Mặt mũi bốn gã kia xanh lét.
Người đẹp lộng lẫy như vậy khiến chúng vô cùng động lòng.
Lúc này đây mỹ nhân đã gần trong gang tấc thì bảo làm sao chúng từ bỏ được.
Vả lại, trông bạn trai của đối phương còn ít tuổi quá, chẳng khác gì một thằng choai choai vắt mũi chưa sạch.
Có lẽ thằng nhóc vẫn còn là một học sinh đang ngồi trên ghế nhà trường nữa kìa, chỉ cần hăm dọa vài câu đã dễ dàng hù cho nó chạy mất dạng. Đến lúc đó, cô bé xinh đẹp nhường này chẳng phải là để dành cho chúng muốn làm gì thì mặc sức mà làm ư?
Nhưng chẳng ai ngờ được, thằng nhóc trông khá nhỏ tuổi kia sở hữu một lá gan phì dữ vậy, dám tặng cho hai người trong bọn họ, mỗi người một cái tát nổ đom đóm.
Làm hai gã không kịp trở tay.
“Mẹ kiếp thằng này, mày muốn chết hả! Tao xử lý mày xong tao sẽ ‘phục vụ’ con bồ mày đến nơi đến chốn.” Trong số bốn người đã có hai gã móc dao găm ra, lao về phía Lâm Triệt.
Lâm Triệt cũng không thả Sở Vân Mộng xuống.
Hai bàn tay anh nhanh chóng túm được con dao đang đâm về phía mình, sau đó dồn sức.
Rắc!
Hai âm thanh giòn giã vang lên, bàn tay siết chặt dao găm của hai gã đàn ông bị vặn ngược về phía sau.
Hai gã đau đớn gào toáng lên.
Tiếp đó, đòn công kích của hai gã còn lại cũng đã vụt tới trước mặt, Lâm Triệt vừa lắc người tránh né đòn công kích, vừa vung nắm đấm, đánh cho hai gã này ngã nhào xuống đất.
Vài người bắt đầu vây quanh họ để hóng chuyện.
Họ trợn mắt há miệng trước kết quả trận đấu.
“Sao hả? Chúng mày đã tỉnh rượu chưa!” Lâm Triệt bước tới trước mặt bốn gã, gằn giọng hỏi.
Bốn gã này thấy mình không phải đối thủ của anh bèn muốn tìm đường trốn.
“Thằng nào dám trốn, tao đánh gãy chân thằng đó!”
Giọng nói của Lâm Triệt lạnh như băng, không cảm nhận được chút cảm xúc nào.
Mấy kẻ vốn định đào tẩu bỗng ngoan ngoãn rụt chân về, chúng ôm cánh tay đã lệch khớp của mình, tiếp tục rên rỉ vì đau đớn.
“Mày muốn thế nào hả? Bọn tao cũng không phải dạng dễ chơi đâu đấy, tao khuyên mày nhanh chóng cút đi, mấy anh em bọn tao sẽ không truy cứu chuyện này nữa.” Một người đàn ông trong số đó vẫn cố tỏ ra bình tĩnh.
Chẳng qua đầu lưỡi run rẩy và mồ hôi ướt trán của gã không đủ cứng cỏi như giọng điệu của gã.
Lâm Triệt nhìn bốn người kia với vẻ mặt u ám, anh nói: “Muốn đi là đi luôn thế hả? Hình như chúng mày không coi tao ra gì đấy nhỉ!”
Ánh mắt sắc bén của anh khiến người ta sợ điếng hồn.
Cả bốn gã hoảng loạn trong lòng, hai chân nặng như bị đổ chì, không nhấc lên được.
“Mày, mày muốn thế nào? Tao nói cho mày nghe nhé chàng trai trẻ, làm người phải chừa đường lui, sau này còn nhìn mặt mau. Bọn tao đã nể mặt mày quá rồi, đừng chèn ép cho bọn tao.”
