Chương 128: Có chết cũng không tin nổi
Người đàn ông đứng yên tại chỗ, giữ khoảng cách an toàn với Lâm Triệt.
Anh cảm thấy hơi buồn cười, sát thủ lại đang cố gắng duy trì khoảng cách an toàn với mục tiêu.
Nhưng trong lòng người đàn ông kia có chút hoảng hốt, mà buộc phải tỏ vẻ bình tĩnh.
Hắn ta gia nhập Huyết Nha chưa lâu, từ khi huấn luyện tới khi chính thức nhận nhiệm vụ thì thời gian còn chưa tới hai năm.
Trong đó có rất nhiều bí mật, hắn ta đúng là không biết rõ.
Cẩn thận đánh giá đối thủ, người này còn trẻ thế thì có điểm gì đặc biệt, chẳng lẽ tên này đang hù dọa mình?
Lần này có ba người ra trận, cứ coi như mình không phải là đối thủ của tên này thì đồng bọn khác cũng sẽ bắn chết tên này chỉ với một phát.
Nghĩ như vậy, trong lòng tên sát thủ bình tĩnh lại.
“Nghe tên Huyết Nha mà còn bình tĩnh được vậy, với số tuổi của anh thì đúng là hiếm thấy!”, người đàn ông không sốt ruột ra tay mà nhẹ nhàng nói.
Chỉ mới mấy câu mà đã bị tên nhóc này dọa sợ tới mức trong lòng hoảng hốt, đúng là quá mất mặt!
“A!”, Lâm Triệt không khỏi cười lạnh một tiếng, không quá để tâm nói: “Huyết Nha còn không đáng để đề cập!”
Giọng điệu bình thản, biểu cảm hờ hững.
Dường như anh không hề để tâm tới Huyết Nha. Tình cảnh lúc này giống như một đứa nhỏ đang khoe kẹo của mình cho người lớn xem nhưng trong mắt người lớn, bạn chỉ là một đứa bé chả biết gì mà thôi.
Người đàn ông nghe thấy Lâm Triệt sỉ nhục Huyết Nha như vậy thì nét mặt lập tức trở nên dữ tợn.
Đôi mắt hắn ta nhìn chằm chằm người thanh niên trước mặt như muốn uống máu ăn thịt người ta vậy.
Sau đó hắn ta nở nụ cười.
Sát thủ này nhẹ giọng nói: “Tuổi còn nhỏ mà lại nói năng vênh váo như vậy, đợi tí nữa, khi từng nhát dao của tôi chặt đứt gân tay, gân chân cậu thì không biết khi ấy cậu còn bình tĩnh như lúc này không”.
Nói xong, hắn ta móc ra một con dao găm lóe sáng, cầm trong tay.
Giống như đang cố thể hiện để hù dọa Lâm Triệt.
Móng tay thỉnh thoảng búng vào lưỡi dao sắc bén, tạo ra một chuỗi âm thanh kim loại va chạm.
Keng keng keng!
Lâm Triệt rất thích thú khi nhìn tên kia biểu diễn.
Gió bắt đầu thổi, Lâm Triệt tiện tay đậy nắp ly lại để lá không rớt vào bên trong.
“Tôi rất tò mò là ba gia tộc lớn kia đã trả anh bao nhiêu để anh tới giết tôi!”
Người đàn ông sửng sốt, không ngờ được đối thủ lại biết ai là người đã thuê mình nhưng hắn ta vẫn hừ lạnh một tiếng: “Chết tới nơi rồi, cậu còn cần biết những điều này để làm gì. Trước khi giết cậu, tôi sẽ chơi với cậu một chút để cậu được trải nghiệm nỗi sợ hãi khi tới gần cái chết”.
Lời vừa dứt, trong tích tắc, sắc mặt hắn ta lạnh như nước đóng băng.
Vèo!
Dao găm trong tay hắn ta biến thành một tia sáng, nhờ sự che giấu của màn đêm, nó bay về phía Lâm Triệt.
