Chương 197: Trận chiến giữa người và thú
Rất lâu sau.
Giám đốc Trương và nhân viên an ninh nhanh tay nhanh mắt, đỡ cậu chủ Dương đang quỳ dưới mặt đất lên.
Họ cũng đang sợ đến độ toát mồ hôi lạnh trước cảnh tượng vừa rồi.
“Cậu chủ Dương, cậu không sao chứ?”, giám đốc Trương lau mồ hôi trên trán, nhẹ nhàng nói.
Cậu chủ Dương như người mất hồn, không trả lời mà chỉ lẳng lặng quay về xe của mình, đạp ga rồi chạy vút khỏi đó.
Bẽ mặt đến mức như vậy rồi, làm gì còn thể diện mà ở lại đây.
Còn giám đốc Trương cũng nhanh chóng gọi người, vội vàng nói: “Nhanh, mau đi báo với ông chủ, nói vừa rồi có một nhân vật lớn đã tới đây, trong tay cầm Võ Uy Lệnh, còn có súng nữa”.
Gã ta có một cảm giác, có lẽ tối nay sẽ không còn là một đêm bình yên, cái chuồng thú này sắp xảy ra chuyện lớn rồi.
Trong trang viên có một cầu thang nối thẳng với lòng đất.
Hai người Lâm Triệt, đi theo đám người ăn mặc đẹp đẽ, đeo trang sức lấp lánh, cùng đi xuống dưới.
Khác với vẻ tráng lệ ở tầng một, dưới lòng đất thật sự là một nơi hiểm trở và hoang sơ.
Hàng rào thép gai màu đen vây thành một vòng tròn giống như một cái lồng giam.
Còn giữa những kẽ hở của hàng rào thép gai, người nhìn có thể nhận ra có chút máu đã khô.
Hai người Lâm Triệt nhàn nhã đứng ở khán đài tầng hai quan sát, đợi trận đấu bắt đầu.
Không lâu sau.
Ở trung tâm của sàn đấu lóe lên một ánh đèn.
Trong phút chốc, tiếng hò reo nhiệt tình vang lên, đinh tai nhức óc.
Sự nhiệt tình bệnh hoạn này khiến Lâm Triệt khẽ nhíu mày.
Sau màn giới thiệu đầy nhiệt huyết sôi trào của một người giống như dẫn chương trình kia
Một chàng trai cởi trần, bị người khác áp giải vào giữa lồng.
Cơ bắp rắn chắc, hình thể cường tráng.
Chính là người mà Lâm Triệt đang tìm - Tương Ứng Hổ.
Không thể không nói, Tương Ứng Hổ này thật sự có một cơ thể khá lực lưỡng, chẳng trách dù phải sống một mình đến tận giờ nhưng không ai dám trêu chọc cậu ta.
Đêm hôm đó, lúc cậu ta chiến đấu với Kim Đức Nghĩa, Lâm Triệt nhận ra chàng trai Tương Ứng Hổ này rất có khả năng chiến đấu.
Là một người có năng khiếu luyện võ.
Lúc Lâm Triệt và Trương Thông đang quan sát Tương Ứng Hổ.
Trong một căn phòng quan sát riêng khác
Một chàng trai trẻ tuổi có vẻ ngoài dễ nhìn, ăn mặc hoa lệ và sạch sẽ đang bắt chéo hai chân, thản nhiên thưởng thức ly rượu vang trên tay.
Bên cạnh có một cô gái thướt tha yểu điệu.
Cô ta không ngừng đút từng quả nho vào miệng chàng trai.
Mọi thứ đều thật yên bình, thoải mái.
Còn trong góc phòng, còn có một người đàn ông mặc đồ đen đeo kính râm, đang chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt lạnh lùng.
Đột nhiên, sắc mặt người đàn ông áo đen trở nên nghiêm túc, một tay cầm tai nghe điện thoại hỏi: “Cậu chắc chứ?”
