Chương 192: Đốm lửa đầu tiên
“Đừng!”, mặt mũi Cao Thiên Thanh xanh lét.
Lúc này lão ta đã biết tại sao chàng trai trẻ tuổi này dám xông vào nhà họ Cao dù chỉ có hai người.
Hoàn toàn không để tâm đến lời uy hiếp của nhà họ Cao, không coi nhà họ Cao ra gì.
Bởi nếu so sánh với đối phương, nhà họ Cao quả thực như con sâu cái kiến.
Nhưng lúc này nói gì cũng đã muộn rồi, hàng trăm người đang lao về phía Lâm Triệt.
Sau khi ngăn cản mà không thành, thậm chí Cao Thiên Thanh còn hi vọng, khi mấy người kia chưa kịp biết thân phận của đối phương sẽ thẳng tay chém bừa chết luôn hai người kia.
“Nếu đã so sánh quân số, vậy thì chơi cùng họ tới cùng!”, Lâm Triệt vẫn ngồi ngay ngắn, lạnh lùng nói.
Trương Thông hiểu ý, lấy từ chỗ thắt lưng ra một khẩu súng.
Đám đông đang xông lên phía trước sững người, hàng đầu đột ngột dừng bước, ai nấy nhìn Trương Thông với vẻ cảnh giác.
Nhưng Trương Thông không chĩa súng về phía đám người kia bắn chỉ thiên lên trời “pằng pằng” hai phát.
Đám đông đưa mắt nhìn nhau, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, không biết người này bắn chỉ thiên là có ý gì.
Ruỳnh ruỳnh ruỳnh!
Lại thêm một loạt tiếng động cơ ô tô vang lên, ngay sau đó là những tiếng bước chân rất chỉnh tề.
Mọi người đồng loạt quay đầu lại, chỉ thấy một lượng lớn thủ vệ dồn dập xông vào, trong tay cầm sẵn vũ khí, nghiêm chỉnh đợi lệnh.
Một người đàn ông trung niên cao lớn theo ngay sau đội ngũ thủ vệ, rảo bước vào trong, khí thế rất quyết tuyệt, dù không giận vẫn thấy oai phong.
“Tiết Hoa Huy? Sao ông ấy cũng đến đây? Nhà họ Cao còn mời được cả ông ấy nữa hả?”, có vài người hiểu nhiều biết rộng ngay lập tức nhận ra nhân vật có thực quyền như Tiết Hoa Huy.
Đám đông liếc mắt nhìn nhau, đối phó với một hậu bối vô danh có cần thiết phải huy động đội hình hùng hậu cỡ này không?
Không những gọi thủ vệ tới, mà còn gọi cả Tiết Hoa Huy dẫn đội.
“Thống lĩnh Tiết, sao ông cũng tới đây? Ông Cao cũng thật tình, chuyện lông gà vỏ tỏi thế này cũng bắt ông phải tập hợp nhân lực”, có người lập tức bước tới trước chào hỏi.
Ai nấy cúi đầu khom người, dè dặt ân cần.
Tiết Hoa Huy nhíu chặt hai hàng lông mày, liếc người kia một cái nhưng không nói gì. Ánh mắt ông đảo nhanh qua khoảnh sân, nhìn thấy bóng Lâm Triệt đang ngồi ngay ngắn ở đó.
Ông rảo bước lên trước, hành lễ rồi nói: “Người đã đến đủ, xin Hầu gia dặn dò!”
Uỳnh!
Cảnh tượng này mang đến đả kích không hề nhỏ cho đám đông, ai nấy há hốc miệng vì không thể tin được.
Cao Thiên Thanh và những người khác ngồi bệt trên nền đất không biết phải xử trí thế nào.
“Các vị, chúng tôi không tham gia vào chuyện này nữa, xin phép đi trước!”, mấy người được nhà họ Cao tìm tới cũng nhìn ra chuyện không ổn, thông báo một tiếng rồi quay đầu rời đi.
Nhưng cửa lớn đã bị đội thủ vệ phong tỏa, làm sao có thể để họ bỏ đi dễ dàng.
Ánh mắt Lâm Triệt lạnh như băng, nhìn quanh hiện trường: “Bắt lại!”
“Rõ!”
