Chương 154: Nhường nhịn vô dụng thì làm cô ta câm miệng lại
Vương Vân là nhân viên cũ của công ty.
Bởi vì cô ta đã gần 40 tuổi, thật sự không thích hợp với hình ảnh các cô gái xinh đẹp bán rượu vang, nên đã bị đẩy xuống hạng hai.
Cô ta rất hung dữ, trong công ty từ trên xuống dưới không ai dám chọc vào.
Là loại phụ nữ có thể mắng người ta ba ngày ba đêm mà không cần uống nước, mọi người trong công ty đều gọi cô ta một tiếng chị Vương, khi giao tiếp cũng phải vô cùng cẩn thận.
Cách đây không lâu, không biết bị ai chỉ ra một vài sai sót nhỏ của mình, cô ta không những bị phạt, còn bị thông báo phê bình tới toàn công ty, việc này làm cô ta mất hết thể diện.
Hôm nay, sau khi biết được ai đã giở trò với mình, cô ta nổi giận đùng đùng trực tiếp xông đến.
Rầm một tiếng, cánh cửa bị đẩy ra, vẫn chưa nhìn rõ ai đang ở bên trong.
Đã chửi lấy chửi để, chửi như tát nước.
“Con khốn, thì ra sự việc lần trước là do cô làm!”
Hoàn toàn không hề thương xót một chút nào vì đối phương còn nhỏ tuổi, lại là con gái.
Nói ra toàn lời khó nghe.
Tào Chi lúc đầu bị giật mình, nhưng sau khi phản ứng lại, cô ấy cũng tức giận phản công: “Vương Vân, chị nói cái gì vậy, dựa vào đâu mà vô duyên vô cơ trút giận lên đầu tôi chứ”.
“Đừng có giả bộ với tôi, cô dám nói lần trước không phải do cô khui ra? Chứng cứ đã nằm trong tay tôi rồi, cô còn nguỵ biện gì nữa”, Vương Vân vẫn không buông tha.
Một tay chống nạnh, một tay chỉ vào mặt Tào Chi mà chửi rủa.
Người ngoài cửa tụ tập ngày càng đông, đứng từ xa bàn luận rôm rả.
Một bên cảm thấy Tào Chi đáng thương vì lỡ chọc phải Vương Vân, một bên vô cùng thích thú chờ xem kịch hay.
Trong số đó, Hàn Nhu và Cổ Gia cũng có mặt trong đám đông, từ cánh cửa hé mở là họ có thể nhìn thấy, quả thật có một thanh niên đẹp trai đang ngồi trong phòng làm việc của Tào Chi.
“Thấy chưa, tôi không lừa anh đúng không! Trai tài gái sắc”, Hàn Nhu nhỏ giọng nói.
Nét mặt Cổ Gia cũng trở nên khó coi, toàn bộ công ty đều biết rằng gã có ý với Tào Chi.
Điều này làm gã ta có chút khó xử.
Có một loại cảm giác bị khinh thường và phản bội.
Trong văn phòng.
Cuộc đối đầu giữa hai người phụ nữ vẫn tiếp tục.
Tào Chi cũng biết về chuyện của Vương Vân.
Cô tức giận khiển trách: “Vương Vân, não chị có vấn đề à? Tôi tới công ty khi nào, lúc tôi vừa vào làm thì chuyện của chị đã xảy ra rồi, lẽ nào tôi đã tố cáo chị từ rất lâu trước đó rồi?”
Trong lòng Vương Vân hơi chột dạ, cô ta quên mất, Tào Chi mới vào làm không lâu.
Cô ta không nhớ được thời gian, nhưng nghe Tào Chi nói vậy nghĩ lại thấy cũng đúng thật.
Lẽ nào, chứng cứ này là giả mạo?
Nhìn ngó xung quanh, cô ta phát hiện mọi người của công ty đang tụ tập bên ngoài, chờ để xem kịch hay.