Không biết đối phương trả lời như thế nào, nhưng vẻ mặt lại càng nghiêm trọng hơn.
Chàng trai trẻ tuổi cũng nhận ra có gì đó không ổn, đặt ly rượu trong tay xuống, nhẹ giọng hỏi: “Sao thế?”
“Cậu chủ, bảo vệ bên ngoài nói có hai thanh niên cầm theo Võ Uy Lệnh, còn có súng nữa. Bọn họ không dám ngăn cản, sợ sẽ gây hỗn loạn”, người đàn ông mặc đồ đen khẽ báo cáo.
Chàng trai trẻ sững sờ, vẻ mặt khó hiểu: “Võ Uy Lệnh?”
Rõ ràng không biết nhiều về kiểu xưng hô này, hai thương hội nổi tiếng, thời kì hoàng kim vì muốn quảng bá tốt hơn cho vị thế thương mại của họ, đã phát hành các thẻ hội viên của thương hội.
Nhưng về Võ Uy Lệnh, lần đầu tiên cậu ta nghe thấy, mà nhìn vẻ mặt vệ sĩ của mình, có lẽ là một thứ đồ vô cùng khó lường.
“Cậu chủ vừa mới về nước nên có lẽ không biết, Võ Uy Lệnh này là do Võ Uy Hầu ban ra”.
“Ồ!”, chàng trai trẻ trả lời một câu, nhưng lông mày càng ngày càng nhíu chặt, Võ Uy Hầu này thì hắn cũng biết, nhưng người đó đến chỗ này của mình làm gì?
Lấy được tin tức này từ đâu?
Sau khi cân nhắc một hồi, nói: “Đi nói với bọn họ, nếu thật sự là người của Võ Uy Hầu đến đây, họ Cố đây đương nhiên sẽ cho chút thể diện, nhưng dù thế nào thì cũng đừng có gây chuyện tại chỗ này”.
Nói xong, vẻ mặt của Cố Khai Phương cũng dần dần trở nên u ám.
Người bảo vệ mặc áo đen gật đầu, lặng lẽ ra khỏi phòng.
Lúc này người đẹp quyến rũ lại cầm hoa quả, đưa lên miệng Cố Khai Phương.
Trong sàn đấu.
Từng tiếng reo hò giống như thủy triều lên xuống.
Một số người không có hứng thú nhưng lại bị bạn kéo đến. Bị bầu không khí này bao phủ, họ cũng dần dần trở nên thích thú, hét lớn theo sự ồn ào náo nhiệt kia.
“Cá cược đã được mở, hoan nghênh mọi người tham gia đặt cược!”, một giọng nói vang lên.
Trong đám đông, bắt đầu có người bước đến bàn cược, họ định thử vận may, biết đâu trong một đêm có thể ăn lời lớn thì sao
Còn Lâm Triệt khẽ nhíu mày, phần giới thiệu bên cạnh rất rõ ràng.
Cách cá cược cũng rất đơn giản, đó là phải xem thử tuyển thủ có thể đứng vững được đến vòng thứ mấy khi độ khó ngày một tăng cao.
Thắng là sẽ có được số tiền nhiều gấp mấy lần tiền vốn đã bỏ ra, còn thua thì với những người này, đó cũng là chút tiền lẻ mà thôi.
Quan trọng là vui vẻ, kích thích.
Leng keng! Leng keng!
Một tiếng kim loại va chạm vang lên.
Khoảng khắc tiếp theo.
Một chiếc lồng sắt khổng lồ được đẩy vào giữa sân, qua lớp lưới của lồng, người ta có thể nhìn thấy rõ ba con chó săn khổng lồ đang bị nhốt bên trong, chúng đang cáu kỉnh, bồn chồn đi qua đi lại.
Thỉnh thoảng chúng lại gầm rú, muốn nhào lên cắn về phía đám người xung quanh.
