Ánh mắt rực lửa, đầy tính xâm lược.
Những người có mặt cũng lập tức hiểu được ý trong lời nói của Vương Hạ.
Hiện trường lập tức trở nên thinh lặng, bầu không khí khác thường.
Lúc này đúng là giậu đổ bìm leo, Sở Vân Mộng tức tới mức sắc mặt lạnh như băng, toàn thân phát run.
Dù thế nào cô cũng không nghĩ rằng, tên Vương Hạ này cũng là một tên vô liêm sỉ!
Hiện tại văn phòng Vân Mộng đã dần đi vào quỹ đạo, cùng lắm thì bỏ món tiền này là được.
Gặp phải chuyện bắt nạt người khác quá đáng thế này thì cũng phá hỏng hết tâm trạng.
“Tổng giám đốc Vương đã làm khó vậy thì thời gian còn dài, sau này chúng ta sẽ còn cơ hội sẽ tiếp tục hợp tác.”
Cô không hề dông dài, không thể thương lượng thì đuổi thẳng.
Cánh tay ngọc khẽ cử động, Tiểu Mỹ lập tức bước tới, định tiễn Vương Hạ rời đi.
Nhưng Vương Hạ vẫn ngồi trên ghế sô-pha, lấy ra một điếu thuốc mới, châm lửa.
Gã phả khói.
“Văn phòng Vân Mộng làm gì còn rực rỡ được như hai năm trước, đạo lý phượng hoàng gặp nạn không bằng gà này chắc hẳn tổng giám đốc Sở là người hiểu rõ.”
“Người dám nhận đơn hàng này, ngoài tôi ra, cô không tìm được người thứ hai đâu.”
“Người trẻ cần phải biết cảm ơn.”
Vài hơi thở đã khiến khói bay khắp nơi, một khu mù mịt.
Còn trong giọng nói đã đủ để ỷ thế hiếp người.
Vương Hạ dám đưa ra điều kiện vô lễ như vậy là vì gã có đủ tự tin. Người làm cái ngành này như bọn họ thường ỷ thế hiếp người, giậu đổ bìm leo.
Gã đã nghe ngóng nhiều lần, chuyện này có nhà họ Tề đảm bảo, Tề thiếu gia đích thân ra mặt.
Liên kết với tất cả các công xưởng tiến hành khất nợ khoản tiền còn lại.
Nếu như bình thường thì gã cũng bất lực, tuy nhiên, không lâu trước đó, tin tức truyền tới, gã biết nhà họ Tề bị điều tra, Tề Niên bị bệnh nặng, mạng không giữ được lâu.
Điều này cũng chính là nguyên nhân vì sao gã dám nhận việc này, cũng nhân lúc sự việc chưa được nhiều người biết, tranh thủ kiếm chác một chút
“Tổng giám đốc Vương nghe tin tức ở đâu chứ, văn phòng Vân Mộng không đến mức như anh nói đâu, dù có thật sự bế tắc thì cũng không phải loại người buôn bán như anh có thể ức hiếp văn phòng Vân Mộng của chúng tôi được, đúng không?”
Sở Vân Mộng vốn dịu dàng, lịch sự tỏ ra hơi tức giận. Cô trợn mắt nhìn.
“Ức hiếp?”
“Đã suy bại tới tận nông nỗi này rồi mà còn cần tôi tới ức hiếp sao? Chẳng phải ai cũng bắt nạt mấy người ư?” Gã ngả người vào sô-pha một cách lười biếng.
Giày da bóng lộn, gác lên bàn trà không chút e dè.
“Vương Hạ, mời anh ra ngoài, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ.” Tiểu Mỹ đứng bên cạnh bị chọc tức tới mức nghiến răng, nói giọng hung dữ.
Vương Hạ hoàn toàn không để ý.
Gã vẫn thản nhiên dựa vào ghế sô- pha. Tay lục trong cặp táp một lúc, lấy ra một tờ giấy, đẩy về phía Sở Vân Mộng.