Mệnh lệnh vừa truyền xuống, tất cả vũ khí của đám đông bị tịch thu, ai nấy phải ôm đầu ngồi thụp một bên.
Anh bước từ trên bậc thềm xuống, khi đi ngang qua Giang Tam Đao thì đột nhiên dừng chân.
Lâm Triệt lạnh lùng nhìn lão và hỏi: “Có lời trăn trối nào không?”
Giang Tam Đao giật mình, quên béng mất cơn đau từ cánh tay từ bao giờ, đau khổ cầu xin: “Kẻ hèn này khốn nạn, mồm miệng không biết điểm dừng! Cậu xử lý tôi thế nào cũng được, nhưng xin đừng giết tôi!”
“Đừng giết tôi, tôi làm trâu làm ngựa cho cậu cũng được mà!”
Giang Tam Đao gào thét khóc lóc, tiếng khóc rất bi thương, tạo nên khác biệt cực kỳ lớn với hình thể và tướng mạo của lão.
Đã không còn cái vẻ hung hăng khi hiệu triệu 500 người chém chết Lâm Triệt nữa rồi.
“Nói thế thì ông không có lời trăng trối gì nhỉ!”, Lâm Triệt khẽ khàng nói.
Không đợi Giang Tam Đao trả lời, một tiếng súng vang lên.
Trên trán Giang Tam Đao thủng một lỗ, toàn thân ngã vào vũng máu, không còn hó hé được gì thêm.
Trái tim của tất cả mọi người như ngừng đập, vị Giang đại ca ban nãy còn huênh hoang hống hách bây giờ đã biến thành cái xác lạnh như băng.
Vài phút sau.
Cao Vạn bị hai thủ vệ lôi ra ngoài rồi ném xuống đất như một con lợn chết, ông ta chật vật bò dậy.
Mà theo sau còn có một cụ già, người này chính là ông nội của Cao Vạn – Cao Thành Nghiệp, tuổi tác đã cao nhưng vẫn là gia chủ của nhà họ Cao, nhưng rất ít khi hỏi đến tình hình sản nghiệp của gia đình.
Quanh năm cầu kinh lạy Phật.
Lúc này một đám người xông vào nhà họ Cao, ông cũng không thể nào khoanh tay ngồi nhìn nữa.
Khi được người giúp việc dìu đỡ và nhìn thấy cảnh tượng trong sân, Cao Thành Nghiệp mắt mũi kèm nhèm cũng phải nổi trận lôi đình.
Nhưng mục tiêu tức giận của ông cụ không phải Lâm Triệt mà là Cao Thiên Thanh đứng bên cạnh.
“Mày, mày cai quản nhà họ Cao, rốt cuộc đã làm được những gì?”, Cao Thành Nghiệp toàn thân run rẩy, chỉ vào con trai, giận dữ chất vấn.
Nhà họ Cao là thế gia suốt trăm năm, sao lại biến thành như thế này chứ.
Mà Lâm Triệt chỉ nhìn chằm chằm vào Cao Vạn vừa bò dậy, nhẹ nhàng nói: “Cậu chủ Cao, chúng ta lại gặp nhau rồi!”
Tiếng gọi “cậu chủ Cao” này không hề có chút tôn kính nào mà giống như đang chế giễu.
Qua một ngày bình tâm lại, Cao Vạn không còn quá chật vật, ông ta gian nan bò dậy, ngồi trên nền đất.
Hai mắt nhìn thẳng vào Lâm Triệt, Cao Vạn tò mò hỏi: “Cậu thật sự là Võ Uy Hầu à?”
Cho dù đã biết được đáp án, nhưng từ đầu đến cuối, lý trí vẫn khiến ông ta không thể nào tin nổi. Võ Uy Hầu làm sao biến thành chàng rể hỏi ngõ, Võ Uy Hầu làm sao lại trà trộn thành khách khứa trong buổi tiệc.
Hoặc có lẽ, Võ Uy Hầu làm sao lại biến thành bạn trai của Sở Vân Mộng.
Vẻ điềm nhiên của Cao Vạn khiến Lâm Triệt khá ngạc nhiên: “Sao hả? Trông tôi không giống à?”
“Giống, nhưng lúc đó cậu thực sự không giống!”, ông ta đang nhắc đến buổi lễ nhậm chức, khi Lâm Triệt và Sở Vân Mộng ngồi cạnh nhau, hai người chỉ như một đôi tình nhân bình thường.
