Chương 227: Tranh cấp mua nhà
Ngày hôm sau.
Ánh nắng ban mai rực rỡ và ấm áp.
Chiếu vào cơ thể làm người ta có một loại cảm giác thoải mái.
Chiếc xe Jeep màu xanh đang phóng trên con đường rộng rãi.
Sở Vân Mộng ngồi ở ghế phụ, đôi mắt lúc nhắm lúc mở, hình như cô vừa tỉnh ngủ.
Hôm nay, hai người đều dậy từ rất sớm, mới 10 giờ sáng mà họ đã chạy qua 3 văn phòng bất động sản rồi.
Nhưng cả hai vẫn không tìm được chỗ nào ưng ý.
Cũng không phải là họ không thích, mà chỉ là sợ mình sẽ bỏ lỡ những sự lựa chọn tốt hơn ở phía sau.
“Hay là, để em lái xe, anh nghỉ ngơi một chút đi!”, Sở Vân Mộng đột nhiên mở mắt ra, nhẹ nhàng nói.
Lâm Triệt dậy còn sớm hơn cô, sau đó anh còn chạy đến nhà họ Sở đón cô, trong lòng cô có chút đau lòng nói.
Người bên cạnh chỉ liếc cô một cái rồi khẽ lắc đầu: “Không sao, vì sự an toàn của người dân của ba thành phố, anh mệt một chút cũng có sao?”
“An toàn gì cơ?”, Sở Vân Mộng giây trước vẫn còn chưa hiểu, giây sau liền giơ nắm đấm đấm vào vai anh.
Cô mắng yêu: “Anh coi thường ai chứ, khi không có anh, em lái xe của mình cực siêu luôn, tại anh mà em lâu lắm rồi không lái đấy”.
Ban đầu khi Sở Vân Mộng thành lập công ty, cô cũng sở hữu một chiếc xe ô tô.
Cô đã lái xe hơn một năm rồi và không xảy ra tình trạng gì, chỉ vì nguồn tài chính của công ty gặp vấn đề nên cô mới phải bán xe đi.
Hiện tại công ty làm ăn đã có lãi, nhưng cô vẫn chưa mua xe.
Khi ở bên cạnh Lâm Triệt, cô thật sự không có nhiều cơ hội để lái xe.
Bị Sở Vân Mộng đánh yêu, Lâm Triệt chỉ mỉm cười.
“Đây là văn phòng cuối cùng trong thành phố rồi, vì vậy em phải xem kỹ nhé”, Lâm Triệt nói.
Những ngôi nhà ở ba thành phố duyên hải đã được anh sàng lọc từ trước.
Sau khi so sánh vị trí và mức độ an toàn của khu nhà thì họ mới lựa chọn những địa điểm này.
Bây giờ đã là văn phòng cuối cùng rồi, nếu như Sở Vân Mộng vẫn không ưng ý thì thật sự rất khó xử lý.
“Được rồi mà, những ngôi nhà đầu tiên không phải là em không thích, em chỉ sợ những ngôi nhà phía sau này hợp với chúng ta hơn, đến lúc ấy vẫn không được thì chúng ta chọn một trong bốn nơi là được mà”, Sở Vân Mộng an ủi.
Xem nhà phải cẩn thận.
Một khi đã dọn vào thì sẽ ở trong thời gian rất dài, khi mua nhà không vừa ý thì sao có thể vui vẻ khi vào ở được.
“Như vậy cũng được, nên so sánh một chút!”
“Lại chẳng vậy, công ty em có một chị, mua một căn nhà hướng ra biển theo lời quảng cáo, kết quả là căn nhà đó quanh năm ẩm ướt, chăn ga gối đệm còn vắt ra nước được nữa cơ”, Sở Vân Mộng trợn tròn mắt, nhỏ giọng nói.
“Nghiêm trọng đến vậy à!”
“Dĩ nhiên rồi”.
Trong khi hai người nói chuyện, xe đã đến trước một khu chung cư.