Việc đến nước này, bản thân cô ta cũng khó có thể khống chế được nữa.
“Vậy…, tôi làm sao biết được cô dùng thủ đoạn gì, dù sao cũng chính là cô”, rõ ràng lời nói của cô ta lúc này, sớm đã mất đi một nửa sự tự tin.
Tào Chi cũng không thèm lí luận với cô ta, trực tiếp ra lệnh đuổi cô ta đi: “Tôi đang có khách, mời chị ra ngoài!”
Vương Vân lúc này mới chú ý tới có hai người đang ngồi trên sô pha.
Trong đó vẻ ngoài của Lâm Triệt thật sự quá bắt mắt, cả khí chất và ngoại hình đều có thể nói là khá nổi bật.
Điều này làm Vương Vân tìm được cơ hội trả thù.
Thay vì nói về việc chứng cứ tố cáo, cô ta lại chĩa mũi nhọn vào Lâm Triệt.
“Yo yo yo, đẹp trai thế này, sao nào? Lại còn dám đem tình nhân đến công ty à”.
“Đường đường là Trưởng phòng Kinh doanh, lại dám đem đàn ông đến công ty, đóng cửa lại muốn làm gì? Nếu chuyện này truyền ra ngoài, cô không cần thể diện thì công ty này vẫn cần đấy”.
Vương Vân không chút do dự, mở miệng ra là cứ thế nói, cái gì khó nghe nói cái đó.
Trong phòng lúc đó chỉ có ba người, mà cạnh tranh trong các bộ phận của công ty rất gay gắt, khi bàn công việc cơ bản đều phải đóng cửa, tránh trường hợp thông tin khách hàng bị người khác nghe trộm.
Đây đều là những quy tắc bất thành văn trong ngành, vậy mà từ miệng Vương Vân nói ra, lại thành đòn tấn công vào sự băng hoại đạo đức của Tào Chi.
“Còn cậu nữa, đẹp trai như vậy, phải biết nhìn người, đừng có ai dâng tận miệng cũng ăn, hiện tại xã hội rất loạn, cũng không sợ bị bệnh nữa”.
“Đường đường là Trưởng phòng Kinh doanh, lại dám đem đàn ông đến công ty, đóng cửa lại muốn làm gì? Nếu chuyện này truyền ra ngoài, cô không cần thể diện thì công ty này vẫn cần đấy”.
Vương Vân không chút do dự, mở miệng ra là cứ thế nói, cái gì khó nghe nói cái đó.
Trong phòng lúc đó chỉ có ba người, mà cạnh tranh trong các bộ phận của công ty rất gay gắt, khi bàn công việc cơ bản đều phải đóng cửa, tránh trường hợp thông tin khách hàng bị người khác nghe trộm.
Đây đều là những quy tắc bất thành văn trong ngành, vậy mà từ miệng Vương Vân nói ra, lại thành đòn tấn công vào sự băng hoại đạo đức của Tào Chi.
“Còn cậu nữa, đẹp trai như vậy, phải biết nhìn người, đừng có ai dâng tận miệng cũng ăn, hiện tại xã hội rất loạn, cũng không sợ bị bệnh nữa”.
“Đường đường là Trưởng phòng Kinh doanh, lại dám đem đàn ông đến công ty, đóng cửa lại muốn làm gì? Nếu chuyện này truyền ra ngoài, cô không cần thể diện thì công ty này vẫn cần đấy”.
Vương Vân không chút do dự, mở miệng ra là cứ thế nói, cái gì khó nghe nói cái đó.
Trong phòng lúc đó chỉ có ba người, mà cạnh tranh trong các bộ phận của công ty rất gay gắt, khi bàn công việc cơ bản đều phải đóng cửa, tránh trường hợp thông tin khách hàng bị người khác nghe trộm.
Đây đều là những quy tắc bất thành văn trong ngành, vậy mà từ miệng Vương Vân nói ra, lại thành đòn tấn công vào sự băng hoại đạo đức của Tào Chi.