“Đây là danh sách toàn bộ những công xưởng mà tôi đã liên hệ, có thể liên doanh đưa ra chế tài đối với văn phòng Vân Mộng. Tới lúc đó, e rằng trong ngành này sẽ không đất cho văn phòng Vân Mộng cắm dùi nữa đâu.”
“Vì vậy, trong chuyện này, cô đồng ý là được, không đồng ý cũng phải đồng ý.”
Vương Hạ khoa trương và uy hiếp không hề giấu diếm.
“Các người dám!” Sở Vân Mộng tức giận hét lên.
Nhưng danh sách đưa tới không hề đến tay của Sở Vân Mộng mà đã bị chặn lại giữa chừng.
Lâm Triệt cầm chắc, xem xét cẩn thận.
“Danh sách nợ tiền ở đâu?”
Đôi mắt đẹp của Tiểu Mỹ khẽ động, nghiêm túc đánh giá người đàn ông cùng tới với Sở Vân Mộng.
Chưa biết chừng anh ấy có cơ hội lật ngược tình thế??
Nghe Lâm Triệt cần danh sách, không đợi Sở Vân Mộng mở lời, cô ấy đã lấy ra trong tập tài liệu đưa tới.
Anh mỉm cười, nhận lấy.
Tên đầu tiên lại là nhà họ Giang.
Anh chụp ảnh, gửi cho Trương Hợp.
“Tôi muốn toàn bộ người ở trong danh sách này tới văn phòng Vân Mộng ngay lập tức, người không tới thì niêm phong.”
Giọng anh thản thiên nhưng vô cùng khí thế.
Vương Hạ đứng bên cạnh trở nên căng thẳng trong nháy mắt.
Thật sự đụng phải ‘tấm thép’ cứng rồi, lại còn phô trương thanh thế.
Nhưng khoảnh khắc đối phương nói chuyện, khí thế phát ra khiến người ta sợ hãi.
Không thể khống chế!
Bất chợt bộc phát
Chỉ có điều, tuổi tác và diện mạo của đối phương lại khiến Vương Hạ tìm về lý trí lần nữa.
“Đừng cố làm ra vẻ, vờ ngầu để tán gái cũng phải biết tùy trường hợp. Có những chuyện không phải nhãi ranh như cậu có thể xử lý được.”
Nói xong gã giật lại danh sách, đưa cho Sở Vân Mộng.
“Sở Vân Mộng, đừng diễn kịch nữa. Hoàn cảnh của cô thế nào có lẽ không cần tôi phải nói nhiều. Nói rõ, chia 50%, cô đi chơi với tôi vài ngày.”
“Người ta vẫn bảo kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, hi sinh vì đại cục, có lẽ cô chủ Sở có thể hiểu rõ mà?”
Vương Hạ càng nói thì càng phấn khích. Giống như người đẹp Sở Vân Mộng đã trở thành thứ trong tay mình, nhịp thở của gã cũng trở nên gấp gáp hơn.
“Vô liêm sỉ!” Sở Vân Mộng tức tới mức mắt đỏ ngầu, giọng nói như sắp gầm lên.
Tên Vương Hạ này từ lúc bắt đầu đã có mục đích đặc biệt. Thời gian cân nhắc mấy ngày này xem ra không hề dành cho việc điều tra.
Mà là liên kết với các công ty khác, bày ra trò liên doanh này, để uy hiếp cô.
Cô cầm điện thoại, định gọi cho bảo vệ đuổi tên này đi.
Thì thấy ánh mắt chắc chắn của Lâm Triệt đang yên lặng nhìn mình.
Tâm trạng phẫn nộ bị quét đi phân nửa, một trạng thái bình lặng khiến cô cũng cảm thấy yên tâm.
Đúng vậy. Người đàn ông đã nhiều lần cứu cô khỏi nguy hiểm đang ở đây.
Bản thân có gì phải lo lắng chứ.
