Chương 204: Rất giống với ông
Cho dù là đám côn đồ nhà họ Cố hay là Vương Ôn và những người khác đang đứng phía xa trông ngóng.
Tất cả bọn họ đều có biểu cảm ngạc nhiên nhìn về phía này.
Ở nơi này, nhà họ Cố vốn quen làm xằng làm bậy, đã bao giờ thể hiện sự tôn trọng với người khác như vậy đâu?
Họ dụi mắt để chắc chắn đây không phải là mơ.
Cách đó không xa, Cố Phường dẫn theo một đám người có vai vế đang cung kính cúi đầu, trong lời nói tràn đầy vẻ nịnh nọt bợ đỡ.
Từng phút từng giây trôi qua.
Lúc này Cố Phường mồ hôi nhễ nhại, gương mặt đầy sợ hãi.
Ngay khi đến phút thứ 10.
Nếu như Cố Khai Phương thật sự bị xử tử vì việc này thì thật là quá oan uổng.
Nhưng Lâm Triệt vẫn nằm đó, hoàn toàn không để ý đến lời của bọn họ.
“Lâm tiên sinh? Xin cậu giơ cao đánh khẽ”.
Cố Phường không thể đợi đêm được nữa, từng giây từng phút trôi qua đối với lão ta đều như đang bị nung bị nấu.
Lão ta bước về phía trước hai bước, nhỏ giọng nói.
Nhưng Lâm Triệt chỉ khẽ vẫy tay, bảo lão ta đứng sang một bên, đừng có chắn mất ánh nắng ấm áp lúc này.
Nhưng làm sao Cố Phường có thể rời đi vào lúc này được, mạng sống cháu trai của mình chỉ còn chưa đầy hai phút nữa.
Lão ta nhìn ra xung quanh, chỉ có thể đứng bên cạnh ghế của Lâm Triệt, nói lại một lần nữa: “Lâm tiên sinh, nhà họ Cố không suy nghĩ chu đáo, xin chịu phạt”.
“Nhưng về Khai Phương thì xin cậu hãy độ lượng mà tha cho nó”.
Lúc này, lão ta mới đứng tránh sang một bên.
Cung kính như nô lệ thời cổ đại, cẩn thận tỉ mỉ, không dám gây chuyện.
“Muốn xem Lâm mỗ diễn kịch thì e rằng nhà họ Cố các người không thể trả nổi cái giá này”, không hề nhúc nhích, anh nói nhẹ nhàng.
Anh đang nói về việc vừa nãy, Cố Phường và đám người kia trốn sau tòa nhà, nhìn Chu Giang ngăn cản Lâm Triệt bọn họ.
“Đúng đúng đúng!”, Cố Phường liên tục gật đầu, tiếp tục nói: “Xin cậu hãy tha mạng cho Cố Khai Phương, mọi chuyện cụ thể thế nào thì chúng ta vào trong rồi nói, anh cả của tôi đang đợi cậu trong nhà, nhất định sẽ cho cậu một lời giải thích thỏa đáng”.
Lão ta cẩn trọng nói mà mặt mũi lộ vẻ chua sót, hôm nay lão ta coi như mất mặt với tổ tiên họ hàng rồi.
Không ai trong số những người này biết trước mắt là Võ Uy Hầu.
Ngày mai sẽ có tin truyền đi là Cố Phường bị xử lý bởi một tên trẻ ranh chỉ đáng tuổi con cháu mình, lại còn phải quỳ gối xin lòng thương xót.
Hoặc là, sẽ bị người ta phóng đại hoặc thêu dệt ra những câu chuyện khó nghe.
Càng nghĩ đến đây, sắc mặt lão ta càng đỏ, nếu không phải Lâm Triệt không trả lời, lão ta hận không thể bắt tất cả mọi người ở đây lại, cắt hết lưỡi để cho họ không bao giờ có cơ hội đi ra ngoài nói nhảm nữa.
