Chương 173: Cậu chủ ơi, tôi không thể nói được
Nghe Vương Lâm nói thế, Sở Di chợt cảm thấy mừng rỡ, nhưng rồi cô ta nhanh chóng che giấu đi.
Trên mặt lại tỏ ra âu sầu lắng nghe kế hoạch của mẹ mình.
Tuy không nói gì, nhưng ánh mắt của cô ta càng lúc càng sáng.
Khi bà ta nói xong toàn bộ kế hoạch, Sở Di vẫn không yên tâm lắm: “Có được không hả mẹ? Chuyện này chắc chắn ông nội sẽ không tin đâu!”
Sở Chấn Hải vẫn cực kỳ tin tưởng Sở Vân Mộng.
Khi Sở Vân Mộng không có ở nhà, hai mẹ con cô ta nói xấu Sở Vân Mộng không hề ít.
Thế nhưng rồi Sở Chấn Hải vẫn luôn nhớ thương Sở Vân Mộng.
“Hừ, ai cần biết ông ta có tin hay không, người khác tin sái cổ là được! Đến lúc đó danh tiếng của nó thối hoắc, không thể nhúng tay vào sản nghiệp của gia tộc nữa là được”, Vương Lâm gằn giọng đáp.
Ngọn nguồn sâu xa của mọi mâu thuẫn vẫn là việc chia chác sản nghiệp.
Tuy Sở Thành đã trở thành gia chủ đại diện, trong tay nắm nhiều quyền hành.
Nhưng ông ta còn có hai người anh em khác cũng có quyền lên tiếng và quyết định đối với sản nghiệp, cho nên không phải mọi thứ đều thuộc về Sở Thành.
Vì vậy, cộng với việc Sở Vân Mộng và Vương Lâm vốn không ưa nhau, bà ta càng không cho phép miếng thịt trong miệng mình bị đối phương cướp mất.
Sở Di nghĩ thấy cũng đúng, tiếp tục hỏi: “Vậy nếu bị ông nội phát hiện ra thì phải làm sao?”
“Ôi, con bé này, sao có lúc đầu óc nhanh nhạy thế, lúc lại chẳng được việc gì vậy?”, Vương Lâm dùng ngón trỏ dí vào trán Sở Di, tiếp tục nói: “Nghe nói Cao Vạn vì gây rắc rối cho hai đứa Sở Vân Mộng mà bị đuổi ra khỏi hội trường lễ nhậm chức, phái người đưa tin này cho lão ta, nhớ là phải hết sức bảo mật”.
Trong thoáng chốc, hai mắt Sở Di sáng ngời lên.
Mượn dao giết người là trò mà cô ta thích nhất.
Sau lễ nhậm chức, khác với vẻ hào quang rực rỡ của nhà họ Sở, nhà họ Cao nói chung và Cao Vạn nói riêng khá sầu khổ.
Ông cụ nhà họ Cao biết được Cao Vạn uống say nên trêu ghẹo phụ nữ, bị vứt ra ngoài, lập tức nổi cơn tam bành.
Suýt chút nữa bệnh tim tái phát mà tắt thở.
Việc đầu tiên sau khi tỉnh dậy là ra lệnh đánh gãy hai chân của Cao Vạn, đến giờ ông ta vẫn đang nằm trong bệnh viện kìa.
Nói chuyện rõ ràng rồi, Sở Di mới thấy yên tâm hơn.
…
Ngày hôm sau.
Phủ Võ Uy Hầu.
Lâm Triệt ngồi trong phòng khách, nghe Trương Thông báo cáo những tài liệu mà anh ta thu thập được.
“Nhà họ Đậu gần đây rất bất thường, đã bắt đầu hăng hái trở lại!”, Trương Thông cầm báo cáo, nhẹ nhàng nói.
Trước kia nhà họ Đậu vẫn rất khiêm tốn, giờ đến cả lễ nhậm chức, họ cũng không tham dự dù là thế gia của địa phương.
