Chương 168: Buổi lễ tiếp tục
Câu nói này vừa thốt ra, đám đông quan khách đều sững sờ.
Sở dĩ Cao Vạn dám quậy phá đến mức độ này, chẳng phải là vì dựa vào hào quang của gia tộc đó sao.
Thế mà lúc này lại có người thực sự dám trừng trị Cao Vạn trước mặt đám đông.
Họ thấy mấy người canh gác kia dần đến gần.
Sắc mặt Cao Vạn cứ như bị luộc qua nước sôi vậy, đỏ đến đáng sợ.
Mùi rượu trên người cũng nhạt bớt kha khá.
Trong lòng âm thầm hối hận, tại sao ban nãy, đầu óc ông ta thiếu tỉnh táo đến mức quậy phá ở chỗ này chứ, chẳng phải lao đầu vào chỗ chết ư!
Làm sao bây giờ?
Nếu quay về như thế chắc sẽ bị người trong nhà lột da mất.
“Các người muốn làm gì? Tôi là người nhà họ Cao đấy, thằng nhãi này gây sự trước mà!”, Cao Vạn khá hoảng hốt.
Ông ta nói ra chỗ dựa của mình, thậm chí trong giọng nói có ý chỉ trích.
“Vả miệng!”
“Mày…”, Cao Vạn vẫn định biện hộ.
Chát!
Một cái tát quật thẳng vào mặt ông ta, thịt mỡ toàn thân Cao Vạn như đang rung lên.
“Chúng mày… Nhà họ Cao tao…”, dù khóe miệng đã rỉ máu nhưng ông ta vẫn định uy hiếp.
Chát!
Những cái tát vẫn chưa ngừng, từng tiếng từng tiếng vang vọng khắp đại sảnh.
Sau vài cái bạt tai, máu me đã chảy đầm đìa, ông ta chết ngất rồi.
“Ném ra ngoài, cảnh cáo nhà họ Cao dạy dỗ, quản lý con cháu nghiêm khắc một chút!”
Mấy người canh gác lôi Cao Vạn như lôi một con lợn chết đi ra ngoài.
Họ đi đến đâu, vết máu cũng đọng lại tới đấy.
Khung cảnh im lặng đến chết chóc, người nên gặp xui xẻo trong lòng mọi người thì vẫn bình an vô sự ngồi đây, còn Cao Vạn cường thế thì như biến thành con lợn chết.
Lúc này thống lĩnh của lớn tiếng nói: “Các vị, buổi lễ hôm nay có ý nghĩa rất long trọng, mong các vị tiết chế, duy trì trật tự!”
Sau khi nói xong, thống lĩnh sải bước rời đi.
Đám đông ào ào tản ra, chỗ này chỉ còn lại Lâm Triệt và Sở Vân Mộng.
“Sao thế, anh quen với thống lĩnh này à?”, Sở Vân Mộng lặng lẽ hỏi.
Cảnh tượng vừa rồi coi như là giúp cô hả giận.
Gương mặt đỏ ửng của cô trông cũng rất đáng yêu.
Lâm Triệt khẽ lắc đầu, ngỏ ý bảo anh thực sự không quen đâu.
“Đừng giả vờ, em đã thấy người ta đi cùng Trương Thông qua đây nhé!”, cô đáp lại Lâm Triệt một câu, tỏ thái độ trừng phạt dành cho lời nói dối của anh.
Ở bên khác.
Triệu Lạc Tâm cùng người đồng hành vẫn đang đánh giá hai người ở phía xa.
Họ cũng kinh ngạc trước kết cục bị trừng phạt rồi ném ra ngoài của Cao Vạn.
Tuy biết chắc chắn ông ta sẽ bị đuổi ra ngoài, nhưng không ngờ còn bị đánh chết ngất rồi mới bị ném ra ngoài.
Đã thế, “chàng rể tới cửa” trong lời của Cao Vạn dường như không hề chịu liên lụy vì việc này.