Dù bị lồng sắt giữ lại nhưng những con chó săn này cũng khiến những người nhát gan ở gần đó phải loạng choạng lùi bước, vẻ mặt cực kì sợ hãi.
Bùm!
Sau vài giây im lặng, những khán giả đã phản ứng lại bằng những tràng pháo tay và cổ vũ nhiệt tình, hai mắt họ đỏ lên, giơ lên nắm đấm cực kì phấn khích.
Đặc biệt là khi nhìn thấy những con chó săn vô cùng mạnh mẽ, hung hãn, tiếng cổ vũ lại càng tăng vọt.
Tương Ứng Hổ đứng trong sàn đấu, nhìn chó săn còn chưa được thả ra khỏi lồng sắt, sắc mặt càng khó coi.
Ở đây làm gì có chuyện hứa hẹn là cho cậu ta một khoản tiền sau khi cậu ta đồng ý. Thế này rõ ràng là không muốn để cậu ta sống sót ra ngoài.
Tiếng chó săn gầm gừ tràn ngập cả lồng thú.
Thậm chí người đứng ở xa cũng có thể nghe thấy được chó săn đang thở hồng hộc hồng hộc đầy nặng nề.
Lâm Triệt đứng ở tầng hai của khán đài, nhận lấy một ly rượu vang trắng đã được rót sẵn từ người phục vụ vừa đi qua.
Anh nhìn vào bức tường, im lặng không lên tiếng.
Trương Thông đứng ở bên cạnh, nhẹ giọng nói: “Còn đợi sao?”
Anh ta muốn hỏi Lâm Triệt đến lúc nào mới chịu ngăn cản trận đấu này.
Tương Ứng Hổ là em trai của Tương Ứng Long - chiến hữu đã hi sinh ở chiến trường của anh. Họ cũng không muốn nhìn Tương Ứng Hổ bị hại quá mức thảm.
Còn Lâm Triệt lại khẽ lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Quá nổi bật cũng không hẳn là chuyện tốt!”
Trương Thông sững sờ, nhưng anh ta cũng hiểu ý tứ của Lâm Triệt.
Tương Ứng Hổ có thể nói là trẻ tuổi gan dạ, chuyện gì cũng dám làm, cũng không sợ ai, chưa kể lần trước cho người đi vơ vét tài sản Kim Đức Nghĩa. Theo những gì họ điều tra, cậu ta còn dẫn người đi trộm hàng hóa, đây cũng không chỉ là chuyện một hai lần.
Lần này xem như cũng là một bài học cho cậu ta.
Tùng~!
Tiếng cồng vang lên, cửa lồng sắt lập tức được mở ra.
Ba con chó săn giống như thú bị bỏ đói lâu ngày nhìn thấy thức ăn.
Không hề dừng lại, chúng lập tức chen nhau xông thẳng về vị trí của Tương Ứng Hổ.
Lâm Triệt hơi híp mắt, cảnh tượng này thật sự hơi nguy hiểm, hơn nũa còn là vòng đầu tiên, tính ra sẽ còn có vòng thứ hai, vòng thứ ba sẽ càng ngày càng nguy hiểm hơn.
Như vậy, những người kia hoàn toàn không muốn Tương Ứng Hổ đi ra khỏi đây.
Bịch!
Sắc mặt Tương Ứng Hổ lạnh lùng, cậu ta không hề trốn tránh, nắm đấm nện thẳng vào đầu con đầu tiên xông lên.
Cả hai cùng tấn công, vang lên một tiếng trầm đục.
Phốc!
“Đúng là tên ngốc, thực sự muốn đấu võ với chó săn à!”
Trên khán đài, đám đông nhao nhao tiếng chế nhạo, khinh thường hành động ngu ngốc của Tương Ứng Hổ.
"Cắn chết nó, nhanh cắn chết đi, tao cược không ít tiền đâu!”, ầm ĩ hỗn loạn, đủ thứ tiếng la hét vang lên.