Hàm ý trong hành động này cũng khiến nhiều người phải suy đoán.
Mà mấy hôm nay, báo cáo lại cho thấy gia tộc này bắt đầu hăng hái hơn.
“Hăng hái thế nào?”, Lâm Triệt hỏi.
“Họ vung tay thu gom những người kinh doanh nhỏ lẻ và các thế gia, theo suy đoán, họ muốn thống nhất các ngành nghề lớn nhỏ, chiếm giữ quyền quyết định tuyệt đối trên thương trường”, Trương Thông tiếp tục nói.
Lâm Triệt trầm tư.
Nhà họ Đậu đông người, thế lực lớn, nếu họ giơ tay ra, chắc chắn các hộ kinh doanh lớn sẽ tranh nhau đáp lời, có lẽ vẫn còn một số hộ kinh doanh nhỏ đang quỳ trước bia mộ tổ tiên, khóc lóc cảm tạ tổ tiên phù hộ rồi.
Bởi vì thời cơ dành cho gia tộc của mình sắp đến rồi, thế nhưng họ lại không biết, hành động của nhà họ Đậu là muốn kéo tất cả mọi người vào chung một vũng nước đục.
Đừng ai hòng được thoát thân trong yên bình!
“Tú Y Vệ thì sao? Có tin tức gì không?
Trương Thông nhanh chóng lật giở tư liệu, rồi dừng ở một trang: “Bên phía Tú Y Vệ vẫn khá kín tiếng, nhưng họ đang điều động một lượng nhân lực khá lớn, người của chúng ta cũng đang theo sát”.
“Ừm!”
Chỉ cần Tú Y Vệ không có động tĩnh gì quá lớn hoặc không làm chuyện gì vượt quá phạm vi của họ, đương nhiên Lâm Triệt sẽ không gây rắc rối cho họ.
Nhưng nếu họ vẫn chưa bỏ được lòng dạ lang sói, vậy thì đừng trách anh không nể mặt.
Nợ cũ và nợ mới nên tính chung một thể.
Từng dòng tin tức trên các phương diện lần lượt được báo cáo.
Lâm Triệt cũng xem báo cáo, phân tích biến động tình hình.
Đúng vào lúc này.
Bên ngoài đột nhiên có người bước vào, nhẹ nhàng nói: “Cậu chủ, cậu chủ của nhà họ Điền lại tới nữa rồi, đã vậy còn mang theo rất nhiều quà cáp”.
Lâm Triệt nhíu mày, không ngờ cậu chủ của nhà họ Điền này lại cố chấp đến vậy.
Tính cả lần này thì cậu ta đã tới đây năm lần rồi.
Bốn lần trước bị từ chối, nếu là một thiếu niên với tính cách cậu ấm thường thấy ở các thế gia thì đã nổi cơn lôi đình rồi.
Thế mà người này vẫn kiên quyết muốn gặp mặt Lâm Triệt.
Bản báo cáo ban nãy cũng nhắc tới nhà họ Điền, gia tộc này có quan hệ đối lập với nhà họ Đậu.
Tuy rằng anh không quá để tâm về nhà họ Đậu, nhưng cũng thấy vui khi nhà họ Đậu có kẻ địch.
“Bảo cậu ta vào đây, còn quà cáp thì miễn đi”.
Chưa được bao lâu.
Một chàng trai trẻ được dẫn vào trong, người này mặc âu phục màu xanh đậm, vóc dáng thẳng tắp, trông cũng ra dáng một nhân tài.
Sau khi vào phòng khách, nhìn thấy Lâm Triệt và Trương Thông, cậu ta lộ ra vẻ khó hiểu.
Cậu ta đành lặng lẽ ngồi xuống một góc, cúi đầu không nói gì.
Trông qua có vẻ khá căng thẳng.
Lâm Triệt và Trương Thông đưa mắt nhìn nhau, sau khi bước vào không nói câu nào mà chỉ ngồi một góc như bao cát bị trút giận là có ý gì?
