Cánh cửa đóng chặt bỗng dưng bị đạp tung.
Ngoài mấy căn phòng có khách bên trong, những phòng khác đều không có người nào cả.
Càng không có Sở Vân Mộng.
“Mấy người rốt cuộc là ai đấy? Đến chỗ tôi rốt cuộc là tìm cái gì?” Ông chủ quán cà phê chặn hai người lại rồi quát lớn.
Hành động làm loạn của đối phương đã làm kinh động đến những vị khách khác.
Nếu không phải trong lòng hắn cũng có lo lắng, thì hắn đã ra tay hoặc gọi cho phía cảnh sát rồi.
Lâm Triệt không hề trả lời hắn, mà nhìn khắp bốn phía, thấy quán cà phê này có lắp camera.
“Mau đi mở camera ra xem.” Lâm Triệt nói.
Trương Hợp gật đầu, cơ thể cao lớn của anh ta đứng phía sau ông chủ quán cà phê, một tay túm lấy cổ áo của hắn, vừa lôi vừa kéo đi về phía chiếc máy tính lắp camera.
Một lúc sau có kết quả ngay.
“Thiếu gia, có kết quả rồi.” Trương Hợp mở máy tính ở quầy phục vụ ra tìm được nhật ký ghi lại những hình ảnh trong nửa tiếng trước.
Lúc 3 giờ 15 phút, Sở Vân Mộng cùng một người đàn ông, trên tay cầm rất nhiều tài liệu bước vào một căn phòng trong quán cà phê.
Và hai mươi phút sau, một đám người lại đưa Sở Vân Mộng đi ra.
Lần này thần sắc của Sở Vân Mộng vô cùng căng thẳng, hai người đàn ông giữ hai cánh tay của cô, rõ ràng là bị cưỡng ép đưa đi.
“Giải thích đi chứ? Chẳng phải mày vừa nói không quen biết Sở Vân Mộng à?” Lâm Triệt click chuột vào hình ảnh Sở Vân Mộng ở trong màn hình máy tính rồi nói.
Giọng nói sốt sắng, không còn chút kiên nhẫn nào nữa.
Sắc mặt người đàn ông tối sầm, nhưng ánh mắt đột nhiên đảo qua đảo lại, như đang cố nặn ra một suy nghĩ, rồi hắn nói: “Tiên sinh, chúng tôi chỉ làm kinh doanh thôi, chắc cô gái này tên là Sở Vân Mộng, nhưng tôi thật sự không biết gì về thông tin của khách cả.”
“Gọi một ly cà phê, mà tôi lại hỏi kỹ về thông tin của người ta, thì ai còn dám đến chỗ tôi uống cà phê nữa.”
Miệng nói có vẻ thản nhiên, nhưng trong lòng vô cùng căng thẳng.
Nếu đối phương kiểm tra lại thông tin của khách đặt phòng, thì sẽ dễ dàng nhìn thấy tên của Tề Niên.
Nhưng phòng này cũng chỉ được cung cấp dưới sự ra hiệu ngầm của Tề Niên mà thôi.
Trước đây không ít những công tử bột ăn chơi cũng dùng cách này để giam cầm những cô gái xinh đẹp.
Lâm Triệt nhìn chằm chằm vào đôi mắt của người đàn ông đó, tuy nói có vẻ rất có lý, nhưng trong lòng anh cảm nhận được người này nhất định là vẫn đang giấu giếm gì đó.
Hoặc có thể cũng là một thành viên trong nhóm bắt cóc đó.
“Thiếu gia, tôi có liên lạc với tiểu Mỹ làm cùng chỗ với Vân Mộng, cô ấy nói là khoảng lúc 3 giờ chiều Sở tiểu thư được Đỗ Bình hẹn đi đàm phán đơn hàng gì đó, đến giờ vẫn chưa thấy về.” Trương Hợp cúp điện thoại xong báo cáo lại tình hình.
Đỗ Bình?
Lâm Triệt hình như có chút ấn tượng.
