Dáng người cao ráo, khí chất hiên ngang của Lâm Triệt lập tức thu hút sự chú ý hầu hết các thiếu nữ ở đây.
"Đây là ai vậy, thật sự rất đẹp trai, mau giới thiệu một chút đi." Ngay sau đó, một cô gái đột nhiên nắm lấy cánh tay Từ Lệ Thù nói.
Vẻ mặt Từ Lệ Thù có chút hiếu kỳ nhìn về phía người đàn ông trẻ tuổi trước mặt, cho dù là khí chất hay ngoại hình, đều đảm bảo hơn hẳn đám con cháu gia thế đang có mặt tại đây.
Có điều, cuối cùng thì đây là thiếu gia nhà nào?
Nhìn qua thì có chút quen thuộc nhưng lại vô cùng xa lạ.
Đối mặt với câu hỏi của cô bạn thân mình, bản thân Từ Lệ Thù cũng không biết nên trả lời như thế nào. Bằng vào trí nhớ của mình, nhất định cô ấy sẽ không bao giờ quên người nào có thân thế, hay có vị trí trong giới thương nghiệp bậc này, đặc biệt là có ngoại hình nổi bật như thế.
Từ Lệ Thù vẫn tương đối nhạy bén, chỉ suy nghĩ một lúc, liền mỉm cười trả lời: "Xin chào, đã lâu không gặp!"
"Không sai, tôi chỉ mới trở lại gần đây." Lâm Triệt cũng mỉm cười nói.
Nhìn qua hai người trông giống như bạn cũ, tươi cười bắt chuyện với nhau.
Mà lúc này Từ Lệ Thù cũng triệt để vận dụng thông tin từ cuộc trò chuyện vừa rồi, cấp tốc nhớ lại, rốt cuộc vị này là công tử nhà nào.
Nhưng cách tư duy của Từ Lệ Thù lại sai lầm, cô không ngừng đối chiếu thông tin các cậu ấm giàu có, hoặc các doanh nhân thành đạt, mà không biết rằng, khi cô gặp Lâm Triệt, đối phương lại chỉ là một tên ăn mày.
Không đợi Từ Lệ Thù hỏi câu tiếp theo, Lâm Triệt đã trực tiếp nói đến vấn đề chính: "Lần này tôi đến đây là muốn hỏi cô một chút về tình hình của Nhà họ Chu."
Lời này vừa nói ra, không khí thoải mái liền lập tức có chút quái dị, toàn bộ mọi người ở đây giống như nghe phải tin dữ, vẻ mặt đều lộ vẻ sợ hãi.
Khung cảnh im lặng, chỉ có bài hát sinh nhật vẫn được mở từ trước không ngừng vang lên.
"Ý anh là gì?" Từ Lệ Thù khẽ cau mày, sắc mặt có chút sầm lại.
"Nói đến chuyện Nhà họ Chu hẳn là cô cũng hiểu rõ. Thứ nhất chính là chuyện liên quan đến Chu Văn Hằng. Thứ hai chính là hy vọng Từ tiểu thư có thể trả lại nhà tổ của Nhà họ Chu." Hai mắt Lâm Triệt dán chặt về phía đối phương, hy vọng có thể nhìn ra một chút manh mối từ mắt đối phương.
Từ Lệ Thù là bạn cùng lớp của Chu Văn Hằng, từ khi còn bé đã có chút kiêu ngạo, năng suất làm việc lão luyện, quyết đoán.
Trong đoạn video bắt nạt, cô ấy cũng không xuất hiện, dựa vào tính cách kiên quyết của Từ Lệ Thù hẳn là sẽ không làm ra những chuyện ấu trĩ như thế này.
Nhưng mọi thứ vẫn chưa được làm rõ, không có chứng cứ cụ thể, cho nên trước tiên Lâm Triệt chỉ có ý định muốn xem thử đối phương trả lời như thế nào.
"Tôi không biết anh muốn nói đến việc gì, nơi này không chào đón anh, mời anh mau rời khỏi." Từ Lệ Thù trừng mắt, mặt tỏ vẻ không muốn lãng phí thời gian, trực tiếp ra lệnh đuổi khách.
Từ Lệ Thù đột nhiên kích động như vậy, không khỏi khiến Lâm Triệt có chút ngạc nhiên.
"Cô tức giận như vậy làm cái gì? Chẳng lẽ biến cố của nhà họ Chu cũng một tay cô nhúng vào?" Lâm Triệt bước lên một bước, tiếp tục lên tiếng chất vấn.
Thời điểm Lâm Triệt đến gần, Từ Lệ Thù liền hoảng sợ lùi về phía sau vài bước.