Khu biệt thự Quốc Trúc.
Đây là khu biệt thự hàng đầu trong thành phố.
Sau khi đậu xe, Sở Vân Mộng khoác tay Lâm Triệt sải bước vào trong văn phòng môi giới.
Hơi vắng vẻ, nhân viên bán hàng thấy hai người bước vào, nhất thời không kịp phản ứng.
Người bán hàng vội vã tiến lên, lịch sự nói: “Hoan nghênh quý khách, ở đây có mô hình mẫu, có thể nhìn rõ ràng hơn vị trí của biệt thự”.
Lâm Triệt và Sở Vân Mộng đi theo nhân viên bán hàng về phía mô hình mẫu và nghe giới thiệu.
Các biệt thự được bán có số lượng hạn chế và chia ra rải rác ở các địa điểm khác nhau của khu nhà.
“Giới thiệu cho chúng tôi căn nào tốt một chút”, Lâm Triệt mỉm cười hỏi.
Phân bố quá rời rác, nhìn hơi lộn xộn.
“Thưa anh, biệt thự ở đây là lô có chất lượng tốt nhất trong toàn bộ khu biệt thự Quốc Trúc, vì ban đầu nó đã được định vị dành cho khách VIP, bất luận là vị trí hay chất lượng đều là tốt nhất trong toàn bộ khu chung cư”, nhân viên bán hàng khẽ nói.
Cô ta dùng những từ ngữ quen thuộc nhưng hiếm khi được sử dụng trong đầu mình để giới thiệu cho hai người.
Cô ta bán nhà nhiều năm như vậy, nhìn sơ qua cũng có thể thấy được khí chất và nhu cầu của khách hàng.
Hai người bọn họ tuy rằng còn trẻ, nhưng cách ăn mặc và nói chuyện rõ ràng không phải giả bộ, càng không giống những nhà giàu mới nổi.
Thấy hai người không nói gì, trong lòng cô ta mừng thầm, tiếp tục nói: “Diện tích rộng, ánh sáng mặt trời dồi dào, nhìn phong cách kiến trúc thì có thể biết nó được thiết kế bởi những kiến trúc sư hàng đầu, có sân trước và sân sau, sau này hai vị có thể thay đổi nó thành bể bơi hoặc vườn hoa tùy theo sở thích của mình…”
Phần giới thiệu rất tận tâm, tất cả những thứ cần nói đều đã được nói.
“Em thấy thế nào?”, Lâm Triệt quay sang hỏi Sở Vân Mộng đang đứng bên cạnh.
Lúc này cô nghe đến mê mẩn, nhìn chằm chằm vào mô hình trên bàn, chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình.
Dường như cô đang nghĩ xem mình cần tìm hiểu thêm những gì.
Nhân viên bán hàng đã nói tất cả những vấn đề mà cô cần hỏi, làm cho cô có cảm giác mình không được tham gia vào trong đó.
“Khu trường học ở đâu vậy?”, Sở Vân Mộng cuối cùng cũng nghĩ ra một vấn đề, nhẹ giọng hỏi.
Nhân viên bán hàng nở một nụ cười chuyên nghiệp và nói: “Thưa cô, xin mời qua bên này, tôi giới thiệu cho cô một chút”.
Sở Vân Mộng được dẫn sang một bên khác, giới thiệu khu trường học và một số các giấy tờ thủ tục liên quan.
Mà Lâm Triệt đã được một nhân viên bán hàng khác đưa đi kiểm tra hình hình bên trong khu chung cư, xem có đúng như lời giới thiệu không.
Chân trước vừa rời đi.
Phòng giao dịch đang yên tĩnh bỗng trở nên ồn ào.
Một đám người đi cùng một người thanh niên trẻ từ trên tầng đi xuống.
Họ chào nhau và bước ra ngoài.
Sở Vân Mộng đang nghe nhân viên bán hàng giới thiệu, tiếng ồn ào xôn xao khiến cô bất giác liếc nhìn sang đó.
