Chương 207: Cuộc hẹn hiếm có
Lâm Triệt sải bước ra ngoài.
Cố Hưng Bình và Cố Phường bấy giờ mới kịp nhận ra, gào thét lên, nhào về phía Cố Tường.
Dù đã dùng tay bịt chặt chỗ yết hầu, nhưng hơi thở của lão càng ngày càng yếu.
Chắc hẳn phen này không sống được rồi.
“Đứng lại, giết con trai của tao rồi muốn bỏ đi như thế à?”, Cố Hưng Bình không thể nào so đo quá nhiều, ngẩng đầu lên gào thét giận dữ.
Lúc này Lâm Triệt đã đi tới cửa.
Nghe thấy tiếng hét, anh dừng bước, chẳng buồn quay đầu lại: “Cố Tường đáng chết! Làm theo lời tôi, nếu không nhà họ Cố không cần thiết phải tồn tại nữa!”
Nói xong sập cửa lại, sải bước rời đi.
Thủ đoạn mà mấy năm nay người nhà họ Cố sử dụng còn cứng rắn hơn nhà họ Cao, từ hành vi của đám đông nhà họ Cố là có thể nhìn ra tác phong hành sự.
Bất kể là Cố Tường, Cố Phường hay Cố Khai Phương, ai cũng đều đáng xử tội chết.
Chỉ là vẫn còn hữu dụng mà thôi.
Mặt mũi Cố Hưng Bình đỏ bừng, Cố Tường trong ngực đã dần dần không còn hơi thở.
Bàn tay dính đầy máu tươi nắm chặt điện thoại, gọi vào một dãy số, thế nhưng mãi mà đối phương không bắt máy.
Nhìn hung thủ giết người từ từ rời đi, nhưng không một ai dám ngăn cản.
Bên ngoài phòng họp.
Tất cả mọi người lặng lẽ đứng ngay trước cửa.
Khi cửa phòng họp mở ra, mùi máu tanh nồng nặc khiến tất cả mọi người biến sắc.
Ngó vào trong, loáng thoáng thấy được phía sau bàn họp là vết máu đỏ thẫm kéo dài loang lổ.
Còn ba người Lâm Triệt thì sải bước ra ngoài, hiển nhiên bên chịu thiệt là người nhà họ Cố.
Họ đánh giá thật kỹ càng.
Rốt cuộc là sự tồn tại như thế nào mà có thể khiến nhà họ Cố chịu thiệt khi còn trẻ măng như vậy.
Theo bước chân Lâm Triệt tiến tới, đám đông tự động lùi sang hai bên.
Không ai dám ngăn cản, trong ánh mắt của nhiều người còn lẫn sự kính phục.
Chàng thanh niên này đã làm được điều mà họ nghĩ tới nhưng không dám làm.
Giữa ánh mắt của đám đông, ba người sải bước rời khỏi nơi này.
Bên ngoài sân của Ngư nghiệp Cố thị, Vương Ôn và những người khác ngồi xổm ở đó đợi họ bước ra, trông không khác gì công nhân đợi việc bên lề đường.
“Sao rồi, Hổ Tử?”
Thấy ba người kia bình an vô sự bước ra, Vương Ôn lập tức bước tới, nhẹ nhàng hỏi.
Tương Ứng Hổ tự tin đầy mình, nói với vẻ kiêu ngạo: “Đấy chỉ là chuyện nhỏ thôi, đợi về rồi tôi kể chi tiết với mọi người”.
Đám đông gật đầu, thấy Tương Ứng Hổ tự tin như vậy, chắc hẳn sự việc không quá tệ hại.
Nên họ cũng không hỏi nhiều, quả thật đây không phải chỗ để nói chuyện.
Hai người Lâm Triệt rời đi, Tương Ứng Hổ cùng các đồng hương cũng quay về.
...
Trong phòng họp.
Cuộc gọi qua hồi lâu không có ai bắt máy cuối cùng cũng được kết nối.