“Tao rất tò mò đấy, chèn ép bọn mày thì sẽ ra sao?” Nụ cười của Lâm Triệt chưa hề thay đổi, anh nhẹ nhàng hỏi.
Bốn gã không còn gì để nói.
Cứng rắn hay mềm mỏng thì chàng thanh niên này đều không chịu, căn bản không coi bốn người họ ra gì.
Cứ như đang chơi trò mèo vờn chuột!
Chơi chán rồi mới kết thúc tính mạng của họ.
Còi báo động của cảnh sát vang lên.
Ban nãy đã có người báo cảnh sát khi bốn người kia mới bắt đầu vây quanh Lâm Triệt.
Tuy không ngờ kết cục là đôi tình nhân trẻ tuổi giành chiến thắng, nhưng tốc độ chạy tới nơi báo án của sở cảnh sát cực kỳ nhanh nhẹn.
Xe cảnh sát dừng bên cạnh, người dẫn đội trẻ tuổi bước xuống.
Khi liếc mắt thấy ngay Lâm Triệt, trái tim người này lại thấy căng thẳng.
Chẳng hiểu sao gã ta xúi quẩy đến thế, cứ vào ca trực ban của mình là kiểu gì cũng tình cờ gặp phải “Lâm tiên sinh” bí ẩn này.
Vả lại cứ vụ án nào có liên quan đến Lâm tiên sinh đều bị liên lụy ra rất lớn
Lần trước, một mình gã ta dẫn đội đã phải xử lý vụ án thả chó chạy rông cắn người ở khu biệt thự.
Kết cục là phủ Tổng tư lệnh Trấn Bắc hạ lệnh điều tra triệt để tất tần tật văn thư và viên chức từ to đến nhỏ, khiến người ta lo lắng vô cùng.
Mà hôm nay gã ta trực ca đêm.
Lại là gương mặt quen thuộc này!
“Lâm tiên sinh, anh cũng ở đây à!” Cảnh sát dẫn đội trẻ tuổi rảo bước về phía trước, cung kính hỏi thăm.
Lâm Triệt nhìn qua, hóa ra là người quen, anh cũng nở nụ cười đáp lễ.
“Ồ, hôm nay anh trực ban à! Bốn người này uống rượu say rồi gây chuyện, bắt nạt con gái nhà lành, anh vui lòng xử lý.”
Cảnh sát dẫn đội nhìn bốn gã đàn ông đang nằm run rẩy và rên rỉ trên nền đất.
Bèn phất tay và nói: “Dẫn họ đi!”
Sau khi bắt bốn gã và lấy lời khai từ những người quan sát ở xung quanh, anh ta biết được cả câu chuyện hoàn chỉnh.
Bắt nạt đúng ngay bạn gái của anh Lâm, đúng là chán cơm nhà thích gặm đất!
“Dẫn hết đi, cái bọn này làm loạn rồi.”
...
Quay về biệt thự.
Sắc trời đã rất khuya, chắc hẳn Đình Đình cũng ngủ rồi.
“Tối nay tôi rất vui!”
Sở Vân Mộng cuộn mình trong lòng anh, khẽ khàng nói.
“Thế hả? Suýt nữa bị người ta bắt đi mà cô còn thấy vui!” Lâm Triệt trêu chọc cô.
Sở Vân Mộng cảm thấy hết sức cạn lời với EQ của người đàn ông này, cô trừng anh một cái.
Lâm Triệt đưa cô tới tận cửa phòng rồi nhẹ nhàng bảo: “Ngủ một giấc thật ngon nhé, sáng mai mọi thứ sẽ ổn hơn thôi.”
Ngón tay trắng nõn như ngọc túm lấy cánh tay anh không những không buông ra mà còn siết chặt hơn.
Anh nhìn về phía cô với vẻ khó hiểu, chợt thấy ánh mắt dịu dàng của cô đang nhìn mình chăm chú, dường như có cơn gió mát thổi qua lồng ngực, khiến người ta khẽ run lên.