Hôm đón Sở Vân Mộng lúc tan làm, từng gặp người đàn ông này.
Sở Vân Mộng cũng từng nhắc đến người này vài lần, Đỗ Bình là khối ung nhọt của công ty, nhưng vì thuộc kiểu nhân viên gắn bó lâu năm, nên không dễ đuổi việc.
“Lấy đoạn ghi lại của camera này giao cho cảnh sát đối chiếu khuôn mặt, điều tra thân phận của mấy người này đi, đồng thời điều tra cả Đỗ Bình nữa, bây giờ đang ở đâu?”
Lâm Triệt nói với giọng lạnh lùng dứt khoát.
Cái cảm giác phải chạy đua với thời gian không hề dễ dàng, không thể sắp xếp ổn thỏa chuyện được đâu.
“Được.” Trương Hợp trả lời rồi bắt đầu tiến hành.
Còn ông chủ quán cà phê mặt mày tái mét.
Người thanh niên này rốt cuộc là có thân phận gì, trong câu nói vừa rồi của cậu ta lại có thể điều động được cả lực lượng cảnh sát.
Trong lòng dấy lên một dự cảm không lành.
Xem ra lần này hắn đã tham gia vào một cuộc tranh chấp của toàn các nhân vật máu mặt rồi.
20 phút sau.
Đã điều tra ra thông tin về Đỗ Bình.
Gã đang ở trong một sòng bài ngầm, đang tiêu sài xả láng số tiền vừa kiếm được xong.
Lần này Tề Niên đã giữ lời hứa, đưa luôn cho gã hai triệu tiền mặt, đồng thời đồng ý khi xong việc sẽ thanh toán nốt số tiền còn lại.
Nhưng Đỗ Bình cũng chẳng quan tâm, gã cũng chẳng mong Tề Niên sẽ trả hết cho gã, số tiền hai triệu cũng coi như món tiền ngoài mong đợi rồi.
Điều đáng tiếc nhất là không thể có được Sở Vân Mộng.
Hắn tức tối vứt ra quân bài thừa trong tay, rồi bất giác sờ vào tấm thẻ ngân hàng trong túi mình.
Bên trong là hai triệu đó.
Lát nữa chơi bài xong nhất định phải tìm mấy em xinh tươi lấp vị trí hụt của Sở Vân Mộng mới được.
“Không chơi nữa, không chơi nữa đâu, đến giờ về nhà rồi.”
Người đàn ông ngồi đối diện với Đỗ Bình đột nhiên lên tiếng, đứng lên rồi đi khỏi.
Ba người còn lại đều cười, cũng hiểu ra, cái gì mà đến giờ rồi chứ, có mà thua nhiều quá nên không muốn chơi tiếp nữa thôi.
Đang định giữ chân lại thì phát hiện ra có người đã ngồi xuống vị trí đó.
Lấp luôn vị trí đang thiếu người.
Ngẩng đầu lên nhìn, Đỗ Bình đột nhiên sửng sốt.
Đây là người đàn ông thường đến đón Sở Vân Mộng mỗi khi tan làm, một người đàn ông mà gã hâm mộ đến đố kỵ đó.
Đang định đứng lên chạy đi, liền bị Trương Hợp giữ chặt.
Ấn mạnh xuống chỗ ngồi của gã.
“Đỗ Bình, sao thế? Mày sợ tao à?” Lâm Triệt vừa kháo bài vừa nhẹ nhàng hỏi.
Bị người ta đọc hẳn tên, Đỗ Bình biết ngay đối phương đến đây là để tìm gã.
Nhưng đối phương không có chứng cứ, cũng không thể làm gì gã được.
Ngoài những người có quyền có thế lực lớn ra, thì những người khác muốn làm gì cũng phải nhìn pháp luật đã.
Nghĩ đến đây, trong lòng gã yên tâm được phần nào, những đỗ kỵ kìm nén trong lòng bấy lâu cũng đã được giải tỏa sau khi tham gia vào việc bắt cóc Sở Vân Mộng.
