Chương 199: Anh đang tìm người này à ?
Phù! Phù!
Tương Ứng Hổ liên tục gặp nguy hiểm nên phải thở dốc, cậu ta xé một miếng vải từ gấu quần để băng bó vết thương.
Đối mặt với lời chỉ trích không hề nể nang của Lâm Triệt.
Tương Ứng Hổ chỉ nở nụ cười. Cậu ta không tức giận, cũng không bực bội, chỉ thản nhiên ngồi xuống sàn đấu, nhìn Lâm Triệt đang chặn trước mặt mình.
Dưới ánh đèn chói mắt.
Tấm lưng này cùng những câu trách mắng không thèm nể nang của anh, sao mà thân quen đến thế!
Thật là có chút hoài niệm!
Sau phút kinh ngạc ngắn ngủi, đám đông khán giả dưới đài bắt đầu chửi mắng không tiếc lời.
Trận đấu đang nhiệt huyết và kích thích thì bị ép dừng lại ngay đúng thời khắc quyết định, khiến cho đám khán giả vốn phấn khích vì men rượu phải lớn tiếng phản đối.
Nhất thời, tiếng chửi rủa vang lên không ngớt.
Keng keng keng!
Ba tiếng gõ bằng vật kim loại liên tiếp vang lên, đám đông ngẩng đầu nhìn sang, mới thấy một chàng trai tuấn tú thong dong bước ra khỏi phòng làm việc.
“Cậu chủ Cố bước ra rồi!”
“Hóa ra hôm nay có cậu chủ Cố tọa trấn, tôi cứ tự hỏi sao lại có sói đây!”
Đám đông khán giả đang chửi mắng đồng loạt ngậm miệng, lầm rầm bàn tán về chàng thanh niên trẻ tuổi kia.
Giọng nói của họ rất nhỏ, cố gắng khống chế âm lượng của mình.
Sàn đấu rộng lớn bỗng chốc trở nên im lặng, chỉ có âm thanh giẫm trên sàn nhà khi chàng trai bước tới.
Người này tựa vào lan can tầng hai, nhìn Lâm Triệt với vẻ hứng thú, nhẹ nhàng nói: “Chuồng thú này mở ra bao nhiêu năm, người dám gây sự ở đây không nhiều lắm, nhưng chẳng ai trong số họ thấy được ánh mặt trời của sáng hôm sau đâu”.
“Xem ra chuyện lần trước đã xảy ra quá lâu, quá xa vời, nên một vài người đã quên mất uy nghiêm của nhà họ Cố rồi”.
Lâm Triệt liếc mắt nhìn chàng trai kia nhưng không dừng lại quá lâu, hờ hững đáp: “Hân hạnh được lĩnh giáo đôi điều!”
Anh vừa nói xong.
Đám đông ồn ào lên.
Người có thể đến đây xem đấu vật, chẳng ai không phải người trong giới thượng lưu, phú quý, hiển hách, con cháu thế gia.
Có thể coi như người nắm quyền lực đều tập trung ở đây cả.
Mà nhà họ Cố chính là nhân vật nổi bật trong mắt mọi người, tai mắt tinh tường, danh tiếng hiển hách.
Là đối tượng mà thường ngày họ vẫn luôn tâng bốc.
Thế nhưng hôm nay bị một chàng trai trẻ lạ mặt lên tiếng thách thức.
Anh nói, thật hân hạnh được “lĩnh giáo” uy nghiêm của nhà họ Cố.
Chỉ vài chữ đơn giản, nhưng như chọc thủng bầu trời vậy, hết sức khó tin.
Đồng thời mọi người cũng nghĩ, chàng trai trẻ này sắp phải chào đón vận mệnh như thế nào đây.
“Thằng nhãi kia, mày có biết người đang nói chuyện với mày là ai không? Dám trâng trâng tráo tráo như thế, chán sống rồi à?”
“Tôi thấy chắc thằng này đầu óc có sạn, dám vênh váo ở đây nữa chứ”.
Mọi người ở hiện trường liên tiếp chĩa mũi dùi về Lâm Triệt đang đứng trên sàn đấu. Họ bất bình thay cho Cố Khai Phương, chỉ trích Lâm Triệt ngông cuồng và tự đại, nhận thức nông cạn.