Hành lang tĩnh mịch, ánh sáng yếu ớt và u tối, Sở Vân Mộng bỗng trở nên kiều diễm theo cách mà ngày thường không thể thấy được.
Anh thấy cô gái xinh đẹp mà anh chỉ cần giơ tay ra là có thể chạm tới đang lặng lẽ nhắm mắt lại.
Lâm Triệt cũng gục đầu xuống, chậm rãi tiến đến gần đôi môi đỏ mọng quyến rũ kia.
Bên trong căn phòng yên tĩnh đến mức dường như họ có thể nghe thấy nhịp tim dồn dập của đối phương.
Chầm chậm, chầm chậm, Lâm Triệt cúi người xuống. Ngay khi anh sắp hôn lên đôi môi run run của cô.
“Chú, cô, hai người về rồi ạ!” Giọng nói thanh thúy nhưng mơ mơ màng màng vang lên từ cửa một căn phòng khác.
Hai người giật mình, chỉ thấy Đình Đình đang đứng ở cửa và dụi đôi mắt vẫn còn kèm nhèm.
“Á!” Sở Vân Mộng như bị giẫm phải đuôi, cô hét lên rồi đẩy Lâm Triệt ra, trốn ngày về phòng mình.
Bất thình lình bị đẩy một cái, Lâm Triệt loạng choạng lùi về sau mấy bước, phải tựa vào bức tường phía sau mới dừng lại được.
“Sao Đình Đình vẫn chưa ngủ hả!” Lâm Triệt mỉm cười, dịu dàng hỏi cô bé.
Đình Đình vẫn còn mơ màng, cô bé lí nhí đáp: “Ngủ rồi ạ, nhưng nghe thấy tiếng động nên mới ra xem.”
Bé con này còn to gan hơn bất kỳ ai!
Cẩu Tử cũng lắc lư chạy ra, băng gạc trên cơ thể nó vẫn chưa được tháo hết, lúc nó vẫy đuôi trông khá thiếu hài hòa.
Thật lo lắng, không biết sau này có trông nhà được không nữa.
“Lần sau, nếu chú về muộn mà Đình Đình sợ thì cứ qua chỗ bà nội ngủ nhé.”
“Không chịu đâu, bà nội không cho cháu xem ti vi!” Đình Đình bướng bĩnh cãi lại một câu rồi quay đầu đi về phòng mình.
Trên hành lang chỉ còn một mình Lâm Triệt.
Anh nhìn về phía phòng ngủ của Sở Vân Mộng với vẻ mặt nuối tiếc, sau đó lắc lắc đầu, quay về phòng mình.
Sở Vân Mộng đứng tựa lưng vào cửa.
Cô ôm lấy lồng ngực, thở hồng hộc.
Đỏ mặt tía tai nghĩ về cảnh tượng ban nãy.
Cô có vẻ phiền não: “Ngày thường thương cháu đúng là uổng phí, đúng lúc quan trọng mà lại làm hư việc của cô, hừm!”
Nói xong cô cắm đầu vào trong chăn, dùng nó quấn trọn phần đầu và cơ thể.
Qua một lúc lâu mới đột ngột ló đầu ra, thở dốc từng hơi.
Ban nãy suýt nữa ủ cho bản thân chết ngộp.
Lâm Triệt.
Sau khi quay về phòng, anh cởi bỏ tất cả quần áo trên người, tắm nước lạnh.
Khi tỉnh táo rồi, trong đầu anh vẫn hiện ra đôi mắt trong veo và dịu dàng như nước của cô.
“Bắt tay với nhau để khất nợ khoản thanh toán còn lại cũng là nguyên nhân khiến văn phòng Vân Mộng phá sản, nếu đã như thế, tôi muốn xem xem là ai đang giở trò khỉ sau lưng!”
Anh lầm bầm như thế, nhưng giọng nói lạnh ngắt.
Không hề vương vấn chút tình cảm nào.