Thiệp cưới rực rỡ chậm rãi bay xuống.
Chữ to mạ vàng viết ‘gắn kết lương duyên’, minh chứng cho lời chúc phúc tình yêu và ước hẹn giữa cặp vợ chồng son với nhau.
Mà trong trường hợp này, bốn chữ ấy lại mang theo ý châm chọc.
Lúc này, họ đưa thiếp mời cho mẹ Chu là không có ý gì tốt đẹp mà càng là sự độc ác tới đỉnh điểm.
Chu Văn Hằng và cô vốn là người yêu, hai người ý hợp tâm đầu, vốn là một câu chuyện đẹp.
Nhà họ Chu gặp nạn, Chu Văn Hằng bị bệnh nặng, chết trên giường bệnh, tất cả những chuyện này đều có liên quan tới nhà họ Tưởng.
Lúc này, cố ý gửi thiệp mời tới đây càng nói lên sự tàn ác của nhà họ Tưởng.
Không để yên cho cả người sống lẫn người chết.
“Nhìn cái quỷ gì thế, còn mau nhặt lên!”, Vương Nhị vẫn tức giận mắng như cũ, không hề nể nang Lâm Triệt.
Người này còn quá trẻ tuổi.
Hơn nữa, hôm nay anh mặc đồ khá bình thường, thoạt nhìn lại giống một sinh viên chưa tốt nghiệp.
“Các người đi mau, chúng tôi sẽ không chúc mừng kẻ sát nhân!”, mẹ Chu lớn tiếng hét.
Tai họa của nhà họ Chu chắc chắn có liên quan tới nhà họ Tưởng.
Hơn nữa, mấy năm nay, những việc nhà họ Tưởng đã làm đều lọt vào mắt mẹ Chu dù bà không nói gì. Bà càng không đi tham dự hôn lễ gì đó.
“Ha ha ha, đúng là coi mình số má lắm nhỉ, nếu không phải Tưởng thiếu gia còn đặc biệt dặn dò thì bà cho rằng mình có tư cách tham dự à?”
“Phải rồi, quên nói cho bà biết, cô dâu chính là tiểu thư Tào Chi của nhà họ Tào đấy. Chậc chậc chậc! Một người đẹp như thế mà suýt vào cửa nhà bà!”, Vương Nhị nói với giọng điệu hả hê.
Trong tay gã vẫn còn cầm nghịch một quả cầu sắt
Mẹ Chu đã rất giận, tay bụm ngực, thở hổn hển.
Lâm Triệt sợ có chuyện bất trắc nên nhẹ giọng khuyên: “Mẹ, mẹ chờ con trong xe đi, vài thằng du côn cắc ké thôi, con đuổi tụi nó đi!”
Mẹ Chu túm lấy cánh tay Lâm Triệt, trong lòng có chút không yên.
Lâm Triệt tiếp tục an ủi: “Du côn mà con còn đánh không thắng thì con còn làm lính gì nữa, mẹ cứ yên tâm nha!”
Cảm nhận được sự kiên định và tự tin của Lâm Triệt, mẹ Chu mới thả lỏng tay, đi tới chỗ xe trước.
Ba người còn lại muốn cản bà nhưng chúng lại bị Lâm Triệt chặn nhanh chân chặn trước mặt một bước, chặn đường đi của chúng.
“Thằng ôn, mày muốn chết à? Dám xía mũi vào chuyện của Vương Nhị này cơ đấy!”
Vương Nhị đã lăn lộn ở thành phố Tân Tân nhiều năm, từng đánh nhau chém lộn suốt ngày, sống cuộc đời liếm máu trên lưỡi dao.
Bây giờ an ninh được cải thiện, bọn chúng làm nghề này cũng không còn nhiều đất sống.
Vì thế thông qua người trung gian, chúng đầu quân làm lính cho nhà họ Tưởng.
Giải quyết vài chuyện mà mấy người có tiếng không tiện tay làm.
Mặc dù ở ngoài, danh tiếng của gã không tốt lắm nhưng gã thật sự chẳng quan tâm. Trong thời buổi hiện nay, sống thoải mái hay không chỉ một mình mình biết, danh tiếng chỉ là thứ khí thải ra sau mông chó thôi, không đáng một xu.
“Anh không cảm thấy mình làm quá đáng hay sao?”, không hề phản bác, Lâm Triệt lại nhíu mày hỏi.
Năm lần bảy lượt, đủ các hình thức quấy rầy, từ ‘quá đáng’ này cũng không đủ để miêu tả.
Vương Nhị sửng sốt, sau đó đột nhiên cười lớn, hai thằng đàn em sau lưng cũng cười theo.
“Quá đáng hả? Ông mày làm nhiều viẹc quá đáng hơn thế rồi, thế này mà đã là quá đáng thì những việc khác chẳng phải thành thiên hạ đều căm hận à!”, như đang khoe khoang chiến tích, gã lớn tiếng nói.
Đàn em bên cạnh cũng liên tục hùa theo, cao giọng khen ngợi.
Sau khi cười hả hê, Vương Nhị nhìn chằm chằm Lâm Triệt, thái độ cứng rắn: “Tao không quan tâm mày đến từ đâu, là con của bà già kia cũng được, hay là thằng con hoang nhặt từ đâu về cũng không sao”.