Phút cuối cùng.
“Lâm tiên sinh, cậu rốt cuộc muốn làm gì?”, Cố Phường lo lắng hỏi.
Cố Khai Phương là con trai duy nhất của anh trai lão ta.
Phịch!
Đầu gối mềm nhũn, trực tiếp quỳ xuống, trán dính chặt nền đất.
“Ông hai, không thể được!”, có người lập tức tiến lên ngăn cản.
Trái tim của Cố Phường rất lo lắng, nào còn có thời gian để chậm trễ nữa.
Bốp!
“Cút!”, lão ta vung tay giáng cho người đang đỡ mình dậy một bạt tai.
Sau đó quỳ lại vị trí cụ, trán dính chặt xuống đất, trầm giọng nói: “Lâm tiên sinh, vừa rồi là tôi đã sai, oan có đầu nợ có chủ, xin cậu tha cho Cố Khai Phương một lần”.
Nói xong, lão ta tát liên tiếp vào mặt mình.
Tiếng tát vang lên, dồn hết lực mà tát.
Trong vòng vài giây máu ở miệng và mũi lão ta tràn ra.
“Nhớ lấy, không phải chỉ có Cố Khai Phương, muốn giết nhà họ Cố các người dễ như trở bàn tay, đừng có giở trò với tôi”, Lâm Triệt lúc này mới đứng dậy, lạnh lùng nói.
“Vâng”, Cố Phường chán nản trả lời.
Trương Thông lấy điện thoại ra gọi, anh ta khẽ gật đầu.
“Đi thôi, xem ra anh cả của ông có tiếng nói hơn ông rồi!”, Lâm Triệt đứng dậy đi đến tòa nhà văn phòng trước mặt.
Những người khác ngay lập tức đỡ Cố Phường lên, cẩn thận phủi đi vết bụi trên người lão ta.
Sau đó lão ta lấy khăn tay, lau tay sạch sẽ, cầm ô đi theo sau Lâm Triệt.
Lâm Triệt không quay đầu lại nhìn, nhưng anh vẫn có thể thấy một loạt chuỗi động tác này, anh đoán có lẽ là do lão ta mắc chứng nghiện sạch sẽ.
“Cậu chủ, người đã đến đủ, đang tiến hành nhiệm vụ tập trận thường quy!”, Trương Thông nói nhỏ khi đến gần bên cạnh Lâm Triệt.
Lâm Triệt khẽ gật đầu nhưng không nói gì nhiều.
Cứ như vậy, nhóm người bước nhanh đi, Tương Ứng Hổ dặn dò Vương Ôn vài câu xong cũng nghênh ngang đi theo sau.
Hôm nay, cậu ta cảm thấy mình rất có thể diện, cứ như Cố Phường vừa mới quỳ xuống vì mình vậy.
Vô hình trung trong bước chân cậu ta lại có thêm chút kiêu ngạo.
…
Sau khi đi qua hành lang, mọi người đã đến phòng họp.
Lâm Triệt đẩy cửa đi vào, trên ghế chính có một người đàn ông trung niên, mặc quần áo bình thường, cơ thể hơi mập.
Lão đang hút một điếu xì gà trên miệng, gác chân chữ ngũ đợi bọn họ đến.
Lâm Triệt hơi nhíu mày, nhìn vào tướng mạo của người này.
Từ gương mặt có thể đoán ra, đây là anh cả của Cố Phường nhưng thái độ của đối phương, giống như vẫn chưa hiểu rõ về địa vị hiện tại của mình.
“Lâm tiên sinh, đây là anh cả của tôi, Cố Tường”.
“Anh cả, đây là người mà em đã nhắc đến, Lâm tiên sinh đó!”, khi giới thiệu lão ta nháy mắt với anh cả mình, ra hiệu cho đối phương đừng có kiêu ngạo như vậy.