Trong mắt Lâm Triệt cũng hiện lên tia sáng lạnh, anh hơi nghiêng đầu, tránh né cú phóng dao không dễ phát hiện này.
Vừa né được phi đao, trong tay người đàn ông lại có thêm hai chiếc phi đao nữa, mà hắn ta cũng lao về phía Lâm Triệt như còn báo săn đang vồ mồi.
Trong nháy mắt, hắn ta đã tới trước mặt Lâm Triệt.
Mũi dao bạc lấp lóe, đâm thẳng về phía cổ họng Lâm Triệt.
Động tác của hắn ta đã nhanh nhưng phản ứng của Lâm Triệt còn nhanh hơn.
Một bàn tay túm chặt cổ tay đối phương.
Người đàn ông thấy chiêu thức của mình bị phá thì muốn chạy, sau đó lại phát hiện cổ tay của mình bị đối thủ nắm chặt như một vòng sắt đang siết chặt, dù thử vùng vẫy nhiều lần nhưng hắn ta vẫn không thể rút tay.
Người đàn ông hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn lại thì thấy người đó đang nhìn mình, nở một nụ cười cực kỳ đáng sợ.
Bốp!
Lâm Triệt đột nhiên nâng tay còn lại lên, bàn tay đánh mạnh xuống đỉnh đầu sát thủ, cú đánh như ngọn núi nện xuống khiến người ta phải kinh sợ, trong lòng không dám sinh ra một tia phản kháng nào.
Để mặc cú đánh như núi áp xuống này đánh vào đỉnh đầu của mình.
Bùm!
Một âm thanh trầm đục vang lên, trong nháy mắt, từ miệng mũi của người đàn ông chảy ra máu tươi, hai mắt dần trắng dã, xuất hiện dấu hiệu mất ý thức.
Người này lảo đảo rồi khụy xuống đất.
Sau khi cắn đầu lưỡi, hắn ta mới giữ được sự tỉnh táo cho mình.
“Mày… mày rốt cuộc là ai?”
Người đàn ông vừa há mồm là máu tươi đã chảy ra, hắn ta khó nhọc ngẩng đầu nhưng chỉ có thể nhìn thấy đầu gối của Lâm Triệt ngay trước mặt.
“Tôi còn tưởng thế nào, cũng chỉ được thế mà thôi!”, Lâm Triệt nhẹ nhàng nói, không hề đánh giá cao về võ nghệ của người đàn ông.
Từ lúc bắt đầu, người này vô cùng tự tin, không ai sánh bằng, cứ tưởng là võ công cao cường cỡ nào, lúc này nhìn lại thì đúng là người mới gia nhập Huyết Nha mà thôi.
Khụ khụ!
Người đàn ông quỳ rạp trên đất, không ngừng ho ra máu.
Do bản thân hắn ta ngày xưa quá kiêu ngạo, cho rằng trong đám người đồng trang lứa thì sẽ không ai là đối thủ của mình, dù Huyết Nha đã cảnh cáo là không được tiến vào thành phố Tân Tân nhưng hắn ta vẫn dẫn theo đội viên vào đây.
Nhận một nhiệm vụ ám sát phí cao.
Nhưng ngay lúc này, hắn ta lại bị một người cực kỳ trẻ tuổi đánh đến mức hai đầu gối chấm đất, không hề có năng lực đánh trả. Tình huống thế này vô cùng nhục nhã, khiến hắn ta cảm thấy rất phẫn nộ.
Quan trọng là.
Đối thủ chỉ đánh trả một chiêu khi đang phòng thủ mà thôi.
“Mày đừng quá đắc ý, mày nghĩ Huyết Nha dễ đối phó vậy sao?”, người đàn ông giận dữ nói.
Bốp!
Lâm Triệt tát mạnh vào mặt đối thủ một cú nhằm nhắc nhở tên sát thủ rằng đã đến lúc này rồi thì đừng ngang tàng nữa!
Trên mặt người đàn ông mang vẻ mặt như đưa đám.
