp phải người đó.
Cô cùng ba nam hai nữ ngồi dàn hàng, đều chuẩn bị đợi tới lượt phỏng vấn, nghe thấy có tiếng giày cao gót lanh lảnh từ xa tới gần, vô thức nhìn một cái liền cảm thấy hồ đồ luôn.
Chưa kịp thu hồi ánh mắt, đối phương đã để ý đến cô, trong mắt lóe lên sự kinh ngạc vô cùng, tiếp đó, giương cánh môi đỏ nhìn cô hơi gật đầu cười cười.
Giang Nhược cười không nổi, miễn cưỡng kéo khóe miệng, làm một động tác cười cực kì cứng nhắc.
Người kia đẩy cửa vào phòng phỏng vấn, chưa qua bao lâu lại đi ra. Lần này không nhìn cô nữa, dẫn cấp dưới nghênh ngang rời đi.
Lúc ấy, Giang Nhược đã có chuẩn bị tâm lý “Phỏng vấn lần này gần như thất bại rồi.”
Nhưng quá trình phỏng vấn tiếp theo thế mà thông thuận lạ thường. Giang Nhược suy đoán, có thể vì bản thân đã bị liệt vào danh sách loại bỏ rồi, cho nên đối phương vốn dĩ chẳng muốn phí lời với cô, cũng làm cô chẳng dấy lên nhiệt tình được là bao.
Sau khi kết thúc, gần mười giờ trưa, nghe được ba từ “chờ kết quả”, trái tim không còn quá thấp thỏm nữa, cùng đoàn người đợi thang máy ra về.
Đứng ở khu vực thang máy thấy vài người từ trong thang máy khác đi ra, xung quanh bốn bề yên tĩnh, nhân viên công ty lên tiếng chào hỏi: “Chung tổng.”Giang Nhược vừa định ngẩng lên nhìn thì điện thoại trong tay đã rung động, là điện thoại của Kiều Huệ, nói bác sĩ bảo cô buổi chiều nay đến thảo luận chuyện xuất viện.
Trong không gian hành lang trước thang máy tĩnh lặng, giọng nói cô ồm ồm rõ ràng hết sức khiến cô có chút ngại ngùng bèn lấy tay che bên môi, đè tháp giọng nghe điện thoại, khi cửa thang máy mở, theo đoàn người bước vào.
Cô cũng không chú ý lúc cửa thang máy đóng, vị “Chung tổng” kia làm bộ vô thức hỏi người phòng nhân sự một chút: “Vừa rồi mấy người đó là nhân viên công ty à?”Nhân viên đáp: “Là người đến tham gia phỏng vấn ạ.”
Người đàn ông bước vào căn phòng phỏng vấn khi nãy, nửa dùng tiếng anh nửa dùng tiếng trung chào hỏi, tiện tay lật CV trên bàn, lật qua hai cái thì dừng động tác, ngón tay chỉ chỉ bên góc trái CV, tùy tiện hỏi: “Cô gái này biểu hiện như thế nào?”
“Cũng được, trước đó chúng tôi đều rất hài lòng cô ấy, nhưng…”
Người đàn ông nghi hoặc, “Hử? Nhưng cái gì?”
“Nhưng vừa rồi ý của Gisele là cô gái này không phù hợp.”
“Ồ, không phù hợp sao?” Người đàn ông cân nhắc một lát, đột nhiên cười cười. “Bây giờ chỉ cần tôi nói là được, những người khác các người tự xem mà làm.”
“Tại sao thế?” Án mắt vị giám đốc nào đó của phòng nhân sự bỗng nhiên trở nên ý vị, ái muội lại dung tục: “Lẽ nào là Chung tổng…”
“Cô ấy là bạn cùng trường với tôi.” Người đàn ông chỉ vào phần quá trình học tập của cô ấy. “Đây có tính là lí do không?”
Giang Nhược đến bệnh viện cùng bác sĩ nói chuyện quyết định ngày kia xuất viện.Trở về phòng bệnh, Giang Nhược lại đeo khẩu trang, Kiều Huệ ngồi trên giường bệnh xem TV, thấy cô vẫn là dáng vẻ này, bà quan tâm hỏi han: “Còn chưa khỏi cảm cúm à?”
“Không nhanh thế đâu ạ” Giang Nhược nói.
Cô hoài nghi lần trước dầm mưa, về sau lại ngủ quên ngoài sân lộ thiên, trước sau giày vò nên từ lâu đã ngấm bệnh rồi, một khi bạo phát thì khó mà dễ dàng khỏi được.
Kiều Huệ hỏi cô đi phỏng vấn có thuận lợi không, Giang Nhược hơi thiếu tự tin: “Quăng lưới rộng cuối cùng cũng có thể mò được cá thôi.”
Dẫu là hiện tại nhận được mấy offer nhưng suy đi tính lại đều cảm thấy không vừa ý, hi vọng đợi thêm nữa, có thể tìm được công việc vừa ý hơn.
Cái bệnh nói như rồng leo, làm như mèo mửa ấy, kì thực cô cũng mắc tí ti.
Buổi trưa, Giang Nhược rời bệnh viện đi ăn cơm, vừa đi ra cổng, cô cởi khẩu trang đợi taxi, đột nhiên có người gọi mình mang theo giọng ngờ vực: “Giang Nhược?”
Hà Nội, 5/12/2020
Các tềnh iu cuối tuần vui vẻ nhá nhá
Đang trên đường đi ăn cưới
Đường trên cao hơi tắc áh
Yêu thương(^_^)
Trans: Phương Nhược Vũ