Sắc mặt Cố Hưng Bình lạnh nhạt đến cực điểm, vừa kết nối cuộc gọi đã rống ầm lên: “Người đâu? Người mà tôi bảo dẫn đến đâu?”
Tiếng hét lạc giọng thể hiện cơn giận đến cực điểm.
Rõ ràng mình có thể giữ được đối phương, chỉ cần người mà lão già sắp xếp đến được nơi này.
Cho dù ba người kia đánh đấm giỏi đến đâu, hàng trăm người cũng có thể khiến họ mệt chết, nhưng đến giờ khắc quyết định thì đối phương không nghe điện thoại, khiến lão già bỏ lỡ thời cơ tốt nhất.
Phía đối diện im lặng.
Cố Hưng Bình vẫn chưa hết giận, sẵng giọng nói: “Nếu ông không cho tôi một lời giải thích hợp lý, cơn giận của nhà họ Cố không phải thứ mà một công ty bảo vệ như các ông có thể gánh vác nổi đâu”.
Ý đồ uy hiếp rất rõ rệt.
“Haha!”, đầu dây bên kia vang lên một tiếng cười lạnh.
Sau đó người kia nói tiếp: “Cố Hưng Bình, ông vẫn còn mặt mũi bắt tôi giải thích với ông?”
Người trước nay luôn nịnh hót tâng bốc mình đột nhiên quay sang chất vấn khiến Cố Hưng Bình vừa tức giận vừa ngạc nhiên, dự cảm không may trong lòng dần dần dâng cao.
“Lão già này muốn nghe thử, tại sao kế hoạch đã sắp xếp ổn thỏa mà bên phía ông chậm chạp mãi không tới”, Cố Hưng Bình lạnh giọng hỏi, nhưng giọng điệu đã hòa hoãn hơn nhiều.
Từ thái độ của đối phương có thể nhìn ra được, trong chuyện này chắc chắn đã xảy ra sự cố.
Đáp án mà đối phương đưa ra cũng không khiến lão già kia thất vọng.
“Nếu ông đã muốn biết rõ thì tôi nói cho ông nghe”, lúc này đối phương cũng không sợ trở mặt với nhau vì người này cũng đang giận dữ.
Tiếp tục nói: “Khi người của tôi chỉ còn cách cái Ngư nghiệp Cố thị chó má của ông có một ngã rẽ thì bị bắt hết rồi. Cả một đội người trang bị súng thật đạn thật bắt giữ hết người của tôi”.
“Người của tôi bây giờ còn chưa được thả ra, ông có mặt mũi bắt tôi giải thích với ông à?”
“Cố Hưng Bình, tôi nói cho ông biết, tất cả tổn thất này phải do nhà họ Cố gánh vác, đồng thời, từ nay về sau hai chúng ta không còn dây dưa gì nữa, ông tự tìm cái chỗ mẹ kiếp nào đấy không có người mà đi chết đi!”
Tút tút tút!
Đối phương mắng xong một trận rồi cúp máy luôn.
Bỏ mặc Cố Hưng Bình đờ đẫn một hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn.
Lâm Triệt này động tới cả thủ vệ để đối phó với nhà họ Cố.
Thế này... như thế này thì nhà họ Cố làm sao còn đủ sức mà gợn sóng nữa chứ.
Trời muốn diệt nhà họ Cố đây mà.
Ông ta ngã ngồi trên ghế, ánh mắt thất thần.
...
......
Ngày hôm sau.
Lâm Triệt và Sở Vân Mộng dậy rất sớm, tới khu vui chơi nổi tiếng này.
Lần hẹn hò hiếm có của hai người.
Sở Vân Mộng buộc tóc đuôi ngựa, tay cầm xiên kẹo hồ lô, trông cô rất vui vẻ.
Đi đường cứ tung tăng hớn hở.
Rất giống một đứa trẻ mới lớn.
Khoác tay Lâm Triệt nhanh chóng chạy tới trò chơi tiếp theo.
“Lại chơi trò gì đây?”, Lâm Triệt đưa mắt nhìn thiết bị trò chơi muôn hình muôn vẻ xung quanh, nhẹ nhàng hỏi.
