Chương 236: Bảo Từ Công ra gặp tôi
Rượu cay xè và máu tanh ngòm trộn lẫn vào nhau chảy xuống.
Từ trên trán nhỏ tong tỏng xuống đất.
Trông Điền Hoa Huy khá chật vật.
Thấy dáng vẻ này của ông ta, Từ Công cũng thấy giật mình, quả thực ban nãy y mất kiềm chế nên hơi quá đà.
Đang định nói gì đó để bù đắp lại.
Nhưng nhìn thấy khóe miệng Điền Hoa Huy nhếch lên thành một nụ cười.
Phối hợp cùng với rượu và máu trên đầu ông ta, bộ dạng rất đáng sợ.
“Từ Công, cậu nghĩ rằng nhà họ Điền có thể ngồi được vị trí như ngày nay mà chỉ toàn một đám giá áo túi cơm sao?”, giọng nói lạnh như băng không hề gợn chút phẫn nộ nào, giống như đã hạ quyết tâm vậy.
“Chuyện, chuyện này cũng không thể trách tôi được, ai bảo ông chọc giận tôi chứ!”, Từ Công cảm thấy mình khá đuối lý nên nhẹ nhàng đáp.
Những người khác cũng im lặng không nói gì.
Ai cũng biết địa vị của nhà họ Điền tại ba thành phố duyên hải.
Nhà họ Đậu và Vưu Thừa Vọng liên thủ kéo họ xuống nhưng đến giờ, vẫn chưa kéo đổ được nhà họ Điền, họ không đơn giản chỉ là thương gia của địa phương.
Trong đó có các mối quan hệ ăn sâu cắm rễ tại địa phương chống đỡ.
Chúng dùng danh nghĩa của Tú Y Vệ để bắt nạt họ thì được, chứ nếu thực sự quậy tanh bành lên cũng rất khó thu dọn.
“Chuyện lần này, nhà họ Điền chúng tôi sẽ nhớ mãi không quên!”, không cần nói nhiều, Điền Hoa Huy cầm chiếc khăn bông trên bàn, nhẹ nhàng lau máu trên trán.
Lúc này vị trí dường như thay đổi, khiến đám đông Tú Y Vệ cảm thấy bối rối.
Mà ánh mắt của ai nấy đổ dồn về phía Từ Công.
“Bớt nói mấy thứ vô dụng đi! Tôi nói cho ông biết, con trai ông vẫn ở trong căn phòng kia, thời gian càng dài thì tôi càng không dám đảm bảo các anh em tôi sẽ làm gì đâu”, giọng nói của Từ Công cũng lạnh như băng.
Y thường xuyên ra ngoài chấp hành đủ loại nhiệm vụ, khả năng võ nghệ của y cũng được rèn luyện trong những lần chiến đấu chém giết.
Vài ba câu nói cũng không thể nào dọa được y.
“Hừ!”, Điền Hoa Huy hừ lạnh một tiếng, không nói gì thêm.
Nhà họ Điền đã bị chèn ép đến mức độ này, hôm nay nếu như ông ta gật đầu thỏa hiệp.
Một khi chuyện này bị đồn ra ngoài thì những thành viên vẫn còn phụ thuộc vào Thương hội Hải Thần sẽ nghĩ thế nào?
Người đứng đầu khuất phục rồi, gả con gái rượu của mình cho một tên Tú Y Vệ.
Chẳng khác này tín hiệu cho thấy nhà họ Điền đã lụn bại và nhận thua.
Ông ta chỉ có thể đánh cược.
Đánh cược rằng tên Từ Công không dám quá đáng quá nết, cược rằng ông cụ trong nhà sẽ sử dụng quan hệ để cứu họ ra.
“Vậy thì các người cứ chờ chết đi!”
Từ Công tỏ ra độc ác.
Đương nhiên y thích Điền Tĩnh Tuệ, nhưng cũng không đến mức không có thì không được.
Vưu Thừa Vọng âm thầm cho phép y ra tay nên y mới dám quá phận như vậy, cộng thêm việc Điền Tĩnh Tuệ quả thực nhỏ nhắn đáng yêu khiến y rung động.