“Tốt nhất là mày đừng nhúng tay vào chuyện này, lập tức cắt đứt quan hệ với bà ta đi, chuyện này không phải là việc mày có thể xía mũi vào đâu! Hôm nay chỉ là xung đột với tao, nếu như chọc giận người đứng đằng sau chuyện này, mày từng nghe nói tới việc cho cá mập ăn chưa? Hôm sau là hài cốt của mình cũng không còn đâu!”
Đây cũng không phải dọa dẫm uy hiếp, đối với người bình thường, bị nhà họ Tưởng ghim thì chỉ có một kết quả đến cả cái xác không còn.
Không một tiếng động, lẳng lặng biến mất khỏi thế giới này.
Thấy Lâm Triệt không nói gì, Vương Nhị nói tiếp: “Tưởng nhị gia - gia tộc danh giá nhất thành phố Tân Tân, thân phận cao quý cỡ nào, có thể kết đôi với tiểu thư xinh đẹp của nhà họ Tào cũng là ông trời tác hợp, sau này họ sẽ sinh một thằng cu mập mạp, thế không phải rất tốt?”
“Hơn nữa, mẹ lang mẹ chạ gì của mày cũng là người nhìn Tào Chi trưởng thành, là bậc bề trên thì không nên đi chứng kiến hạnh phúc của con trẻ à? Còn thuận tiện nhìn xem cô ấy đẹp cỡ nào thay cho thằng con đã chết!”
Lâm Triệt giả như không nghe ra sự mỉa mai trong lời của Vương Nhị, cười lạnh đáp: “Ông trời tác hợp? 57 tuổi mà còn mặt dày cỡ đó thì đúng là sống quá vô dụng rồi!”
“Tưởng Hồng Thiệu, lão già khú đế kia, không có trí tuệ, gì cũng không giỏi mà cực kỳ háo sắc, một đống tuổi rồi còn muốn lấy một cô bé đáng tuổi con mình, vậy mà còn mặt mũi bảo do ông trời tác hợp”.
“To gan, tên của Tưởng nhị gia mà mày cũng dám gọi thẳng à?”, Vương Nhị lập tức lên án kịch liệt rồi ánh mắt cũng lạnh dần: “Xem ra mày thật sự ngứa đòn rồi!”
Miệng gã tức giận mắng nhưng trong lòng lại khó hiểu.
Thanh niên trẻ này biết không ít, Tưởng nhị gia ít khi lộ diện, bên ngoài ít người biết lão ta.
Người biết lại rất rõ người này là kẻ vô tích sự chẳng làm được gì mà lại rất háo sắc, nhưng ai bảo người ta có một anh cả tốt, tiêu không hết tiền, thay không hết gái.
Tào Chi này lại nổi tiếng là người đẹp của thành phố Tân Tân.
Người chẳng những xinh đẹp mà còn rất tài năng, trời cho một giọng nói mê hoặc vô số công tử nhà danh giá giàu có.
Cuối cùng, khi biết cô ấy hẹn hò với Chu Văn Hằng, trong một đêm, không biết bao nhiêu người theo đuổi lặng lẽ rơi nước mắt.
Chẳng lẽ người này thật sự có bối cảnh gì?
Dù sao mình cũng chỉ đưa thiệp mời, chi bằng về trước báo cáo chuyện này lên, không chừng còn được ban thưởng chút ít.
Nghĩ như vậy, Vương Nhị ưỡn ngực: “Thấy mày còn nhỏ, ông mày đang vui, mày có thể cút”, sau đó lại bổ sung thêm: “Phải rồi, đừng quên dẫn người mẹ lang chạ của mày đến dự lễ cưới đó”.
Khi gã vừa định rời đi thì bị Lâm Triệt chặn lại.
“Đi hử? Giờ muốn đi thì có phải các vị coi Lâm mỗ này không ra gì không!”
Giọng nói lạnh như băng, sát ý tỏa ra khắp nơi.
Ba người không khỏi run lên vì khí lạnh này.
Vương Nhị đã lăn lộn nhiều năm, có việc lớn gì chưa từng thấy đâu, nhưng thanh niên kiêu ngạo thế này thì đúng là lần đầu mới gặp.
Mẹ nó, thật sự cho rằng Vương Nhị này là thùng rỗng kêu to à!
“Ranh con, tao không cần biết mày xuất thân từ gia tộc danh giá nào hay có bối cảnh đặc biệt ra sao nhưng nhà họ Tưởng không phải là thứ mày có thể đánh giá đâu”.
“Mày không biết người mày đánh giá có bối cảnh đáng sợ cỡ nào đâu, tốt nhất hãy yên phận đi! Đừng cho rằng gia tộc của mình tài giỏi mà trêu chọc một sự tồn tại ghê gớm!”
Vương Nhị như người lớn đang răn dạy con cháu, trong giọng nói tràn đầy tính cảnh cáo và khinh miệt.
Muốn bắt chước người khác nói mấy câu sâu xa như gã mở miệng là toàn mấy lời tục tĩu, nghe vào tai có chút quái dị.
“Nhà họ Tưởng hay Tưởng Hồng Thiệu gì thì tôi cũng sẽ tới, sẽ gặp một lần”.
“Nhưng, bây giờ…”
“Các người sắp phải trả cái giá rất đắt vì việc mình vừa làm!”
Lâm Triệt nói rất chậm, mỗi câu mỗi chữ thốt ra, khí thế trên người anh lại tăng thêm.
Hệt như một con thú dữ đang nhìn chòng chọc vào con mồi.