Trong suy nghĩ của họ.
Chắc hẳn thằng nhãi này đến đây lần đầu, không hiểu về nhà họ Cố, hoặc không biết thực lực của Cố Khai Phương, đợi khi mọi thứ rơi xuống đầu, sợ rằng muốn hối hận cũng không kịp.
Cố Khai Phương nhìn Lâm Triệt đứng trên sàn đấu, lúc này anh đang chắp tay sau lưng, sống lưng thẳng tắp.
Hắn nói: “Tôi biết anh là người của phủ Võ Uy Hầu”.
Đám đông bỗng giật mình, hóa ra người của phủ Võ Uy Hầu với khí thế đang lên, chẳng trách trông anh hết sức bình tĩnh.
“Nhưng, thế thì đã sao? Rồng lớn cũng còn phải nhìn sắc mặt của rắn địa phương, huống hồ là anh!”
Nhà họ Cố là gia tộc lớn ở bản địa, ăn sâu bén rễ nhiều đời, phát triển đến mức độ như ngày hôm nay, sức ảnh hưởng không phải là thứ mà một kẻ đến sau như cậu có thể so bì được.
Huống hồ chỉ là một chàng thanh niên giữ Võ Uy Lệnh.
Đúng lúc này.
Tiếng bước chân đông đảo từ bên ngoài vang tới, cửa lớn mở ra, một nhóm bảo vệ tay lăm lăm khí giới xông vào trong.
“Cậu chủ Cố, xin hỏi có gì cần dặn dò!”, người đứng đầu cung kính hỏi.
Chát!
Cố Khai Phương tát thẳng vào mặt người này, tức giận quát lên: “Đấy, cho chúng mày ngồi đó mà uống trà à! Còn dặn dò gì nữa, không biết nhìn à?”
Hắn chỉ vào Lâm Triệt trên sàn đấu, mắng ầm lên.
Người đàn ông cảm thấy ấm ức, nhưng không dám phản kháng, chỉ phất tay.
Đám đông bảo vệ xông qua hàng rào bằng dây kẽm, bao vây Lâm Triệt ở giữa.
Đoàng!
Cánh cửa bằng dây kẽm bị đóng lại lần nữa, Cố Khai Phương cướp lấy micro, gào rống: “Trận đấu tiếp tục! Mời mọi người tiếp tục đặt cược, cược xem thằng nhãi không biết trời cao đất dày này có thể kiên trì được bao lâu với nhóm bảo vệ!”
Ào!
Sàn đầu một lần nữa sôi lên sùng sục, hiển nhiên màn quyết đấu giữa người với người khiến họ phấn khích hơn.
Sắc mặt Lâm Triệt càng thêm lạnh lùng, xem ra thái độ khiêm tốn của mình bị người khác nghĩ là yếu đuối.
Tiếng chiêng đồng lại vang lên lần nữa.
Hàng chục tên bảo vệ lăm lăm vũ khí lao về phía Lâm Triệt.
Ánh mắt lóe lên vẻ hung dữ.
Lâm Triệt không những lùi bước mà còn tiến lên, đám người này nối giáo cho giặc, cần phải nghiêm trị.
Áo khoác ngoài của bộ âu phục màu xanh đậm bị ném sang một bên. Bên dưới lớp áo sơ mi vừa vặn, loáng thoáng thấy được đường nét cơ bắp rất rõ rệt.
Hình thể cân đối, nhưng có thể cảm nhận được sức mạnh ẩn chứa bên trong.
“Giết!”
Đám bảo vệ hô hào đòi giết anh đã xông tới trước mặt, tuýp sắt trong tay vung tứ tung.
Chỉ thoáng chốc, sát khí trong ánh mắt của Lâm Triệt tỏa ra.
Anh cúi người né được một gậy, nhanh chóng lao vào giữa đám đông.
Binh!
Một ai đó bị gạt ra ngoài bằng một cú hất chân, văng vào tấm lưới kẽm, phát ra âm thanh chói tai.
Binh binh binh!
