Mặc cho Vương Nhị có gào thét cỡ nào vẫn không có bất kỳ ai đáp lại.
Dường như những lời mình nói ban nãy là nói với không khí vậy.
Người thanh niên đang đi về phía gã lại không hề dừng bước, từ từ tới gần, bước tới cạnh gã từng chút một.
Giống như một cơn ác mộng!
Phòng tuyến trái tim từ từ tan rã, cuối cùng, chút sự lo lắng cũng dần biến mất. Bản thân chẳng thể chống đỡ được cảm giác áp bức của đối phương nên đành hét lớn về phía chiếc xe Jeep: “Bác Chu, tôi sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi!”
Tiếng gào thét vang vọng trong không gian mênh mông của chợ rau.
Khi nó được truyền tới tai mẹ Chu, trong mắt bà không khỏi ngân ngấn lệ
Bà coi thường lời xin lỗi của Vương Nhị nhưng trong lòng vẫn dấy lên chút thương cảm.
“Tôi không phải người, tôi không phải người, đừng giết tôi, đừng giết tôi!”, cánh tay còn lại có thể cử động của gã không ngừng vả lên mặt,
Tiếng gào thét của gã không ngừng vang lên, lặp đi lặp lại.
Người dân xung quanh cũng dần dần tụ tập trở lại, khi nhìn thấy Vương Nhị thảm hại như vậy thì đều để lộ ra ánh mắt căm hận.
Cho dù là người làm ăn buôn bán nhỏ hay chỉ là người dân bình thường.
Trong vùng này, có ai mà chưa từng nhận được sự ‘chăm sóc đặc biệt’ của Vương Nhị, nhẹ thì chỉ lo lắng sợ sệt, nặng thì nhảy lầu tự sát.
Tội ác tày trời, không thể bỏ qua.
Lâm Triệt nhìn không chớp mắt.
Vẫn cứ đi tới trước mặt Vương Nhị, cúi người, lạnh lùng nhìn Vương Nhị đang bò lết dưới đất.
“Anh...”
Vương Nhị bỗng sợ hãi tột độ, cơ thể cứng nhắc.
“Anh, anh còn muốn làm gì nữa?”
Tay Lâm Triệt vẫn đang cầm hai quả cầu sắt rồi xoay xoay, phát ra tiếng va chạm leng keng.
“Tôi muốn nghe những gì anh biết về nhà họ Tưởng và Tưởng Hồng Thiệu”.
Chuyện này...
Quá độc ác, giết người tru tâm cũng chỉ đến thế mà thôi.
Lâm Triệt muốn gã nói gì, trong lòng gã rất rõ, chỉ là nếu như nói rồi, vậy chẳng phải là con chó săn bị què chân nữa
Mà là một con chó điên cắn chủ nhân.
Lần này đại nạn không chết, sống sót ra khỏi đây, nhà họ Tưởng sẽ bỏ qua cho gã sao?
Dựa vào thủ đoạn và cách làm người của nhà họ Tưởng, e rằng gã cũng khó thoát khỏi cái chết.
“Tao đã xin lỗi rồi, mày còn muốn thế nào nữa?”, gã nổi nóng hỏi.
Dây thần kinh căng ra, còn có cả khí thế ép buộc khiến gã cảm thấy có chút mơ hồ.
Bóng người, gương mặt của đối phương cũng bắt đầu trở nên mờ ảo.
“Tôi muốn anh nói, nhà họ Tưởng và Tưởng Hồng Thiệu là loại người thế nào?”, Lâm Triệt lại lạnh giọng nói.
Những chuyện mà nhà họ Tưởng làm thì người ngoài không bao giờ dám nhiều lời bàn luận, đánh giá. Anh muốn con chó canh cửa của nhà họ Tưởng nói xem rốt cuộc nhà họ Tưởng trong lòng người đời là như thế nào.