Đâu có được uy thế như lúc này.
Lúc này.
Cao Thành Nghiệp chậm chạp và lảo đảo bước tới, hai tay chắp lại, trên tay treo một chuỗi tràng hạt.
Quanh năm lần tràng hạt khiến chuỗi hạt cũng trở nên bóng loáng.
“Cao Thành Nghiệp bái kiến Hầu gia!”, Cao Thành Nghiệp quỳ hẳn xuống đất, hai tay chắp lại, khấu đầu xuống đất.
Lâm Triệt khẽ lắc đầu, im lặng không nói.
Anh biết Cao Thành Nghiệp định làm gì, nhưng trước kia không quản thúc con cháu trong nhà, gây nên hậu quả rồi, còn tác dụng gì nữa.
Thấy Lâm Triệt im lặng không nói, Cao Thành Nghiệp lại khấu đầu thêm ba cái, nhẹ nhàng nói: “Lão già này không cầu xin cho cháu trai”.
Lâm Triệt nhíu mày, những người khác cũng mỗi người một biểu cảm.
“Mời cụ cứ nói!”
“Lão già biết nhà họ Cao đã lầm đường lạc lối, mong Hầu gia xử phạt đúng tội”, Cao Thành Nghiệp lại dập đầu vài cái nữa.
Lâm Triệt nhìn Cao Thành Nghiệp.
Ông cụ này tuy xuất hiện muộn, nhưng nhìn thấu mọi việc, biết nhà họ Cao đã đắc tội Lâm Triệt đến mức độ không thể nào bù đắp được nữa.
Mà trong các thế gia hào môn lớn, có nhà nào sạch sẽ đâu.
Ông cụ xin Lâm Triệt xử phạt đúng tội, đừng đổ hết lỗi lầm lên nhà họ Cao.
Lâm Triệt im lặng không đáp.
Anh đứng dậy, sải bước đi ra ngoài.
Để Tiết Hoa Huy dẫn đám đông thủ vệ tiến hành “dọn dẹp”.
Trên đường quay về.
Chiếc Jeep chậm rãi chạy về nhà, trong xe vang vọng một bài hát phát ra từ loa.
Lâm Triệt nhắm mắt dưỡng thần, im lặng lắng nghe.
Sau khi nghe điện thoại xong, Trương Thông báo cáo: “Cao Vạn đã bị xử tội chết, nhà họ Cao cũng bắt đầu niêm phong điều tra”.
Lâm Triệt khẽ ừ một tiếng, nhưng không mở mắt ra.
Dường như anh đang chìm dần vào giấc ngủ.
Đậu phủ.
Một nhánh của nhà họ Đậu.
Trong phòng khách của nhà họ Đậu tại Lợi Châu - Đậu Kiến Đức đang lật giở tư liệu về Liên minh Thương hội ba thành phố trong thời gian gần đây.
Nhờ ép buộc và dụ dỗ trên nhiều mặt, nhiều hộ kinh doanh lớn nhỏ đồng loạt rời bỏ Thương hội Hải Thần, gia nhập vào Liên minh Thương hội ba thành phố do nhà họ Đậu cầm đầu.
Đợi đến lúc đó, lão ta dễ dàng lấy được nhà họ Điền. Khi tất cả danh gia vọng tộc của ba thành phố hợp lại, lão ta không tin mình không lật đổ được một Võ Uy Hầu cỏn con.
Càng xem càng phấn khởi, Đậu Kiến Đức còn ngâm nga một điệu nhạc.
Cốc cốc!
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.
“Chuyện gì thế?”, Đậu Kiến Đức cất tiếng hỏi với vẻ không vui.
Quản gia Trần Vạn rón rén bước vào, sốt sắng nói: “Ông chủ, không hay rồi, nhà họ Cao bị điều tra, cả nhà đã bị niêm phong”.
Choang!
Ly trà trong tay vỡ toang trên nền đất.
“Nhà họ Cao? Ai dám niêm phong điều tra nhà họ Cao? Không biết họ là cốt cán trong thương hội của chúng ta hay sao?”, Đậu Kiến Đức tức giận nói.
“Nghe, nghe nói, là Võ Uy Hầu!”