“Cậu tên là gì?”, Lâm Triệt mỉm cười cất tiếng hỏi.
“Điền Anh Mẫn, xin hỏi phải xưng hô với cậu chủ đây thế nào?”, Điền Anh Mẫn lí nhí hỏi, thái độ cũng khá cung kính.
Nhưng cảm giác khá lạ, không giống với biểu hiện của các thương gia thông thường tới gặp Hầu gia.
Vả lại, tiếng gọi “cậu chủ” kia có vẻ khá kỳ lạ.
Nhưng anh cũng không quá để tâm, sai người bưng trà lên cho Điền Anh Mẫn, để cậu ta thoải mái hơn.
Nhấp một ngụm trà quả thực giúp cậu thả lỏng hơn nhiều, ít nhất thì cơ thể không còn căng lên như trước.
Nhưng Lâm Triệt cũng không thấy cậu ta lên tiếng mà chỉ lặng lẽ ngồi đó, thỉnh thoảng nhấp trà.
“Ừm, tình hình kinh doạnh đợt này có gặp phải khó khăn nào không?”, Lâm Triệt thấy cậu ta không nói gì nên đành mở lời trước.
Điền Anh Mẫn đặt tách trà xuống rồi đáp lời: “Không được lạc quan lắm, nhưng vẫn tạm, vẫn tạm!”
Nói xong người này lại cúi đầu uống trà, im lặng không nói gì nữa.
Lâm Triệt phát điên, tình huống gì đây?
Chuẩn bị lễ lạt hậu hĩnh, năm lần tới thăm hỏi, chỉ đến uống chén trà?
Sản nghiệp nhà cậu vẫn ổn thì cậu tới đây làm gì, hỏi đến thì trả lời qua quýt, không hỏi thì cúi đầu uống trà.
Rốt cuộc muốn làm gì đây.
Bất đắc dĩ, Trương Thông phải nói luôn: “Cậu chủ Điền, lần này đến đây rồi thì nếu có vấn đề gì thì cứ nói thẳng đi, thời gian đáng giá, cơ hội uống trà vẫn còn nhiều lắm”.
Giọng điệu của anh ta có phần lạnh nhạt, đồng thời cũng có ý thúc giục.
Điền Anh Mẫn sững người, sau đó đặt tách trà xuống, khá do dự.
Cậu ta lí nhí nói: “Chuyện đó thì… Cậu chủ à, không phải tôi không nói với cậu, chỉ là bố tôi đã dặn dò cả trăm lần là phải nói với chính Võ Uy Hầu đại nhân, xin đừng trách tôi nhé!”
Nói xong, cậu ta không ngừng chắp tay hành lễ, tránh cho đối phương trách tội.
Hai người kia đưa mắt nhìn nhau, trong ánh mắt nhìn ra được ý cười, hóa ra tiếng gọi “cậu chủ” của đối phương có ý nghĩa này.
Cậu ta tưởng anh là con trai của Võ Uy Hầu.
Mà không biết rằng chàng trai trẻ tuổi này chính là Võ Uy Hầu uy nghi thiên hạ.
“Khụ khụ!”, Trương Thông khẽ ho một tiếng rồi cao giọng nói: “Vị này chính là Võ Uy Hầu đại nhân, cậu có chuyện gì cứ bẩm báo, không cần lo lắng gì đâu!”
Anh ta ngẩng đầu ưỡn ngực, giọng nói vang vọng.
Lời nói cũng ngập tràn sự tự hào.
Điền Anh Mẫn sững người.
Rầm!
Hai giây sau, người này mới bất giác ngã nhoài từ trên ghế xuống đất, rồi lại chật vật bò lên.
Cậu ta trừng to hai mắt, không thể tin nổi.
Võ Uy Hầu trẻ tuổi thế này á, thậm chí còn nhỏ tuổi hơn cả mình.
Khi gặp phải chuyện này thì ai dám nói lung tung đâu.
“Điền, Điền Anh Mẫn tham kiến Võ Uy Hầu đại nhân!”