Đúng lúc này, đột nhiên một người đàn ông khác đứng dậy, nhìn về phía Lâm Triệt hét lên
"Hừ! Tôi nhớ rồi, anh ta là thằng ăn mày hay đi bên cạnh Chu Văn Hằng."
Nghe những lời này, mọi người đều sững sờ.
Một số người ở đầy đều quen biết Chu Văn Hằng.
Nghe hết lời này, liền nhớ lại Chu Văn Hằng từng cứu một người ăn mày, hơn nữa quan hệ của hai người cũng rất tốt, còn xem nhau là anh em.
Lâm Triệt cũng nhận ra người đàn ông vừa lên tiếng kia.
Nhà họ Chu từng có một người quản gia mang họ Trần, mà người đàn ông trẻ trước mặt này chính là con trai của Trần quản gia, Trần Tinh, bởi vì lúc còn nhỏ cũng tương đối thông minh, dưới sự nâng đỡ của Nhà họ Chu, được học tại một ngôi trường khá tốt.
"Ồ? Không ngờ anh cũng có mặt ở đây?" Lúc này quả thật bản thân Lâm Triệt cũng cảm thấy có chút bất ngờ.
Hắn thật sự không ngờ đến, nhà họ Chu gặp đại nạn, mà con trai của người làm quản gia, lúc này lại mặc trên người quần áo hoa lệ, giống như con cháu quý tộc.
"Thằng ăn xin, tao cho mày biết, phải tự hiểu lấy thân phận của chính mình, dựa vào mày, cũng xứng nói chuyện cùng tiểu thư sao?"
"Còn không thức thời, mau cút khỏi đây, nhà họ Từ không phải là người mà mày có thể trêu chọc, đến lúc đó còn không phải giống như nhà họ Chu, chết không tử tế, hối hận còn không kịp." Trần Tinh bước tới, liên tục nói.
"Anh còn nói được như vậy, không phải trước đó đều do nhà họ Chu chu cấp cho anh đi học sao?" Sắc mặt Lâm Triệt âm trầm nói.
Vẻ mặt Trần Tinh có chút sửng sốt, khi còn bé, Lâm Triệt rất ít nói, nhưng vẻ mặt lúc này của anh ta lại khiến người khác cảm thấy lạnh toát cả người.
"Chết tiệt, thành tựu hiện tại đều là do chính tao kiếm được, nhà họ Chu là cái chó gì." Trần Tinh hung tợn nói.
Hai mắt tràn đầy khinh thường.
Lâm Triệt nhìn chằm chằm về phía Trần Tinh, trước đó cả hai không tiếp xúc nhiều.
Lúc này vừa nhìn thấy, loại nhân phẩm này quả thật là không thể chịu nổi.
"Tôi biết hiện tại anh là một luật sư, những năm nay vẫn luôn giúp đỡ những gia tộc lớn đàn áp người dân, hẳn là đã kiếm được không ít tiền?" Lâm Triệt híp mắt, lạnh lùng nói.
Những năm này, kỳ thật Trần Tinh đã sử dụng kiến thức cùng năng lực quỷ quyệt của mình, ra sức hỗ trợ các gia tộc lớn làm ra nhiều việc hại dân hại nước.
Mà nhà họ Trần cũng là dựa vào việc này, trải qua những tháng ngày thoải mái, vui sướng.
Thành công đặt một chân vào thế gia vọng tộc trong giới thương mại, có sự nghiệp, tài sản của riêng mình.
"Như vậy thì sao, nói thật cho mày biết, thỏa thuận tài sản của nhà họ Chu đều do một mình tao sắp xếp. Hơn nữa không lâu sau đó nhà họ Chu đều chết sạch, đương nhiên là tao tốt bụng làm một số chuyện tử tế, liền giúp đỡ bọn họ ký tên chuyển nhượng tài sản sang danh nghĩa nhà họ Từ."
Vẻ mặt Trần Tinh khiến người ta cảm thấy thật kinh tởm, việc hắn khoe khoang năng lực kia giống như đang thuật lại tội ác của chính mình.
"Hơn nữa cũng không đáng bao nhiêu tiền, chỉ vài trăm triệu." Trần Tinh tiếp tục nói.
Thì ra mọi chuyện là như vậy.
Quản gia giống như người thân cận của một gia tộc, cũng chính vì vậy mà có một số việc quản gia có thể toàn quyền xử lý, chẳng hạn như chuyển nhượng, buôn bán bất động sản.
Với điều kiện sống của hai mẹ con nhà Chu, cho dù có bán được mấy trăm triệu, chỉ sợ cũng không đến được tay hai người bọn họ.
