Mục lục
Vô địch chiến thần (full 260 chap bản dịch chuẩn) – Truyện tác giả: Hải Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếng kêu rên đau đớn khiến người ta hãi hùng khiếp vía, tê dại cả da đầu.

Người đến cúng bái trong nghĩa trang vốn đã ít, chỉ có vài người ở gần đó, họ đều nhìn về phía bên này.

Lúc này Chu Tuyết cũng đã cúng bái xong cho bậc cha chú.

Cô bước tới với đôi mắt rưng rưng.

Trương Hợp chuyển thi thể của Quan Dĩ sang một bên

Anh ta chỉ sợ khiến cô gái lớn lên trong thành phố sợ hãi.

Nhưng điều khiến anh ta bất ngờ là Chu Tuyết không hề sợ hãi mà chỉ im lặng liếc nhìn thi thể lạnh như băng trên mặt đất.

Trong ánh mắt cô còn có sự căm thù.

Cũng đúng thôi, về chuyện nhà họ Chu, e rằng sự thù hận của Chu Tuyết còn sâu sắc hơn mấy người Lâm Triệt. Mối thù diệt tộc có thể nói là không đội trời chung.

Không phải cô chưa từng trù tính, tìm cách giết chết kẻ thù.

Nhưng mẹ Chu vẫn còn sống, điều này khiến cô buộc phải kìm nén thù hận trong lòng.

Chu Tuyết bước tới trước bia mộ của Chu Văn Hằng, cô im lặng, cầm chiếc khăn tay nhỏ, khẽ lau lớp bụi trên bia mộ.

Sau khi bày đồ cúng xong, cô mới mỉm cười nói: "Anh ơi, em đến thăm anh rồi đây."

Lẩm bẩm một mình, đó đều là tình cảm chất chứa chân thành nhất.

"Anh trai, đã ba năm rồi, anh có nhớ em không? Nếu anh quên em thì xem em có dám đánh chết anh không!"

Nhìn cô như đang nói đùa nhưng dòng nước mắt vừa bị gió thổi khô lại lần nữa đong đầy nơi hốc mắt, chảy xuống gò má trắng nõn.

"Anh trai, mẹ và em đều sống rất tốt, anh yên tâm nhé! À, anh ăn mày quay về rồi, anh ấy đón em và mẹ qua ở biệt thự còn tốt hơn nhà tổ của nhà chúng ta nhiều."

Trương Dương kêu gào đau đớn đã bị Trương Hợp kéo ra xa để tiếp tục tra hỏi.

Lúc này nghĩa trang vô cùng yên tĩnh.

Chỉ có một mình Chu Tuyết tâm sự với bia đá lạnh như băng về cuộc sống của mình và mẹ.

Lâm Triệt cũng có chút thương cảm, vô số hồi ức khi xưa lúc này vẫn còn như mới.

Sau khi kể xong, Chu Tuyết lùi sang một bên, che miệng mình để ngăn mình khóc nấc thành tiếng.

Lâm Triệt bước lên, ngồi khoanh chân dưới đất như trở về nhà.

Anh lấy chai rượu trắng vẫn còn vương hơi ấm từ trong ngực ra, rót hai ly rồi đặt trên mộ.

"Văn Hằng, 15 năm rồi, không ngờ chúng ta gặp lại nhau trong tình cảnh như vậy." Anh uống một ngụm, còn ly rượu của Chu Văn Hằng thì rót ra đất.

Thuở nhỏ, Chu Văn Hằng thấy cha chú trong nhà uống rượu trắng, có vẻ rất hưởng thụ.

Cậu ấy tò mò nên lén rót từ bình ra chút rượu, khoe khoang với Lâm Triệt. Kết quả là sau khi uống rượu, sắc mặt hai người đều thay đổi, đau khổ không thôi.

Nhưng hai người đều nín nhịn, không muốn mất mặt trước mặt đối phương. Cả hai đều đồng thời nói uống ngon.

"Chuyện trong nhà cậu thì không cần phải lo, tớ đã về thì tất nhiên sẽ xử lý tốt." Anh vừa uống một ngụm vừa rót một chút rượu xuống đất.

"Đúng rồi, người anh em, bây giờ tớ cũng không phải người bình thường nữa. Không phải tớ chém gió đâu nhưng hiện tại tớ nói một câu, dậm chân một cái thì người khác cũng phải run rẩy đấy."

Anh vừa nói vừa mở một hộp gấm ra.

"Cậu nhìn xem, đây là huân chương của tớ, tớ cũng không có ý gì đâu mà tớ chỉ muốn khoe khoang với cậu thôi."

Anh mở hộp gấm ra, bên trong là các loại huân chương chất đầy, chứng minh quang vinh qua từng trận chiến.

"À, Tổng tư lệnh Trấn Bắc là bố nuôi của tớ, có thể nói khá nhiều thành phố phương Bắc đều do bố nuôi tớ định đoạt đấy." Lâm Triệt tán gẫu như đang khoe khoang.

Anh đợi suốt 15 năm, tất cả thành tựu đều vì ngày hôm nay.

Anh muốn nói với người từng cứu mình, ngày ngày trộm cơm cho mình ăn rằng: Cậu không cứu sai người!

Cậu đã cứu một Thiếu soái Trấn Bắc- người từng chinh chiến 12 năm, kết thúc chiến tranh ở biên giới phía Bắc.

Nhưng tất cả dường như chỉ là Lâm Triệt độc thoại một mình.

Mà Chu Tuyết ở bên cạnh đã trợn to mắt, những gì hôm nay cô nghe thấy đã một lần nữa thay đổi thế giới quan của cô.

