Chương 100: Bên ngoài mạnh mẽ, bên trong dịu dàng
Bốn kẻ này không thể ngờ rằng Chu Tuyết đột ngột hạ lệnh.
Ai nấy biến sắc, nhưng không hề có khả năng phản kháng.
Dường như chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, chúng đã bị đám đông bảo vệ trói hết chân tay ném xuống đất.
Chuyện này...
Mã Phi và đồng bọn chỉ là người bình thường, thậm chí còn không thể tính là côn đồ, trước kia làm sao chứng kiến được cảnh tượng như vậy.
Tứ chi run rẩy, miệng lưỡi khô cong.
“Rốt cuộc cô muốn thế nào hả, tôi nói cho cô biết, mỗi người lui một bước, ai cũng có lợi cả.”
Cho dù đến nước này, hắn vẫn nói với Chu Tuyết bằng giọng điệu cảnh cáo.
Nhưng Chu Tuyết chỉ liếc mắt nhìn Mã Phi đang nằm rạp bên chân mình.
“Mày là thằng côn đồ kém cỏi nhất mà tao từng gặp!”
Mã Phi không hiểu gì, hắn hỏi lại: “Sao cơ?”
“Thực ra có một câu mà tao rất tán thành với quan điểm của mày.”
“Kẻ xấu, không hẳn là vì lợi ích hay mục đích gì đó, có thể chỉ là vì hứng thú nhất thời chi phối.” Chu Tuyết nhẹ nhàng nói
Mã Phi như bị chọc điên, hắn sôi máu hét ầm lên: “Mẹ kiếp, rốt cuộc mày muốn nói gì?”
Hắn nghe nhưng không hiểu rốt cuộc Chu Tuyết muốn nói gì? Hắn đã ở thế hạ phong, nhưng hắn không tin đối phương dám làm gì mình.
Cùng lắm chỉ bị đánh một trận hoặc bị mấy người này báo cảnh sát bắt nhốt vài ngày là xong.
“Muốn không bị người khác bắt nạt thì phải ác hơn chúng, cho dù nếu liều mạng thì chẳng ai sống tốt được.” Rõ ràng giọng nói rất thanh thoát động lòng nhưng lại khiến người ta lạnh run lên.
Đám người Mã Phi và cả nhân viên siêu thị có mặt ở đó đều không khỏi run rẩy.
Cho dù họ không hiểu tại sao Chu Tuyết lại nói câu này.
Nhưng chắc hẳn quá khứ của cô từng có trải nghiệm gì đó quá khắc cốt ghi tâm.
Nếu họ hiểu biết về nhà họ Chu, chắc chắn mọi người sẽ hiểu tại sao Chu Tuyết không quá lớn mà có thể nói ra những lời sắc bén đến vậy.
“Được, coi như chúng tôi xúi quẩy. Các người báo cảnh sát đi, đám anh em này nhận tội.” Mã Phi cũng thấy hết hồn vì cô gái này.
Nếu đã như thế thì báo cảnh sát sẽ an toàn hơn.
Thế nhưng Chu Tuyết chỉ khoanh tay trước ngực.
“Báo cảnh sát? Làm gì có chuyện tốt đến thế.”
“Nhấc lên.”
Quân bài trên bàn mạt chược bị hất hết xuống đất, Mã Phi bị hai người nào đó nhấc bổng lên bàn.
Dự cảm không ổn lắm trào lên trong lòng: “Rốt cuộc mày định làm gì hả? Con mụ điên này.”
Chu Tuyết đứng dậy, mỉm cười nhìn Mã Phi đang bị ấn đầu xuống bàn, cô cởi áo khoác ra.
Rồi cầm một chiếc kìm chuyên dùng để sửa xe ở bên cạnh.
Đầu kim bám một lớp cặn dầu rất dày do không được đánh rửa.
“Kể từ thời khắc nhà họ Chu mất đi, không ai dám bắt nạt người nhà của Chu Tuyết này nữa.”
Cho dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý, Mã Phi vẫn thấy trái tim mình đập điên cuồng. Mẹ kiếp, con đàn bà này quá đáng sợ, mà lúc này đây, thứ sát khí không hề giấu giếm ở nơi sâu thẳm trong ánh mắt cô tuyệt đối không phải giả bộ.
Cạch!
Chiếc kìm toàn vết dầu bị nhét vào miệng Mã Phi trong ánh mắt khiếp sợ của đối phương.
Cạch! Phụt!
Cô dồn sức, một chiếc răng bị nhổ, máu tươi bỗng chốc ồ ạt phun ra khỏi miệng hắn, nhuốm đỏ cả vết dầu đen sì trên kìm.
“Á...”
Tiếng hét của Mã Phi phủ kín từng ngóc ngách của cửa tiệm.
Hắn muốn chửi thề nhưng cứ mở miệng là máu me sẽ trào ra, chặn kín miệng.
Nhưng Chu Tuyết vẫn chưa dừng tay, trong nỗi khiếp sợ của Mã Phi, răng của hắn bị nhổ hết cái này đến cái khác, bốn cái răng liên tục được xếp chỉnh tề lên một góc bàn.
Mã Phi đau đớn gào thét, tuy không đến mức mất hết tri giác, nhưng đôi mắt cũng đỏ ngầu, trên trán và cổ nổi đầy gân xanh.
“Người tiếp theo!” Cảm thấy đã đủ, Chu Tuyết định đổi người.
Khiến ba tên còn lại sợ đến mất mật.
Chúng vừa khóc vừa gào, liên tục cầu xin, nhưng vẫn bị túm như con dê chờ làm thịt, sau đó bị ấn lên bàn.
Từng chiếc răng bị nhổ ra.
Máu nhuộm đỏ chiếc bàn mạt chược, chảy xuống nền đất.
Tên nào tên nấy đều có cái miệng đầy máu tươi, nơi bị nhổ răng vừa đỏ vừa sưng, chúng quỳ trên nền đất với ánh mắt né tránh.
Không dám nhìn thẳng người phụ nữ điên này.
Không chỉ bốn gã côn đồ mà cả bảo vệ cũng giật mình vô cùng.
Tuy bình thường Chu Tuyết nghiêm khắc, nhưng chỉ nghiêm khắc với công việc.
Trong cuộc sống, cô là người rất dịu dàng, luôn chủ động giúp đỡ khi gia đình của nhân viên gặp khó khăn.
Nhưng không ai ngờ cô sẽ điên cuồng đến mức này, thậm chí có thể nói là tàn ác.
“Không phải coi thường chúng mày, mà đến các gia đình giàu có muốn lấy mạng của tao cũng không dám động tới tao và người nhà. Bốn thằng chúng mày mà cũng dám à?”
Cô dùng một chiếc khăn trắng muốt lau vết máu trên tay mình.
“Vâng vâng, chúng tôi sai rồi.” Bốn gã lúng búng máu trong miệng, lời xin lỗi nói ra chẳng hề tròn vành rõ chữ.
Không một ai trong số chúng dám nghi ngờ tính chân thật trong câu nói của Chu Tuyết.
Từ mức độ tàn nhẫn này, có thể thấy được cô không phải dạng hiền lành gì, cũng là người lăn lộn trong gian khổ.
“Giám đốc Chu, nên làm gì tiếp ạ?” Đội trưởng đội bảo vệ hỏi.
Anh ta cảm thấy lần này hơi quá mức.
“Đánh gãy chân rồi báo cảnh sát.” Giọng nói lạnh lùng lại vang lên.
Bốn gã được dịp chấn động thêm một lần nữa, gương mặt lộ rõ vẻ khó tin.
“Như, như thế không tốt lắm đâu ạ, khi đó cảnh sát đến rồi khó giải thích lắm.” Đội trưởng đội bảo an nói nhỏ bên tai cô.
Anh ta cảm thấy trừng trị như thế này là đủ rồi, nếu cứ tiếp tục e là sẽ gặp rắc rối.
Nhưng giọng điệu của Chu Tuyết vẫn rất kiên định.
“Đánh đi.”
Rầm! Rắc!
Từng âm thanh xương gãy vang lên, truyền tới tai đám đông.
Tiếng nào cũng chói lói như đảo đậu trên chảo nóng.
“Á... á...”
Tiếng gào thét la lối lại vang lên, lần này còn thê thảm hơn hẳn ban nãy.
Che lấp màn mưa bên ngoài cửa sổ, vọng ra phương xa.
Đám đông rời đi, để lại bốn gã côn đồ không ngừng lăn lộn trên nền đất, đợi cảnh sát ập đất.
Khi quay về xe.
Tiểu Thảo ngồi một bên, lặng lẽ không nói gì.
Từ đầu đến cuối cô bé cứ cúi đầu, mân mê vạt áo dính đầy bụi bặm.
Qua một lúc lâu mới khẽ nói: “Chị Tuyết, em xin lỗi!”
Từng giọt nước mắt to như hạt đậu lăn trên má, nhỏ xuống tấm lót trong xe.
Cô vừa đến thành phố, tính cách vốn đã tự ti và nhút nhát, lại sợ gây phiền phức cho người khác.
Lần này gây ra phiền phức lớn cho chị Tuyết, khiến đám đông phải tới giải cứu mình.
Càng nghĩ, nước mắt càng rơi xuống, không kiềm chế được.
Đúng lúc này, một đôi tay dịu dàng ôm lấy cô, áp gương mặt đã giàn giụa nước mắt kia lên đầu vai mình.
“Ngày mai tới công ty của chị làm việc nhé, làm trợ lý cho chị, cũng tiện thể tiếp xúc với mọi người.” Chu Tuyết nhẹ nhàng vỗ lưng Tiểu Thảo và dỗ dành.
Xã hội này như một thùng thuốc nhuộm, Tiểu Thảo bị tách ra khỏi mọi người quá lâu, càng cần phải tiếp xúc nhiều hơn với thế giới bên ngoài.
“Em không biết làm gì hết!”
“Chị biết, đến lúc đó chị sẽ dạy em, vả lại, Tiểu Thảo thông minh như thế, chẳng qua ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài thôi, những điều này không có gì khó cả.” Chu Tuyết dẫn dắt từng bước, kiên nhẫn chỉ dạy.
Nếu như anh cả vẫn còn sống, chắc cũng sẽ cảm thấy bất ngờ khi thấy mình có thể thấu hiểu lòng người như vậy.
Trong đầu cô không khỏi nhớ tới Chu Văn Hằng.
Anh trai luôn phê bình cô quá ngạo mạn, đến một chút thiện chí cơ bản nhất cũng không biết biểu đạt; rõ ràng có lòng tốt, nhưng mỗi khi nói ra cứ xị mặt, trông rất hung dữ.
“Em có thể làm được ạ?” Cô bé nhìn về phía Chu Tuyết qua đôi mắt ầng ậc nước, dường như rất mong chờ.
Chu Tuyết mỉm cười.
“Tất nhiên là được, Tiểu Thảo là người rất có khả năng mà!”