Như du long hí thủy, anh nhanh chóng len lỏi trong đám đông, nhưng biểu cảm trên gương mặt của nhóm bảo vệ khí thế hung hãn bỗng chốc thay đổi nhanh chóng, từ vênh váo và hăng máu biến thành đau đớn, thống khổ.
Khi bóng dáng Lâm Triệt xuất hiện trước đám đông lần nữa, anh chỉ còn một mình.
Những kẻ khác đều ngã vật ra đất rên rỉ, thậm chí vài người đã hôn mê, bất tỉnh nhân sự.
Sàn đấu im phăng phắc.
Tất cả mọi người sững sờ nhìn cảnh tượng trước mặt, họ dụi mắt rồi dám khẳng định chuyện này không phải là ảo giác do mình uống say rượu mà có.
Cố Khai Phương cũng rất kinh ngạc, bao nhiêu bảo vệ của cả trang viên đều bị một người hạ gục dễ dàng.
Đây là con người ư?
“Rốt cuộc anh là ai?”, Cố Khai Phương lạnh lùng hỏi.
Cảm giác nguy hiểm bỗng chốc dâng lên trong lòng, hắn quay đầu nhìn lại mới phát hiện ra vệ sĩ của mình mãi chưa thấy quay về.
Hắn bắt đầu cảm thấy lo sợ, không thể nào khống chế được.
Lâm Triệt không để tâm đến hắn, mà nhìn về phía Tương Ứng Hổ đang ngồi trên sàn đấu – cậu ta cũng kinh ngạc không kém.
Anh ném áo khoác cho cậu ta: “Đi thôi, cậu cần tới bệnh viện kiểm tra!”
Sắc mặt Tương Ứng Hổ hơi tái nhợt, tuy không bị thương tới gân cốt nhưng trên cơ thể cậu cũng có nhiều vị trí chảy máu, bị động vật cắn thì càng dễ nhiễm bệnh.
Nhưng Tương Ứng Hổ loạng choạng đứng lên, ngang ngạnh đáp: “Không sao, mấy vết thương nhỏ này cứ để nó tự lành”.
Lâm Triệt lườm cậu ta, giơ chân đạp bung cánh cửa của hàng rào, sải bước đi ra ngoài.
Đám đông chắn đường tự động tách ra, nhường đường cho hai người rời đi.
Nhưng họ vẫn liếc nhìn hai người này, thì thầm to nhỏ.
Sắc mặt Cố Khai Phương đã âm u và khó coi đến cực độ, nhà họ Cố cùng Cố Khai Phương đã bị khinh thường như thế này bao giờ đâu.
Dường như đến cả tư cách được liếc nhìn thêm một lần cũng không có.
Hắn móc điện thoại ra, gọi ba bốn cuộc, nhưng gã vệ sĩ không biết đã chạy đi đường nào vẫn không hề hồi âm.
Cố Khai Phương vô cùng sốt ruột, gã vệ sĩ này do hắn bỏ ra một số tiền lớn mời về, cũng được xếp vào hàng đỉnh cao trong đội ngũ lính đánh thuê. Đặt trong hoàn cảnh này, để gã bảo vệ một cậu ấm thế gia, vốn đã như dùng dao mổ trâu để giết gà.
Nếu bây giờ gã ở đây, chắc chắn sẽ cho thằng nhãi kia một bài học nhớ đời.
“Mẹ kiếp, chạy đâu mất rồi?", Cố Khai Phương rủa thầm một tiếng rồi gào lên về phía đại sảnh: “Gorey, chết ở đâu rồi!”
Âm thanh vang dội vọng khắp đại sảnh.
Đám đông không biết Gorey mà hắn đang gọi là ai, nhưng cũng biết hắn gọi người này ra để đối phó với ai.
Cộp cộp!
Lại thêm một loạt tiếng bước chân vang lên.
Chỉ thấy Trương Thông tuy gầy nhưng rắn chắc đang kéo lê một người đàn ông cao lớn mặc đồ đen không rõ sống chết, chậm chạp bước tới.
“Anh đang tìm người này hả?”, âm thanh trầm đục vang lên từ tầng hai khiến đám đông phải ngẩng đầu nhìn lên.
Cố Khai Phương: “Thế này…”