Khi thấy một người đàn ông mặc áo trắng thì cô sững người một chút, sau đó cô nhanh chóng lấy tóc che đi khuôn mặt mình.
Trong lòng thầm mắng: “Sao lại gặp anh ta ở đây chứ!”
Người đàn ông trẻ tuổi kia chính là Triệu Lạc Tâm, lần này gã ta đến đây uống trà nhân tiện bàn chuyện công việc.
Vừa mới xuống lầu đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Hai mắt gã ta lập tức sáng lên, vung tay ra hiệu người bên cạnh ngừng nói chuyện, tò mò bước đến gần Sở Vân Mộng.
Khi đã xác nhận đó thật sự là Sở Vân Mộng, gã ta bất giác nở một nụ cười vui vẻ.
“Vân Mộng, thật là trùng hợp, không ngờ ở đây cũng có thể gặp được cô!”, Triệu Lạc Tâm vui như hoa nở, tìm một chiếc ghế liền kề rồi ngồi xuống.
Sở Vân Mộng khẽ cau mày, cảm thấy có chút chán ghét với kiểu xưng hô thân mật của đối phương.
Nhưng trước mặt nhiều người như vậy, cô cũng không dám nói gì, dù sao thì thế lực nhà họ Triệu cũng khá lớn.
“Đúng vậy, thật là trùng hợp, anh cứ bận việc của mình đi, tôi hỏi một chút rồi sẽ đi ngay”, Sở Vân Mộng khéo léo nói.
Cô không hề có định nói chuyện thêm với đối phương.
Triệu Lạc Tâm lại như không nghe ra ý tứ trong lời nói của cô, gã ta nói: “Cô muốn mua nhà sao? Thật đúng lúc, anh Lý có quan hệ rất tốt với tôi, để anh ấy giúp cô xem nhé”.
Một người đàn ông bên cạnh bước tới, tầm 26, 27 tuổi, mỉm cười nói: “Xin chào cô gái, tôi tên là Lý Thiên Thành, cô ưng ý căn nào, tôi sẽ tư vấn cho cô!”
Vẻ mặt của Sở Vân Mộng có chút khó xử, mặc dù trong lòng cô rất chán ghét Triệu Lạc Tâm, nhưng người ta muốn giúp đỡ, cô không biết phải nói gì.
“Không cần đâu, bạn trai tôi đã đi xem rồi, tôi muốn nghe ý kiến của anh ấy”, cuối cùng cô cũng từ chối.
Có lẽ bên kia thật sự có thể đưa ra lời khuyên tốt, nhưng cô không muốn chấp nhận nó theo cách này.
Rõ ràng cô biết đối phương có ý đồ đen tối thì không nên cho gã ta bất kỳ cơ hội nào.
Triệu Lạc Tâm khẽ cau mày.
Bạn trai?
Không phải là Mã Vĩ Thành đã dạy dỗ thằng ranh đó rồi sao?
Theo lẽ thường thì lúc này thằng đó đang phải nằm trên giường bệnh rồi chứ.
Lý Thiên Thành thấy đối phương không muốn nói chuyện, mà Triệu Lạc Tâm vẫn chưa chịu từ bỏ, rõ ràng là có chuyện gì đó giữa hai người.
Anh ta nháy mắt, nhân viên bán hàng vội nói: “Cô đây ưng ý căn nhà này!”
Cô ta chỉ tay về phía căn nhà mà Sở Vân Mộng đang tìm hiểu.
Sở Vân Mộng giận đến bỏ bừng cả mặt.
“Tôi không mua nữa, tạm biệt!”, nói xong cô sải bước rời đi.
Nhưng bảo vệ ở cửa lại chặn đường cô lại.
Sở Vân Mộng càng thêm sửng sốt, sắc mặt càng thêm khó coi, lạnh giọng nói.
“Các người có ý gì? Định ức hiếp một cô gái như tôi giữa ban ngày ban mặt à?”