“Đủ rồi, mày vừa phải thôi!”, Vương Nhị hét lên.
“Nói, nếu không thì chết ngay lập tức!”, Lâm Triệt cũng hét lên theo.
Giọng của anh lập tức át giọng Vương Nhị.
Nó xuyên thủng màng nhĩ, làm nổ tung tung đầu của Vương Nhị, đầu óc ong ong, trống rỗng.
Lại một lần nữa rơi vào im lặng.
Lâm Triệt bắt đầu đếm ngược.
“5”.
“4”.
“3”.
Mỗi một tiếng đếm ngược như đánh vào phòng tuyến trong tim của Vương Nhị, cuối cùng, gã hoàn toàn sụp đổ. Sống được hết ngày hôm nay, gã sẽ lập tức rời khỏi chỗ này, đến một nơi không ai có thể tìm thấy.
Đúng vậy, ai cũng không tìm thấy, kể cả nhà họ Tưởng!
“2”.
“Nhà họ Tưởng lừa trai gạt gái, tội ác tày trời, là một gia tộc đứng đầu của thành phố nhưng lại làm xằng làm bậy!”
“Tưởng Hồng Thiệu càng là một tên vô dụng, chẳng làm được gì nhưng rất háo sắc. Lớn tuổi như vậy rồi vẫn còn ham hố, mượn thế lực của gia tộc để cưới một cô gái mới hơn 20 tuổi của nhà người ta, chính là một tên yêu râu xanh”.
“Nhà họ Tưởng sẽ trời cao tiêu diệt!’
Như bị kích thích, Vương Nhị hét lên, mắng xong lại nhận ra trong lòng vô cùng dễ chịu. Mặc dù gã cũng làm rất nhiều chuyện xấu nhưng phê bình người khác vẫn khiến mọi người thoải mái.
Khung cảnh trở nên yên tĩnh, đến ngay cả hai tên đàn em vừa tỉnh dậy sau cơn hôn mê cũng bày ra bộ mặt kinh hãi.
Vương Nhị không muốn sống nữa rồi, cái gì cũng dám nói.
Lâm Triệt khá hài lòng với những lời vừa rồi, vỗ nhẹ lên mặt Vương Nhị, phát ra âm thanh bốp bốp.
“Không cần trời diệt, có Lâm mỗ này là đủ rồi.”
Vương Nhị nghe thấy lời này, đồng tử lại nở to ra, lẽ nào anh vẫn không chịu bỏ qua, muốn giết luôn cả nhà họ Tưởng?
Đúng, đúng rồi!
Người ta đồn rằng, sự diệt vong của nhà họ Chu có liên quan trực tiếp tới nhà họ Tưởng, lẽ nào, người này chính là người báo thù cho nhà họ Chu?
“Cái gì nên nói tao đã nói cả rồi. Mày hài lòng rồi chứ? Không cần mày giết tao nữa. Tin tức truyền ra ngoài, người nhà họ Tưởng sẽ cho người tới tiễn tao lên đường!”, Vương Nhị nói giọng rất nhẹ, cũng rất thản nhiên.
Mọi chuyện xảy ra đã khiến gã có chút phó mặc bản thân cho số mệnh rồi.
Không còn vùng vẫy mà chờ đợi chuyện xảy ra tiếp theo. Lâm Triệt có giết gã hay không cũng chẳng sao.
Ngược lại, gã lại vô cùng mong chờ cảnh tượng người trẻ tuổi này đánh tới nhà họ Tưởng.
“Cũng không tồi!”, Lâm Triệt bình thản lên tiếng.
Mặc dù cảm thấy gã này mắng chửi chưa đủ ác nhưng vẫn rất đúng ý anh!
“Có thể tha cho anh tội chết nhưng tội sống khó bỏ qua. Nếu như lần này may mắn sống sót, hy vọng chuyện này có thể cho anh một bài học, bài học về cách làm người”, dứt lời, hai quả cầu sắt trong tay anh bỗng được ném ra.