Có bao giờ hắn ta phải chịu sự uất nghẹn như thế này.
Ánh mắt nhìn chằm chằm Lâm Triệt rồi người bỗng nở nụ cười quái dị.
“Hành động đi! Giết nó!”, tên sát thủ như đang nói chuyện với không khí.
Nói xong, hắn ta lại nhìn về phía Lâm Triệt lần nữa, trên mặt là sự vui sướng.
Bầu không khí im ắng tĩnh mịch, tiếng súng trong tưởng tượng của hắn ta vẫn không hề vang lên.
Người đàn ông lại quát vào trong trong bộ đàm: “Làm gì thế hả? Giết nó đi!”
Bên kia vẫn im lặng, không có ai đáp lại hắn ta.
Bang bang!
Đúng lúc này, hai cái xác bị ném vào sân.
“Tôi nghĩ chắc họ là người mà anh đang tìm!”, câu nói vừa dứt, một người đàn ông gầy gò bước nhanh tới.
Đây là sĩ quan phụ tá mới của Lâm Triệt - Trương Thông.
Anh ta kéo hai cái xác tiến tới gần người đàn ông.
“Mày, bọn mày…”, trên mặt người đàn ông hiện lên vẻ khó tin.
Hai đồng bọn của mình bị giết thế sao? Sao họ có thể biết được kế hoạch của hắn ta, sao có thể tìm được vị trí của hai người khác.
Lúc này, tên sát thủ không còn dám giữ suy nghĩ khinh thường của đối thủ, cảm giác đè nén, khí chất khủng bố này bao phủ hắn ta.
“Rốt cuộc mày là ai?”
Dưới uy lực này, trong đầu người đàn ông đều là sự hoảng sợ, hắn ta gào thét để tránh cho bản thân ngất xỉu.
“Hai năm trước, tôi đã cảnh cáo Huyết Nha các người là không được phép bước chân tới phương Bắc, cho rằng tôi chết rồi sao!”, Lâm Triệt quát một tiếng, khí thế phóng ra.
Một cơn gió mạnh nổi lên, thổi rơi rụng từng chiếc lá.
Người đàn ông lại phun ra máu tươi dưới khí thế kia.
Còn trong đầu thì cũng nhanh chóng nhớ ra.
Hai năm trước, khi hắn ta còn chưa gia nhập Huyết Nha thì cũng đã từng nghe qua vài lời đồn của Huyết Nha.
Trong lời đồn, một thanh niên đột nhiên xuất hiện, bắt đầu triển khai hành động đuổi giết thành viên của Huyết Nha, cuối cùng, bị dồn vào thế bất đắc dĩ, Huyết Nha rời khỏi các thành phố phương Bắc, đặc biệt là không cho phép đặt chân tới gần biên giới phía Bắc.
Mà theo tin tức mới nhất, người này được phong làm Võ Uy Hầu vào hai ngày trước.
Đối với suy đoán của mình, hắn ta không khỏi rùng mình một cái.
“Võ Uy Hầu Lâm Triệt!”, người đàn ông thầm thì.
Dường như hắn ta không thể tin nổi vào suy đoán của mình nên trợn to hai mắt nhìn lên, hi vọng mình có thể tìm được đáp án chính xác từ biểu cảm của đối thủ.
Nhưng cái hắn ta thấy vẫn là nụ cười.
Sau đó, cảm xúc trong mắt của hắn ta biến mất, cuối cùng ngã rạp ra đất, trên mặt vẫn là biểu cảm không thể tin được.
“Thiếu gia, có cần cho ba nhà một bài học không ạ, đến giờ rồi mà còn không chịu ngoan ngoãn!”, Trương Thông ném thi thể của người đàn ông sang một bên, khẽ hỏi.
Ba nhà tất nhiên là nói ba gia tộc lớn kia.
Lâm Triệt nghĩ ngợi rồi lắc đầu: “Đưa chút “quà đáp lễ” dùng để cảnh cáo thôi!”
“Vâng!”