Người thanh niên trẻ này hoàn toàn khác với tuổi của mình, người này rất độc ác.
Cố Tường đánh giá Lâm Triệt từ trên xuống dưới vài lần, nhưng đột nhiên nở ra một nụ cười chế giễu.
Võ Uy Hầu không ai bì nổi trong lời nói của em trai mình lại là một thằng ranh như vậy.
Thằng nhóc này không chỉ bắt con trai lão, mà còn làm cho Cố Phường thảm hại như vậy.
Lão đã nhìn thấy tất cả mọi chuyện xảy ra bên dưới thông qua bức tường bằng kính trên tầng.
“Được rồi, ngồi đi!”, giống như một người chủ nhà, thản nhiên vẫy vẫy tay nói.
Không hề coi Lâm Triệt ra gì.
Trong lòng Cố Phường có dự cảm không lành, anh cả vẫn chưa nhận ra sự nguy hiểm của Lâm Triệt.
Bị đánh lừa bởi vẻ ngoài trẻ trung của người thanh niên này mà bỏ qua thân phận Võ Uy Hầu của đối phương, một người leo lên từ cõi chết, cho dù anh ta còn trẻ cũng không phải là đối tượng để các thương gia bắt nạt.
Lâm Triệt sải bước về phía trước, kéo ghế và trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Cố Tường.
Cố Tường sửng sốt nhưng cũng không quan tâm, lão nói: “Được rồi, thời gian của tôi rất quý báu, có gì thì cậu cứ nói, đừng làm lãng phí thời gian”.
Lão nhả khói trong miệng ra, phun vào mặt Lâm Triệt.
Lâm Triệt cũng không có trốn tránh, nhìn Cố Tường nói nhỏ: “Ông rất giống một người!”
“Ồ, giống ai cơ?”
“Cao Thiên Hà”.
Những lời này vừa được nói ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc, ai mà không biết Cao Thiên Hà cơ chứ, nghe nói cách đây không lâu nhà họ Cao đột nhiên gặp biến cố, chọc vào người quan trọng nào đó, cả gia đình bị phong tỏa kiểm tra.
Lúc này, mọi người dường như đã đoán ra điều gì đó, đặc biệt là Cố Phường, sắc mặt lão từ đỏ chuyển sang tím.
Lâm Triệt tiếp tục nói: “Lúc tôi đến nhà họ Cao, ông ta cũng rất kiêu ngạo, không hề coi Lâm mỗ này ra gì”.
Nói đến đây, Lâm Triệt đột nhiên ngừng lại.
Anh không nói tiếp, nhưng sắc mặt của tất cả mọi người ai cũng khó coi.
Bao gồm cả Cố Tường, người vừa mới hút được nửa điếu thuốc đã bị sặc đến nỗi ho sặc sụa.
Việc gì xảy ra phía sau còn cần phải nói sao? Ai cũng biết rõ số phận của nhà họ Cao rồi.
Trong lòng Cố Tường bắt đầu lo lắng, điếu xì gà trên miệng dù hút hay không hút cũng thấy không thoải mái.
Lão ho khan một tiếng, dường như cổ họng có chút khó chịu, liền ném đi.
“Gỉ nhỉ, vậy hôm nay cậu đến đây rốt cuộc là có chuyện gì?”, lão lại ngẩng đầu lên ngạo nghễ nói.
Thái độ của Cố Tường có chút mềm mỏng, mọi người có mặt thở phào nhẹ nhõm, lúc này tất cả mọi người đều đã ngồi theo cấp bậc của công ty.
Trương Thông, Tương Ứng Hổ đồng thời ngồi bên cạnh Lâm Triệt.
Nghe thấy lời của Cố Tường, Lâm Triệt nhìn quanh đám đông và trực tiếp bày tỏ ý định của mình.
“Một là muốn thu một chút tiền lãi của nhà họ Cố, hai là muốn mua lại Ngư Nghiệp Cố Thị”.