Chúng biến thành hai đường sáng bạc, bay về phía Vương Nhị
Khi khuôn mặt của Vương Nhị ngập tràn sự sợ hãi, binh binh hai tiếng, đánh trúng vào cánh tay nguyên vẹn còn lại và phần bụng của gã.
Lại một tràng tiếng vỡ vụn vang lên.
Hai cánh tay của Vương Nhị đều bị đánh gãy cả rồi.
Phần bụng bị đánh trúng khiến miệng gã hộc ra máu tươi. Gã muốn rên lên nhưng máu chặn tại cổ họng, chỉ có thể phát ra tiếng ọc ọc.
Sau khi xong xuôi mọi việc, Lâm Triệt hơi lắc đầu rồi rời khỏi đó.
Chiếc xe Jeep màu xanh lục lăn bánh rời đi.
Vương Nhị không rõ mình nên vui hay buồn.
Cơ thể bị thương nặng nhưng vẫn còn sống sót trước mặt một người con trai đáng sợ đến thế.
Xem ra, ông trời không muốn để gã chết rồi.
Nghĩ tới đây, khuôn mặt thấm đầy máu tươi của gã lại nở ra một nụ cười, chỉ là trông nó có chút quái dị và đáng sợ.
Gã cúi đầu, thở hổn hển.
Cố gắng không để bản thân quá khó chịu trước khi xe cảnh sát hoặc xe cứu thương chạy tới.
Đột nhiên, gã cảm thấy có gì đó đụng phải vai mình.
Ngẩng đầu lên, gã phát hiện người dân ở đằng xa đều đã quay trở lại, vây quanh gã, nổi lên những tiếng bàn tán xì xào.
Chỉ là gã nhìn thấy trong ánh mắt của bọn họ có chút thờ ơ, do dự.
Cảm giác tiếp xúc ở trên vai chính là có người lấy một cây gậy chọc vào mình, xem gã còn sống hay không.
“Mấy người, con mẹ nói, muốn làm cái gì đấy? Lại ngứa đòn hả?”, Vương Nhị tức giận hét lên.
Người đứng xung quanh vì tiếng hét của gã mà lùi lại về sau mấy bước, khuôn mặt tràn đầy sợ hãi.
Cái đám người dân ngu dốt này chính là như vậy, chỉ cần có khí thế hơn bọn họ thì cho dù số người của đối phương có đông tới đâu tỏ ra khúm núm, dè dặt.
“Đừng nghĩ rằng ông mày ra nông nỗi này thì không xử được chúng mày! Con mẹ nó, đợi đến khi tao khỏi rồi, chúng mày đừng hòng... đừng hòng...”, Vương Nhị đang chửi bới thì bỗng lồng ngực đau nhói.
Nuốt hết lại những lời định nói ra.
Nhiều máu tươi ộc ra từ miệng và mũi của gã hiến gã không thể nói thêm được gì nữa.
Liếc mắt nhìn, gã trông thấy một bé gái tầm 13, 14 tuổi đứng bên cạnh mình. Trên tay cô nhóc cầm một con phay để mổ thịt lợn. đâm sâu vào ngực của gã.
“Con nhóc...này...mày...”, Vương Nhị không dám tin.
Vẫn mắng chửi.
Một người phụ nữ lớn tuổi nhanh chóng kéo bé gái đứng ra sau lưng mình, trốn đi.
Không rõ là ai hành động đầu tiên, tất cả mọi người đều giơ những món đồ trong tay lên, liên tiếp đánh mạnh lên người Vương Nhị.
Mãi cho đến khi máu thịt be bét, gã đã không còn hơi thở.
“Mẹ, con báo thù cho mẹ rồi!”, lần này, cô nhóc không hề tham gia, chỉ đứng ở xa nhìn đám người hung bạo, hướng lên trời cao lẩm bẩm.