Toàn mấy thứ cho con nít chơi, thật sự không hiểu nổi tại sao Sở Vân Mộng lại vui đến vậy.
“Tàu lượn siêu tốc!”
Uỳnh uỳnh uỳnh!
Vừa mới dứt lời, ngay cách đó không xa, một đoàn tàu lượn siêu tốc nhanh chóng lao tới cùng tiếng hét thất thanh của mọi người.
Chỉ trong thoáng chốc.
Lâm Triệt có thể nhìn thấy những người ở trên đó, tuy sợ hãi nhưng rất vui.
Bên quầy bán vé của trò chơi tàu lượn siêu tốc luôn xếp hàng thật dài.
Độ dài của hàng người còn vượt xa hàng ngũ các bác các dì xếp hàng khi siêu thị tặng đồ miễn phí.
Có thể thấy trò chơi này được yêu thích tới mức nào.
Hàng người vẫn dài, chỉ có thể lặng lẽ chờ đợi.
Sở Vân Mộng tràn đầy hứng khởi, hiển nhiên là vì không hề chuẩn bị trước, đôi giày cao gót khiến cô bắt đầu phàn nàn tại sao hàng người chết tiệt này dài đến vậy.
Mà lúc này đã xếp được một hàng dài rồi, không nỡ từ bỏ.
Đến độ sau cùng, Lâm Triệt không những phải đeo túi mà còn phải chịu đựng trọng lượng của Sở Vân Mộng đu trên người mình.
“Em nặng không?”, cô ôm cổ Lâm Triệt.
Chóp mũi chạm vào nhau, hơi thở như hoa lan.
Lâm Triệt mỉm cười, nhẹ nhàng hỏi: “Đây là lấy cớ cho việc lười biếng của em à?”
Kế hoạch bị bại lộ, Sở Vân Mộng cũng không giận mà càng nhào vào lòng anh lộ liễu hơn.
Cô hôn nhẹ lên môi anh và nói: “Hối lộ cho anh nè!”
Để anh ôm lấy mình, giảm bớt sức ép lên đôi chân.
Lâm Triệt đành bế cô lên, để cô có thể thả lỏng một chút.
Cân nặng của Sở Vân Mộng không quá nặng, nhưng bao nhiêu người nhìn vào khiến anh hơi xấu hổ.
Cũng đúng thế thật, đôi trai đẹp gái xinh này thu hút không ít ánh mắt.
Trong những cặp đôi khác, cô gái cũng lục tục học theo, đòi bạn trai mình học theo sự ga lăng của Lâm Triệt.
Họ muốn anh người yêu bế mình lên!
Đương nhiên, cũng có những ánh mắt oán thầm.
Cách đó không xa là một chàng trai khá gầy yếu nhưng cô bạn gái lại nặng hơn 100 ki-lô-gam.
Sau nhiều lần thử sức, anh chàng này suýt nữa gãy lưng.
Lúc này anh ta đang trợn mắt lườm Lâm Triệt.
Khi gần đăng ký ngồi tàu lượn siêu tốc, đoàn người vừa đông đúc vừa hỗn loạn.
Sở Vân Mộng đã đứng xuống đất, hai người nắm tay thật chặt mới đảm bảo không bị tách ra.
“Chào anh chị, xin hỏi có ai trong hai người bị hoặc có tiền sử bệnh tim không ạ?”, nhân viên an toàn xác nhận lại lần nữa.
Lâm Triệt đang định trả lời thì đột nhiên cảm nhận được nguy hiểm từ phía sau truyền tới.
Không hề do dự, cơ thể anh đột ngột né sang một bên.
Xoạt!
Một âm thanh xé gió cực nhỏ từ vị trí phía sau bay vọt qua.
Không ai chú ý tới, nhưng Lâm Triệt nhìn thấy rất rõ, trên vỏ cây khô, là một chiếc ngân châm mảnh như sợi tóc.
Anh quay ngoắt lại, nhưng chỉ phát hiện ra đám đông chen chúc.
Không có điều gì khác thường!