Nghĩ tới đây, cô đặt điện thoại xuống, ngồi yên lặng trên ghế văn phòng, không nói gì.
Một loạt hành động khiến Vương Hạ bất ngờ
Trong lòng gã bắt đầu nghi ngờ, trừ khi thằng nhóc này có bản lĩnh?
Quả nhiên, suy nghĩ của gã đã được kiểm chứng.
Một lúc sau.
Trương Hợp sải bước đi vào, tiếp theo đó là rất nhiều người, không có ngoại lệ, đều là những người trong danh sách.
Có những người không biết gì, có những người đã chửi rửa từ trước.
Trong chớp mắt, văn phòng Vân Mộng vốn yên lặng
Giờ giống như cái chợ, trở nên huyên náo.
“Em Sở, có chuyện gì vậy? Nhớ các anh rồi à?”
“Đúng vậy, không kinh doanh công ty nữa à? Từ bỏ đi, anh sẽ giúp em, hà tất phải tốn sức kinh doanh cái công ty nát này? Anh nuôi em.”
Rất nhiều đại gia đại diện công ty cười ha ha, tỏ ra khinh thường bà chủ Sở Vân Mộng của công ty sắp phá sản này.
Giọng nói tràn đầy sự giễu cợt và chế nhạo.
Thậm chí có kẻ còn đi tới trước mặt làm bộ muốn ôm Tiểu Mỹ đứng bên cạnh.
Khiến cô gái phải lùi lại mấy bước, núp phía sau Sở Vân Mộng.
Lâm Triệt nhìn đối phương, nói: “Anh tên là gì, nợ bao nhiêu tiền?”
Gã đàn ông trung nhiên nhìn Tiểu Mỹ né tránh, trong lòng cảm thấy không vui, lại thêm một thằng nhãi chất vấn thì càng khó chịu. Gã ta cao giọng nói: “Con cháu của nhà nào, mà tới đây giả bộ chó sói đuôi to. Tên của ông đây cũng không phải thứ mà cậu có thể hỏi? Kêu ông nội cậu nói chuyện với tôi còn được.”
Gã ta ngồi xuống ghế sô-pha đầy vẻ oai phong, không thèm quan tâm.
“Hắn ta tên Bạch Dũng” Tiểu Mỹ ở phía sau Sở Vân Mộng ló đầu ra nhắc.
Lâm Triệt nhìn danh sách, đối chiếu, ở vị trí giữa phát hiện ra một cái tên Bạch Dũng, tiền nợ không nhiều, 300 nghìn tệ.
Kéo nợ nửa năm.
“Sáng ngày mai trước khi làm việc, cộng cả vốn lẫn lãi, anh phải gửi vào tài khoản công ty là ba triệu tệ, giờ anh có thể quay về chuẩn bị tiền được rồi.” Lâm Triệt nhìn danh sách trong tay, dặn dò với giọng điệu bình thản.
Bạch Dũng…
Đám đông khó hiểu.
Trong thời gian một ngày, hoàn trả bằng con số gấp 10 lần. Thanh niên này đúng là bạo miệng!
Bạch Dũng nhìn Vương Hạ với vẻ nghi ngờ, hỏi đối phương rốt cuộc là chuyện gì mà lại có kẻ dám nói chuyện như vậy, dám lớn lối trước mặt mình như thế.
Nhưng Vương Hạ chỉ lắc đầu, ý bảo bản thân chưa gặp bao giờ.
“Thằng nhóc, đầu mày có lỗ à? Cho mày ba triệu tệ nào đủ được, tao cho mày mười triệu tệ được chưa.”
“Ha ha ha.”
Bạch Dũng nói giọng khoa trương, những người khác cũng bị chọc cười lớn.
Thằng nhóc này đúng là điên rồi!
“Được. Vậy thì mười triệu tệ.”
“Phụt! Ha ha ha.”
Tất cả mọi người cười lớn một lần nữa. Thằng nhóc này đúng là đồ ngốc, còn tưởng lời này là thật cơ đấy!