“Sợ? Đỗ Bình tao sợ không ít người, nhưng không bao gồm loại dựa vào đàn bà như mày.”
Tiền là một thứ rất lợi hại.
Có thể khiến con người ta có cảm giác rất tốt, cảm thấy vô cùng tự tin.
Khi hai triệu vào đến tài khoản, còn ba triệu chưa thanh toán, nên Đỗ Bình cũng cứng rắn hơn rất nhiều, tự gã đã coi mình như một Đỗ đại gia.
Cảm giác vị trí trong giang hồ cũng tăng lên đáng kể trong chốc lát.
“Hờ.” Lâm Triệt cười một tiếng, anh đã kháo bài xong, bốn người bắt đầu bốc bài.
“Sở Vân Mộng là do mày đưa đi đúng không? Cô ấy đang ở đâu?” Vừa bốc bài vửa nhẹ nhàng hỏi.
Hai người chơi còn lại nhìn hai người đó với vẻ nghi hoặc, đúng là hai người hay quen biết với nhau, nhưng có lẽ có chút xích mích.
Nhưng vẫn đang máu chơi, giờ bảo bỏ đi thì không nỡ.
Thế là ngồi đánh tiếp.
Hai người cứ việc nói chuyện của hai người, chỉ cần nếu thua đừng có giở trò là được.
Đỗ Bình không thừa nhận, cũng chẳng phủ nhận, mà hỏi luôn: “Vậy thì đồ ăn bám như mày tìm tao là có ý gì? Không thấy mẹ đâu thì nên đi tìm mẹ mới đúng chứ?”
“Phụt!” Một người đàn bà ngồi bên cạnh nghe thấy liền phì cười.
Nhưng lại vội vàng mím miệng lại, hai mắt lén lút cẩn thận nhìn sang Lâm Triệt.
“Đem tính mạng của mình ra đùa, không phải là một lựa chọn thông minh đâu.” Giọng nói của Lâm Triệt trở nên nguy hiểm hơn.
Đến hai người ngồi chơi cùng cũng bắt đầu cảm thấy sờ sợ.
Ánh mắt của Đỗ Bình có chút né tránh, giọng nói có phần lắp bắp.
“Tao, tao không biết là mày đang nói gì.”
Tiếp tục đánh tiếp quân bài trong tay.
Bụp!
Quân bài vừa đánh ra, ù luôn.
“Tao thắng rồi.” Lâm Triệt cười khẩy.
Ba người lôi tiền ra, nhưng bị Lâm Triệt ngăn lại, trả lại tiền cho hai người chơi cùng xong, anh nhẹ nhàng nói: “Tiền của hai vị thì không cần đâu, chỉ là tiếp theo đây tôi và hắn có một số chuyện cần bàn, phiền hai vị đi bàn khác chơi tiếp nhé.”
Thấy Lâm Triệt thắng nhưng không nhận tiền, hai người đó cũng vui vẻ đi.
Sau khi gật đầu nói lời cảm ơn, liền đi sang bàn khác chơi, tiếp tục tìm kiếm vận may.
Còn Đỗ Bình, rút tiền trong tay ném về phía trước mặt Lâm Triệt, nói với giọng coi thường: “Bố mày thừa tiền, cho mày đấy.”
Không cần đếm gì hết, ném luôn mấy tờ tiền một trăm tệ ra.
Lâm Triệt không cần nhìn, khua hai ngón tay, gạt phăng số tiền đó xuống đất.
Nhẹ nhàng nói: “Tao không cần tiền của mày.”
Đỗ Bình khựng lại, trong làm cảm thấy không hay rồi.
“Thế mày cần gì?”
“Tao cần bàn tay mày.”
Vừa nói dứt, Trương Hợp túm lấy tay của Đỗ bình, ấn xuống bàn, tay còn lại cầm lấy con dao thái lan bên cạnh lên, cắt phăng một phát.