Đột nhiên.
Bên ngoài kho hàng, một luồng sáng lóe lên.
Vô số chiếc xe bật đèn chiếu rọi khoảng không trước cửa.
“Anh Từ, người mà anh gọi tới đấy à?”, có người khẽ hỏi.
Sắc mặt Từ Công khá khó coi: “Các cậu ra ngoài xem đi! Đừng ra tay quá nặng, tôi nói với ông bố vợ mấy câu!”
Đám đông bật cười ha hả, sải bước ra bên ngoài.
Để lại hai người Từ Công và Điền Hoa Huy trò chuyện riêng với nhau.
…
Gió đêm lạnh lẽo, trăng sáng trên đầu.
Tiếng gió rít ù ù như con mãnh thú nào đó rít gào.
Đêm nay, chắc chắn không phải một đêm yên bình.
“Cậu chủ, đã đến rồi ạ!”, Trương Thông nhẹ nhàng thông báo.
Lâm Triệt mở bừng đôi mắt đang nheo lại, nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Phía trước đúng là một nhà họ cũ.
Lâm Triệt khoác một chiếc áo khoác bằng len dệt, bước xuống xe.
Sau lưng anh là đám đông sải bước rất đồng đều, sẵn sàng đợi lệnh.
Đùng!
Cánh cửa lớn của nhà kho đột ngột bật mở, cánh cửa cũ rỉ sét phát ra âm thanh rất chói tai.
Từng ánh mắt đổ dồn về phía Lâm Triệt.
Chúng thì thụp với nhau, ánh mắt hung hãn.
“Ôi, đội hình cũng đông đảo phết nhỉ, tưởng rằng đông người là có thể được việc à?”
“Mày, đúng rồi đúng rồi, cái thằng dẫn đầu đấy! Qua đây quỳ trước cửa cho tao! Dám giễu võ dương oai trước mặt Tú Y Vệ bọn tao, đúng thật là một thằng ngu thấy mẹ!”
Một người trong số đó chỉ vào Lâm Triệt, lớn lối quát lên.
Ý bảo Lâm Triệt quỳ trước cửa tới khi trời sáng, đợi khi tâm trạng của chúng tốt hơn sẽ ra trừng trị mấy người này.
Lâm Triệt đảo mắt nhìn xung quanh, mấy người này cũng không lớn tuổi lắm, áng chừng trên dưới 30 nhưng tên nào cũng huênh hoang vênh váo, không coi ai ra gì.
Anh chỉ không thấy Từ Công đâu.
Lâm Triệt sải bước tiến tới trước, Trương Thông lập tức theo sau.
“Từ Công đâu rồi? Bảo anh ta ra gặp tôi!”
Mấy tên Tú Y Vệ sững người, giương mắt nhìn nhau rồi bật cười ha hả.
“Tên tuổi của anh Từ là để hạng người như mày gọi à? Quỳ ở đây đợi anh Từ ra xử lý chúng mày đi!”
Kẻ này chỉ vào bậc thềm, bắt đám đông quỳ ở đó.
Thấy Lâm Triệt bất động, chúng nhíu mày.
“Đệt mẹ nó chứ, mày điếc à! ông bảo mày quỳ ở đây!”
Kẻ này sải bước về phía trước, định túm lấy cổ áo của Lâm Triệt, định giáo huấn chàng trai trẻ không nghe lời này.
Chát!
Đột nhiên, năm ngón tay của Trương Thông xòe ra, tát cho gã đàn ông định túm lấy Lâm Triệt một cái.
Âm thanh giòn giã, cực kỳ vang vọng.
Đám đông vẫn chưa kịp hoàn hồn.
Chát!
Chát!
Từng cái tát liên tiếp quật thẳng vào mặt gã đàn ông khiến kẻ này ngã lăn ra đất, cổ ngoẹo sang một bên, hai mắt trắng dã.
Đám đông:…
Phải biết rằng, những kẻ này quanh năm rèn luyện võ nghệ, có thể được chọn làm Tú Y Vệ cũng phải tuân thủ yêu cầu khắc nghiệt, nếu không phải nhân tài hàng đầu thì tuyệt đối không có cơ hội.