Gã ta nhìn Lâm Triệt ở phía xa với vẻ nghi hoặc, lầm bầm nói: “Lẽ nào người này có thân phận gì đó ẩn giấu phía sau?”
Người đồng hành nghe thấy rõ ràng, nhưng cũng hiểu ý của gã ta.
Người này phân tích rằng: “Tôi có cảm giác cậu quá đa nghi rồi, trong tình huống này, dù cho nhà họ Cao lắm tiền nhiều của cũng chẳng là cái thá gì, chắc chắn ban nãy đã bị một nhân vật lớn sau màn nào đó nhắm trúng rồi”.
“Chưa nổ súng bắn nổ sọ ông ta là hời cho ông ta lắm rồi đấy!”
Đây cũng là một cách nói, nhưng trong lòng Triệu Lạc Tâm vẫn có cảm giác sự việc không hề đơn giản như vậy.
Đúng vào lúc này, dường như Lâm Triệt cảm nhận được có người đã nhìn mình rất lâu.
Anh quay đầu ngó sang, chỉ thấy một chàng trai mặc áo trắng, tay cầm ly rượu vang đỏ nhìn về phía mình.
Thấy mình nhìn sang, người này mỉm cười, nâng cốc ngỏ ý.
Lâm Triệt đáp trả bằng một nụ cười, nhưng đã ghi nhớ tướng mạo của chàng trai này.
Bởi vì từ lâu anh đã để ý thấy người này âm thầm quan sát tất cả những người có mặt ở đây tại một góc không quá nổi bật.
Ánh mắt thâm sâu lặng lẽ quan sát.
Người này không đơn giản.
Một lúc sau.
Bên trong sảnh lớn vốn tưởng rằng sẽ không có bao nhiêu người đã bị lấp đầy.
Một vé khó kiếm, lúc này đúng là chuyện hoang đường.
Ai nấy ngồi vào chỗ, buổi lễ nhậm chức bắt đầu.
Người dẫn chương trình trẻ tuổi bước lên bục, giới thiệu người được điều chỉnh tới lần này.
“Sau đây, xin mời người đứng đầu bộ máy hành chính, ông Phương Thừa Tuyên lên bục phát biểu!”, người dẫn chương trình cất giọng.
Tất cả mọi người nâng cao tinh thần, ngẩng đầu nhìn về phía sân khấu.
Sở Vân Mộng cũng cực kỳ tò mò, cô nghển cổ nhìn lên sân khấu.
Trước ánh mắt chăm chú của đám đông, một người đàn ông trung niên ăn vận giản dị mỉm cười sải bước tới.
Tuy trông người này khá bình thường, nhưng khi lên sân khấu, khí thế vẫn đủ chèn ép cả hội trường.
Những tiếng rì rầm nho nhỏ dưới sân khấu vang lên, hiển nhiên họ rất lạ lẫm với Phương Thừa Tuyên.
“Xin chào các vị khách quý, tôi là Phương Thừa Tuyên, nhậm chức quản lý hành chính ba thành phố vùng duyên hải này, mong mọi người phối hợp nhiều hơn!”, lời nói đơn giản như thế thôi.
Lần đại lễ nhậm chức này không đơn giản là vì chúc mừng.
Ba thành phố vùng duyên hải là khu vực kinh tế phát triển, rồng rắn hỗn loạn, thế gia hội tụ.
Thiệp mời phát ra, không chỉ có thể nhìn rõ gia tộc này mạnh hay yếu, cũng có thể nhìn ra ai bằng lòng phối hợp với người quản lý mới.
Đương nhiên cũng có gia đình nhận được thiệp mời nhưng không muốn tham dự, thậm chí còn không cử người đi cho có hình thức.
Ví dụ như nhà họ Đậu.
Micro được đưa lại cho người dẫn chương trình, khiến đám đông khá bất đắc dĩ.