“Còn cậu nữa, đẹp trai như vậy, phải biết nhìn người, đừng có ai dâng tận miệng cũng ăn, hiện tại xã hội rất loạn, cũng không sợ bị bệnh nữa”.
“Đủ rồi, Vương Vân, cút ra ngoài cho tôi”, Tào Chi tức giận gầm lên.
Lâm Triệt là anh em của Chu Văn Hằng.
Cô không muốn quá xấu hổ trước mặt anh.
Nhưng hiện tại, cô lại quá cần công việc này, cho dù biết người trong công ty có âm mưu chống lại mình, thù địch với mình nhưng cô vẫn phải cố gắng chịu đựng.
Cô thật sự rất cần công việc này.
“Sao nào? Bị tôi nói trúng rồi à? Dám làm mà lại sợ bị người khác nói à? Cả công ty đều biết, việc gì phải trốn tránh nữa”, Vương Vân chỉ ra ngoài cửa.
Lúc này.
Rất đông nhân viên tập trung ở bên ngoài.
Mặc dù việc cấp lãnh đạo cãi nhau bình thường rất hay xảy ra.
Nhưng cuộc thi đấu của đối thủ hạng nặng như Vương Vân, cũng vẫn rất thú vị, vả lại nội dung và chi tiết đều cực kì phong phú.
Hầu hết mọi người đều không biết về danh tính của Lâm Triệt, khi nghe thấy lời của Vương Vân, thật sự tưởng rằng hai người làm gì đó trong văn phòng, bị người khác phát hiện.
Họ lập tức thì thào bàn tán to nhỏ.
Tào Chi đúng là đen đủi khi gặp phải loại người này, giải thích thì cũng không giải thích được, mà cãi nhau tiếp thì sẽ bị càng nhiều người chú ý đến.
Cả người cô có chút mệt mỏi ngã xuống chiếc ghế trong văn phòng.
Lâm Triệt có chút bất lực, cũng sợ mọi người truyền tai nhau, sẽ ảnh hưởng đến Tào Chi bèn nói: “Trưởng phòng Tào, việc đặt rượu chúng ta hãy bàn bạc vào hôm khác”.
Nói xong, anh cầm lấy một tấm danh thiếp của Tào Chi, đứng dậy muốn rời đi.
Nhưng Vương Vân lại đứng dậy ngăn trước mặt Lâm Triệt, nhỏ giọng nói với anh: “Kéo quần lên rồi thì không thừa nhận nữa sao?”
“Ôi trời, cậu không phải là gì đó chứ? Xảo quyệt như vậy à, bao nhiêu tiền một lần?”
Xem ra, sự nhẫn nhịn của anh bị người khác coi là bất tài rồi.
Anh lại đơn giản ngồi xuống sô pha, nhẹ giọng nói: “Thay vì nhẫn nhịn, chi bằng làm cho cô ta ngậm miệng lại”.
“Cái gì?”, Vương Vân không hiểu, tại sao lại nói ra một câu như vậy.
Câu nói này của Lâm Triệt, đương nhiên không phải nói cho cô ta nghe, mà là nói cho Tào Chi nghe.
Tào Chi trong lòng cười khổ, nhà họ Tưởng trong mắt anh nói giết thì giết, đương nhiên có thể làm bất cứ ai ngậm miệng rồi.
Nhưng tôi có thể sao?
Chỉ có thể lắc đầu không nói thêm gì khác.
“Vả miệng!”, Lâm Triệt đột nhiên nói.
Trương Thông hiểu ý, trực tiếp túm lấy cổ áo của Vương Vân, giơ tay tát vào mặt cô ta.
Bốp!
Một âm thanh giòn giã vang vọng trong không gian.
Mọi người bên ngoài văn phòng…
Âm thanh ồn ào đột nhiên dừng lại, yên tĩnh đến mức có chút đáng sợ.