"Trần Tinh, anh đã thành công trong việc thu hút sự chú ý của tôi."
Lúc này, sắc mặt của Lâm Triệt vô cùng nguy hiểm.
Thời điểm bọn họ còn nhỏ, việc đọc sách không phải là việc mà đứa trẻ bình thường được tiếp xúc đến, nhà họ Chu đã cho Trần Tinh cơ hội đi học.
Chỉ cần kết quả học tập tốt, chi phí học tập đều được Nhà họ Chu chi trả.
Nhưng ai lại có thể ngờ đến, cuối cùng lại nuôi ong tay áo, thời điểm nhà họ Chu phải đối mặt với nguy cơ đổ vỡ lại bị loại người này cắn một nhát đau điếng.
Biểu cảm lạnh lùng lúc này của Lâm Triệt khiến mọi người có chút hoảng sợ.
Giống như một con quỷ bằng xương bằng thịt đang nghĩ cách thưởng thức các món ăn ngon trước mặt mình.
Trong lòng Trần Tinh có chút lo lắng, vừa định né tránh ánh mắt của Lâm Triệt lại bắt gặp ánh mắt sâu xa của Từ Lệ Thù.
Không còn cách nào khác mà phải lần nữa đối mặt với Lâm Triệt.
"Thằng ăn mày kia, không phải mày muốn biết Chu Văn Hằng chết như thế nào sao? Tao có thể nói cho mày biết." Trần Tinh đưa tay nâng mắt kính, nghiêm túc nói.
Một câu này liền khiến Lâm Triệt vừa định xuất thủ lập tức dừng lại động tác trên tay, nghi ngờ hỏi: "Ồ? Vậy mau nói đi."
Lúc này, Trần Tinh giống như một quý ông, hướng về phía Từ Lệ Thù chào hỏi, mỉm cười nói: "Từ tiểu thư cứ yên tâm, có Trần mỗ tôi ở đây, nhất định không để tên ăn mày này làm ra chuyện trái pháp, phải khiến hắn nhận được kết cục mà hắn đáng nhận được."
Vừa dứt lời liền nhìn chằm chằm về phía Lâm Triệt, nói: "Thằng ăn mày ơi là thằng ăn mày, Chu Văn Hằng đã cứu mày hết lần này đến lần khác. Không ngờ, người lại lòng lang dạ sói, lợi dùng thủ đoạn đê hèn ra tay đầu độc toàn bộ nhà họ Chu."
"Đến thời điểm này, còn bày ra dáng vẻ báo thù cho anh em, dáng vẻ đau khổ này, hay nói đến lúc này mày còn không biết xấu hổ mà chất vấn Từ tiểu thư, chẳng lẽ mày cho rằng luật pháp không thể trị được mày sao?"
Toàn bộ mọi người đều sửng sốt, trong đó còn có cả Lâm Triệt.
Không nghĩ rằng miệng của Trần Tinh dám nói ra những lời này, còn trực tiếp chỉ ngón tay về phía Lâm Triệt, chẳng trách rất nhiều hào môn thế gia lại mời hắn làm luật sư.
"Việc mày muốn nói chính là những lời này?" Vẻ mặt Lâm Triệt có chút thiếu kiên nhẫn nói.
Nói hàng loạt chuyện phí lời, nhưng lại không có đến một lời nào là hữu ích.
"Đương nhiên là còn, tao sẽ truy tố tội danh của mày. Chính là lén xông vào nhà dân, vu oan giá họa, làm tổn hại đến danh dự cùng tinh thần của Từ tiểu thư."
"Chỉ bằng những việc này cũng có thể khiến mày ngồi tù một thời gian. Đương nhiên, Từ tiểu thư cũng rất có lòng thương người, chỉ cần bây giờ mày quỳ xuống cầu xin Từ tiểu thư tha thứ, tao sẽ xem xét về tội tình của mày."
Không thể không công nhận quả thật Trần Tinh có tài ăn nói vô cùng tốt, đặc biệt ngay lúc này, có thể nói là đổi trắng thay đen, thành công đạt được mục đích của hắn.
Nhưng Lâm Triệt cũng không mấy để ý đến.
Hắn chỉ chú ý đến một câu, sau đó lên tiếng hỏi: "Trần Tinh, mày vừa nói, nhà họ Chu bị đầu độc tập thể? Việc này nhắc tao nhớ đến một chuyện, thời điểm đó người có thể đầu độc toàn bộ nhà họ Chu chỉ có thể là người họ Trần nhà mày đúng không?"
Vừa dứt lời, toàn bộ khách mời đều như muốn nghẹt thở.