Phát biểu ngắn quá đi mất.
Mới thế đã nói xong rồi?
Sau đó, người dẫn chương trình thay mặt đám đông đưa ra một vài câu hỏi, Phương Thừa Tuyên cũng trả lời từng câu một.
“Xin hỏi, về Uy Vũ Hầu trấn thủ ba thành phố, tại sao lần này không lộ diện?”, người dẫn chương trình sàng lọc câu hỏi của khách mời rồi cất tiếng hỏi.
Hội trường bỗng chốc im lặng hẳn.
Họ nhìn lên sân khấu không chớp mắt, đợi Phương Thừa Tuyên trả lời câu hỏi này.
Trong lòng họ cũng có nghi vấn tương tự.
Phương Thừa Tuyên đảo mắt, nhanh chóng lướt qua Lâm Triệt rồi mỉm cười nói: “Vì một số nguyên nhân nên thân phận của Uy Vũ Hầu cần được giữ kín, nhưng các vị yên tâm, lúc này Uy Vũ Hầu đã tới nơi, đảm bảo an toàn và ổn định!”
Dưới sân lại một hồi bàn tán xôn xao.
Họ không thể nói rõ là mình có hài lòng với lời giải thích này hay không, kết cục thế nào thì họ cũng chỉ có thể chấp nhận.
Đối thoại kết thúc, Phương Thừa Tuyên cũng bước khỏi sân khấu.
Người dẫn chương trình tuyên bố với đám đông là tiệc rượu bắt đầu.
Tuy phần lễ đã kết thúc, nhưng người rời đi vẫn rất ít, cơ hội mà vớ bừa một ai đó cũng là hào môn quyền quý như thế này không dễ thấy đâu.
Đa phần họ vẫn ở lại đây, dự tính mở rộng các mối quan hệ.
Kết giao bạn bè.
Mà so với vẻ náo nhiệt ở các bàn khác thì chỗ của Lâm Triệt có vẻ quạnh quẽ hơn.
Chỉ có mỗi anh và Sở Vân Mộng.
“Sao sắc mặt khó coi thế kia, ai lại chọc tới em rồi?”, không hiểu tại sao, trông Sở Vân Mộng có vẻ không vui.
Lâm Triệt cất tiếng hỏi.
Không biết ai lại chọc giận cô rồi.
Sắc mặt Sở Vân Mộng khá khó coi, cô tức tối nói: “Cái lão Phương Thừa Tuyên kia cũng không phải thứ gì tốt đẹp!”
Lâm Triệt sững người.
Anh và Phương Thừa Tuyên có quen biết, đạo đức của người ta cũng khá ổn mà!
“Sao thế? Em quen ông ấy à?”
Trong ấn tượng của Lâm Triệt, Phương Thừa Tuyên được điều từ nơi khác đến, không thể nào có liên quan tới Sở Vân Mộng, sao hôm nay phản ứng của cô quá đà vậy nhỉ!
Sắc mặt Sở Vân Mộng có vẻ khó coi, cô đáp: “Sau này ra ngoài em không thể trang điểm nữa, lúc nào cũng gây rắc rối cho anh!”
Lâm Triệt cảm thấy buồn cười, không biết có nên cảm ơn bạn gái đã nghĩ cho mình hay không.
Nhưng nghe sao giống như đang tự khen mình xinh đẹp hơn.
“Không sao, anh cũng không phải động vật ăn cỏ!”, nói xong còn giơ giơ nắm đấm của mình lên.
Sau đó anh hỏi tiếp: “Phương Thừa Tuyên chọc đến em à?”
Cô nhìn bốn phía rồi ghé sát vào tai Lâm Triệt.
Khẽ khàng nói: “Anh không biết đâu, lúc ở trên sân khấu ông ấy liếc trộm em mấy lần, em phải trừng mắt mới chịu thôi đấy”.