Mà lúc này đây, một Tú Y Vệ danh chính ngôn thuận, khiến người ta vừa nghe tên thôi là đã sợ mất mật lại bị người ta tát hai cái như con gà giò, mà hoàn toàn không thể phản kháng, đã vậy hai mắt gã trợn trừng trừng, chết ngất luôn.
“Dám bắt họ Lâm này quỳ ở cửa đợi bị xử lý, kẻ này là người đầu tiên đấy”, Lâm Triệt tiếp tục sải bước vào bên trong kho hàng.
Đám đông nhìn tình thế này cũng ý thức được mấy người vừa mới tới không dễ trêu vào.
Ai nấy lập tức bày ra tư thế chiến đấu, dường như định nhào lên.
Bước chân của Lâm Triệt không dừng lại.
Trương Thông đi theo bên cạnh, lạnh lùng dặn dò: “Phong tỏa hiện trường! Ai dám ngăn cản lập tức trừng trị tại chỗ với tội danh ám sát!”
Anh ta lạnh lùng nói vậy.
“Rõ!”
Âm thanh cao vút và chỉnh tề.
Sắc mặt của đám người Tú Y Vệ hết sức khó coi, trước giờ toàn là chúng đi bắt nạt người khác chứ có bao giờ bị người khác bắt nạt đâu.
Ai nấy trừng mắt nhìn Lâm Triệt, nhưng do dự mãi không dám quyết.
Thấy Lâm Triệt đã tiến vào nhà kho, đang đi về phía căn phòng của Từ Công.
Có kẻ bất chấp tình thế: “Tú Y Vệ chúng tao đang phá án, mày muốn tạo phản à?”
Danh hiệu Tú Y Vệ này dùng thế nào cũng ổn.
Rất ít người dám động tới cục nợ này, chứ đừng nói đến đám thương nhân và thế gia có lau thế nào cũng không sạch.
Mà bước chân của Lâm Triệt vẫn không hề ngưng, tiếp tục đi về phía trước.
Lời nói của kẻ nọ như không lọt vào tai, anh còn chẳng buồn liếc một cái.
“Mày…”, người này chỉ vào anh, định mắng nhiếc.
Trương Thông đột nhiên quay đầu lại, chăm chú nhìn người kia. Kẻ nọ lập tức rụt tay về, một trận gió lạnh thổi qua lưng.
Hắn phát hiện ra, trong khoảnh khắc vừa nãy, sau lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh, gió thổi qua là cơn lạnh thấm tận vào xương.
Nhà kho rộng lớn này được chia làm vài phòng.
Không cần ai chỉ dẫn, anh đi vào căn phòng duy nhất đang sáng đèn.
Anh nhấc chân đi thẳng tới chỗ đó.
Nhưng nghe thấy bên trong truyền ra âm thanh sàn sạt.
Đùng!
Trương Thông giơ chân đạp, Điền Anh Mẫn bị trói hết cả hai tay hai chân, đang treo trên xà ngang.
Toàn thân ướt đẫm bởi nước lạnh.
Cậu ta run lên cầm cập, sắc mặt cũng biến thành màu tím.
“Chúng mày là ai mà dám quậy phá ở đây hả!”, người trong phòng đang uống rượu, đám người đột nhiên tông cửa xông vào khiến chúng sợ hết hồn.
Thấy mình không quen người này, lập tức lớn lối quát mắng.
Trương Thông cũng không chần chừ, giơ chân lên đạp cho người kia ngã lăn ra đất.
Bàn ghế và đồ ăn thức uống sau lưng hắn cũng bị đổ ngổn ngang, rơi đầy xuống đất.
“Vưu Thừa Vọng đúng là bồi dưỡng được một nhóm “nhân tài” làm rường cột của quốc gia!”
“Bảo Từ Công tới gặp tôi!”
Sắc mặt Lâm Triệt đã lạnh lùng tới cực điểm.
Anh từ từ cởi chiếc áo khoác ngoài ra, để lộ áo bào tím thêu mãng xà vàng bên trong.