Từ khi nhà họ Chu gặp nạn, thế giới của cô cũng sụp đổ, cô biết rất ít về thế giới bên ngoài. Cô đã tập trung hết sức lực để chăm sóc mẹ, trốn tránh khỏi sự đuổi giết và điều tra hung thủ.

Lúc này cô mới hiểu, thì ra chiến tranh phương Bắc còn có một Tổng tư lệnh, mà Tổng tư lệnh này chính là bố nuôi của anh ăn mày.

Vậy thì, chỉ cần biết hung thủ là ai, anh ăn mày sẽ trả thù cho nhà họ Chu ư?

Trong khi Chu Tuyết đang suy nghĩ, Lâm Triệt vẫn nói.

"Cậu thấy chưa, tớ đã nói rồi mà! Sau này tớ sẽ trở thành quan lớn, tớ bảo cậu giữ lại lệnh bài, cậu còn không quý trọng, suýt nữa thì làm mất." Anh vừa nói vừa lấy tấm lệnh bài bằng gỗ sứt mẻ ra.

Vẫy hai cái rồi đặt lên mộ

"Cậu yên tâm, Tôn Bân chết rồi, tớ bắt hắn quỳ xuống đất xin lỗi cậu, chết trong ân hận. Trần Tinh, Tô Vũ Giang cũng đã chết."

"Tớ sẽ tra ra tất cả những kẻ đã ức hiếp cậu, đưa bọn chúng đến gặp cậu."

"Văn Hằng, thế giới bên kia không có tớ, cậu phải thay đổi tính cách nhé, không được quá mềm lòng!"

Lâm Triệt nói rất tùy ý, nhưng Chu Tuyết nghe mà như sấm sét giữa trời quang.

Chuyện cả nhà họ Tôn bị giam đã lên báo, thì ra là do anh ăn mày làm.

Chẳng những vậy, Trần Tinh, Tô Vũ Giang vốn là những thiếu gia nhà quyền quý nổi tiếng cũng chết trong tay anh ấy.

Hóa ra cô lo lắng là thừa thãi, anh ăn mày đã báo thù cho nhà họ Chu, cho anh hai của cô.

"Bây giờ tớ đã tra ra thương hội Tử Hiên ở đây, nếu tiếp theo quả thực chứng cứ chỉ vào ba đại gia tộc của thương hội Tử Hiên thì tớ cũng sẽ bắt bọn họ phải trả giá đắt."

Anh có thủ đoạn chồng chất, dựa vào sức lực của một người chống lại tất cả gia tộc quyền quý ở thành phố Tân Tân.

Lúc này, Trương Hợp trở lại một mình, Trương Dương đã biến mất.

"Cậu chủ, tôi đã hỏi rõ, tất cả là do nhà họ Tưởng sắp xếp, hơn nữa, hợp đồng của Trương Dương có thời hạn 10 năm, gã phải trông chừng nghĩa trang, không cho phép bất kỳ ai đến gần nơi này." Trương Hợp khẽ nói.

Lâm Triệt gật đầu, quả nhiên không khác suy đoán của anh là bao.

Mọi chuyện do thương hội Tử Hiên, đứng đầu là ba đại gia tộc gây nên.

"Nơi này gió lớn, anh đưa Tiểu Tuyết về trước đi, uống xong ly rượu này tôi sẽ về!" Nói xong, anh lại uống một ngụm.

Trương Hợp gật đầu. Chu Tuyết nhìn thoáng qua bia mộ của anh trai rồi nghe lời anh rời khỏi nghĩa trang.

10 giờ.

Mặt trời xô tầng mây ra hai bên, ánh mặt trời chiếu rải rác trên mặt đất.

Lâm Triệt không nói gì mà uống từng ngụm rượu trong ly. Mà ly rượu được đặt trên mộ cũng vơi đi từng chút.

Cộc cộc cộc!

Ngay lúc này, tiếng bước chân lanh lảnh vang lên từ phía sau.

Giờ còn có người đến khu mộ nhà họ Chu ư?

Anh nghi ngờ nhìn thì thấy một cô gái trẻ chậm rãi bước tới. Cô gái có vóc dáng cao gầy, mái tóc dài được buộc lại, trên mặt đeo khẩu tranh và kính râm.

Cả người cô gái mặc đồ trắng, tay cầm hoa tươi dùng để cúng bái.

Cô gái đi rất chậm, khi nhìn thấy Lâm Triệt khoanh chân ngồi bên cạnh bia mộ, cô cũng hơi sững sờ.

Hiển nhiên cô ấy không ngờ tới hôm nay lại còn người khác có thể đặt chân vào nghĩa trang.

Nhưng cô ấy cũng chỉ sửng sốt một lúc rồi không chú ý tới Lâm Triệt nữa.

Cô ấy đặt bó hoa trong tay vào trước mộ của Chu Văn Hằng.

"Văn Hằng, em tới thăm anh rồi đây." Giọng nói của cô gái khá dịu dàng, điềm tĩnh, nghe rất êm tai.

Tuy không lanh lảnh như những cô gái bình thường nhưng cũng hết sức êm tai.

Thời gian dường như ngừng trôi, hồi lâu sau cô gái mới nói tiếp: "Xin lỗi anh, em sắp kết hôn rồi!"

"Nghe thấy tin này, chắc hẳn anh sẽ hận em. Nhưng chúng ta đã phải trải qua quá nhiều chuyện, tình yêu mới là lời nói dối lớn nhất trên thế giới này."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK