Trong phút chốc, Trịnh Trí Viễn có phần ngại ngùng, làm gì có cái đạo lý đã ngồi nhờ xe của người ta lại còn chê bai này nọ.
Tuy nhiên, đúng là như lời nói.
Nhìn chiếc xe này quả thật quá bình thường.
Hắn chưa từng thấy nhãn hiệu này bao giờ, chắc là hàng trong nước, nội thất của xe cũng vô cùng bình thường, nhìn cái là biết không quá đắt đỏ.
May là không gian trong xe rộng rãi.
“Chỉ là phương tiện di chuyển thôi mà, an toàn, phù hợp là được rồi!” Lâm Triệt vừa lái xe, vừa nhẹ giọng nói.
Mặc dù nghe ra được giọng điệu châm chọc của đối phương nhưng anh cũng không để ý đến.
Theo anh thấy, bản chất của việc khoe khoang là do nội tâm của người ta khuyết thiếu cảm giác an toàn, là một cách thể hiện của những kẻ quê mùa.
“Chậc, không mua nổi thì cứ nói là không mua nổi đi!” Khương Phân ngồi ở ghế sau lẩm bẩm lên tiếng.
Trịnh Trí Viễn khẽ nhíu mày, hơi liếc Khương Phân một cái, tỏ ý bảo bà ta không được nói năng lung tung.
Trong xe cũng theo đó mà yên lặng.
Bầu không khí có phần kỳ cục.
Để hóa giải sự gượng gạo, Trịnh Trí Viễn mở miệng hỏi: “Cháu trai đi làm ở đâu đấy?”
Vốn chỉ muốn phá vỡ sự yên lặng nên tìm một chủ đề nói chuyện nhưng Khương Phân lại sáng mắt lên, vô cùng hứng thú, chờ đợi câu trả lời của Lâm Triệt.
“À, cháu vừa mới đi lính về, trước mắt định tự mình làm cái gì đó.” Lâm Triệt cười, thoải mái trả lời.
Mẹ Chu cũng không lên tiếng. Rõ ràng những gì Lâm Triệt nói đều là sự thật.
Trịnh Trí Viễn định nói gì đó nhưng Khương Phân đã năm lấy cơ hội, giành lên tiếng trước: “Yo, vậy là ở nhà ăn bám hả? Còn trẻ thì làm gì mà chả được, sao cứ nhất định muốn làm kinh doanh.”
“Thời thế hiện giờ thay đổi rồi, kinh doanh không phải là việc mà một người là có thể làm được đâu.”
Giọng điệu chanh chua, chẳng ra gì.
Sắc mặt của Trịnh Trí Viễn cũng xấu đi khác thường. Đã bao lâu rồi ông với em ba không gặp mặt nhau, mà lần này cũng chỉ là ngang qua và gặp nhau được một ngày mà thôi.
Vậy nhưng lời nói của vợ mình rõ ràng là nhằm vào em ba và cả Lâm Triệt.
“Không biết nói chuyện thì ngậm miệng lại, không ai bảo bà là câm đâu!” Trịnh Trí Viễn nhịn không nổi tức nữa, trực tiếp quát một tiếng.
“Ông dám quát tôi!” Khương Phân trừng mắt nhìn, dường như không định nhường nhịn.
Nhưng bà ta vẫn nhìn ra được Trịnh Trí Viễn có phần tức giận nên hứ một tiếng, không nói thêm gì nữa.
“Bác, chúng ta đi đâu tiếp đây?” Thấy không ai nói gì, Lâm Triệt lên tiếng phá vỡ sự im lặng.
Trịnh Trí Viễn tiếp lời: “Chẳng phải anh họ cháu cũng đến tuổi kết hôn rồi sao, nhà gái ở gần đây, đi qua đó để bàn bạc một chút, nhanh chóng làm cho xong chuyện.”
“Ồ.” Lâm Triệt đáp lại.
Quãng đường tiếp theo, Khương Phân bị chồng mình quở mắng nên không dám nhiều lời nữa.
Mẹ Chu bắt đầu hỏi thăm tình hình những người khác ở quê, nói chuyện suốt cả đoạn đường.
Tối đến, sắp xếp cho bốn người nhà họ Trịnh ở một khách sạn khá tốt.
Bầu trời tối dần.
Chu Tuyết cũng đến giờ tan làm. Cô không đi xe mà đón xe đến nhà hàng để ăn cơm.
Sau cùng, vì không muốn làm mất mặt mẹ Chu nên chọn một khách sạn không tồi.
Khách sạn Phồn Phong
Đây là khách sạn cao cấp mà lần trước Lâm Triệt tham gia buổi họp lớp. Mặc dù không phải là tốt nhất ở thành phố Tân Tân nhưng cũng đứng nhất, đứng nhì.
“Như này còn ra dáng chút, không còn là cái bộ dạng keo kiệt nữa!” Vừa bước vào đại sảnh, Khương Phân bắt đầu lên tiếng đầy ngạo mạn.
Bộ dạng giống như mình nhận ân huệ của bà ta không bằng.
“Quý khách, chào buổi tối! Thành thật xin lỗi, khu dùng bữa của chúng tôi đã kín chỗ, mọi người có thể đến khu nghỉ ngơi để chờ chút, có khách trả bàn sẽ lập tức sắp xếp cho các vị!” Một người phục vụ nhẹ nhàng nói, thái độ vô cùng khách sáo.
Sắc mặt Khương Phân trở nên khó coi, bà ta trừng mắt nhìn Lâm Triệt, nói: “Cháu sắp xếp kiểu gì đấy, có chút chuyện cũng làm không xong.”
Bộ dạng trách móc giống như đang quở mắng nhân viên phạm lỗi sai vậy.
Lâm Triệt cũng nhíu mày, không quá hài lòng.
Trịnh Trí Viễn vội vã hòa giải, nói: “Kín chỗ rồi thì đổi nhà hàng khác, cái này có gì phải tranh cãi, hơn nữa bà cứ luôn so đo với con trẻ làm gì.”
“Tôi nói cho ông biết nhé, ông Trịnh, hôm nay tôi nể mặt ông đủ rồi, ông bớt nói đi.” Khương Phân có phần mất kiểm soát nhưng vẫn cảnh cáo Trịnh Trí Viễn.
Tranh cãi lớn tiếng giữa đại sảnh đã thu hút không ít ánh mắt của người khác.
Bảo vệ cũng bắt đầu vây vào, xem xem có phải có người uống rượu rồi gây sự không.
Lâm Triệt rút ra một tấm thẻ màu đen, đưa cho người phục vụ, nhẹ giọng nói: “Đi chuẩn bị một phòng khách VIP.”
Người phục vụ là nhân viên lâu năm ở đây, nhìn thấy ký hiệu ở trên tấm thẻ, xác nhận là độc quyền của khách sạn này.
Nhưng chưa bao giờ nhìn thấy loại thẻ màu đen này.
Cô ấy chỉ nhìn thấy thẻ hội viên màu vàng, thẻ hội viên cao cấp màu tím.
Nhưng thẻ hội viên cao cấp đã lâu không xuất hiện rồi, một năm cũng không xuất hiện hai lần.
Mang theo thái độ đề phòng chuyện không hay, nhưng vẫn mỉm cười, đi đến quầy và nhập mã thẻ, đột nhiên lộ ra vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Tấm thẻ này là hàng thật.
Sau khi gấp rút làm thủ tục xong, hai tay kính cẩn trả lại thẻ, nhìn lén thêm lần nữa chàng trai trẻ tuổi tướng mạo đường đường này.
“Thưa anh, thủ tục đã được làm xong, sẽ có nhân viên dẫn anh đến phòng dành cho khách VIP.”
“Chúc anh dùng bữa vui vẻ.”
Lâm Triệt gật đầu mỉm cười, cô nhân viên này là người có tính cách khá tốt.
Mấy người đi theo một nhân viên khác đến phòng đặt, còn người nhân viên ở quầy nhanh chóng gọi cho quản lý trực ban, vội vã báo cáo hết mọi chuyện ở đây.
Trong phòng được đặt có phần khác biệt so với khu vực dùng bữa bình thường ở đại sảnh.
Sang trọng hơn hẳn, thể hiện được sự khác biệt về thân phận.
“Chỗ này không tồi, trang trí cũng khá gần gũi.” Khương Phân nhìn cách bài trí lộng lẫy trong phòng rồi nhẹ giọng nói.
Đương nhiên Lâm Triệt nghe ra được ý tứ của câu nói.
Khen ngợi cách bài trí của của khách sạn, cũng là châm biếm một nơi tốt như này chỉ cần có thẻ hội viên là có thể dễ dàng lo liệu.
Đến cả loại người như Lâm Triệt cũng có thể làm được một cái thẻ.
Mọi người ngồi xuống, Lâm Triệt tỏ ý để người lớn gọi món trước, để phía nhà bếp vừa chuẩn bị vừa đợi Chu Tuyết tan làm.
Mẹ Chu và Trịnh Trí Viễn vẫn luôn nói về chuyện ở quê, chẳng quá để ý đến việc gọi món.
Khương Phân và con trai, con dâu, nhìn vào thực đơn, lặng lẽ kinh ngạc.
Giá cả ở đây đúng là không rẻ chút nào.
Một bữa ở đây phải tốn bao nhiêu tiền chứ, nhưng nghĩ lại thì không phải mình bỏ tiền ra, sao phải câu nệ chứ.
Họ lên tiếng gọi món không chút dè dặt.
Không lâu sau, Chu Tuyết cũng vất vả khổ cực đến được chỗ dùng bữa.
Cũng là lần đầu tiên gặp mấy người ngồi ở đây.
Nhìn thấy tờ giấy gọi món ghi đầy đồ, sắc mặt có chút thay đổi.
Từng trải qua những ngày tháng cực khổ, cô càng hiểu được thế nào là tiết kiệm và cuộc sống không dễ dàng.
Nhìn Trịnh Trí không ngừng gọi thêm món, cô cất giọng chế nhạo: “Nhiều món như vậy, ăn hết không? Nếu như chưa từng ăn cơm ở trong thành phố, khi đi có thể gói lại mang về một chút.”
Ngay tức khắc, Trịnh Trí mặt đỏ tía tai, không ngờ rằng đứa em họ chưa từng quen biết này lại độc miệng như vậy.
Hoàn toàn trái ngược với Lâm Triệt chẳng nói lời nào.
Nhưng, bọn họ đâu có rõ.
Nhà họ Chu bị diệt vong, Chu Tuyết từ một đứa trẻ nhát gan, trở thành một người có ý chí sống mạnh mẽ, không biết sợ là gì.
Tất cả những gì đã trải qua đều là do cô dùng máu của mình để giành lấy.
“Cô nói chuyện cái kiểu gì đấy!” Trịnh Trí cũng lên tiếng phản bác.
Chu Tuyết chẳng thèm để ý, trực tiếp lấy tờ giấy gọi món đã ghi chi chít chữ từ trong tay người phục vụ, tự mình gạch gạch chọn chọn, hầu hết mấy món trong tờ đơn bị gạch.
“Được rồi, lên đồ ăn đi.”
Dường như chẳng thèm hỏi ý của những người khác, thể hiện tối đa quyền uy của tiểu thư nhà họ Chu và chủ của một siêu thị cỡ lớn.
Lâm Triệt ngồi một bên, khe khẽ giơ ngón tay cái lên.