Ánh mắt Lâm Triệt âm trầm khiến Vương Nhị có chút do dự.
Vốn dĩ gã chỉ đến đưa thiệp mời, thuận tiện chém gió vài phát, ức hiếp một bà già chứ cũng không muốn khiến chuyện ầm ĩ như vậy.
Nhưng lúc này, đứa con trai do bà già nhà họ Chu kia gọi tới cứ không chịu bỏ qua và gây sự liên tục.
Chẳng lẽ mình đá trúng ván sắt rồi?
“Anh Nhị, rề rà gì với nó nữa?”
“Đúng vậy, một thằng ôn con thôi, anh Nhị, hôm nay dù thế nào cũng phải dạy nó một bài học để nó được nếm trải sự đả kích từ xã hội”.
Hai đàn em sau lưng Vương Nhị không hề để tâm.
Họ xoa tay, muốn dạy cho Lâm Triệt một bài bài học.
Thằng nhãi non choẹt này rất biết giả ngầu, trong lời nói như không hề nể nang bất cứ ai.
Mười ngón tay gập lại vang lên âm thanh đầy thanh thúy.
“Mày đã tự tìm phiền toái thì đừng trách tụi tao không khách sáo!”, nói xong thì Vương Nhị vung tay.
Hai thằng đàn em cũng đã hiện tia tàn nhẫn trên mặt, nở nụ cười mỉa, huơ lấy cây gậy ở quầy bán đồ ăn, tiến dần tới chỗ Lâm Triệt.
Mấy người trốn ở xa nhìn lén càng không chịu nổi nên nhắm mắt lại.
Trong lòng họ, số phận kế tiếp của Lâm Triệt rất dễ đoán, gãy tay gãy chân cũng đã là may mắn, mạng lớn rồi.
Hai tên đàn em vẫn đang lại gần.
Khi đi đến một khoảng cách nhất định, chúng đột nhiên chạy nhanh, vung gậy gỗ trong tay, đánh về phía đầu anh.
Đúng lúc này.
Hai mắt Lâm Triệt đột nhiên mở to, bên trong toát ra tia tàn nhẫn và khát máu, cơ thể không lùi mà còn tiến lên.
Đồng thời anh cũng lao về phía hai kẻ tấn công mình.
Nhưng tốc độ của anh lại nhanh hơn, càng thêm nhanh nhẹn.
Bụp!
Tay phải siết chặt, một cú đấm mang theo khí thế kinh khủng, đụng vào gậy gỗ thì đánh gãy nát nó, những mảnh gỗ vụn văng tung tóe.
Mà khí thế của nắm đấm vẫn không giảm, sau khi đánh nát gậy gỗ, nó vẫn đánh vào trên mặt kẻ thù. Người đàn ông có thân hình vạm vỡ bay ngược ra sau như diều đứt dây.
Tên còn lại hoảng sợ, nhưng đã không còn lui nữa rồi.
Vũ khí trong tay gã ta vẫn đánh về phía Lâm Triệt nhưng…
Nhưng… gậy gỗ chỉ có thể dừng lại trong không trung, dùng sức đến mấy nó cũng không thể đánh xuống được.
Khi đang nghi ngờ nhìn lại thì gã ta thấy không biết từ khi nào, một tay của Lâm Triệt đã túm chặt.
“Mày, đừng…”
Bụp!
Không đợi người đàn ông kịp nói hết, nắm đấm tung một cú chính xác, sau đó tên này cũng như kẻ đầu tiên, cả người bay ra ngoài, sau khi ngã vào một loạt hàng quán thì ngất xỉu không đứng dậy nổi.
"Thế này…”
Vương Nhị quay đầu nhìn thoáng qua hai đàn em, trong lòng hoảng sợ.
Gã còn chưa kịp nói gì thì phát hiện trước mắt xuất hiện một bóng người như Thần Chết giáng xuống, gần trong gang tấc.
Hô hấp nhẹ nhàng của người đối diện thì gã vẫn cảm nhận được rõ ràng.
Giờ phút này, người này không còn là chàng thanh niên hào hoa phong nhã mà đã là con thú dữ có thể nhe răng nhào tới bất cứ khi nào.
Đây rốt cuộc là ai?
Nhìn thấy Vương Nhị đã nghẹn họng, Lâm Triệt nhẹ giọng: “Anh muốn nói gì không?”
Vương Nhị….
Gã cảm giác cuống họng khô khốc nên nuốt nước bọt.
“Tao là người nhà họ Tưởng, mày đừng tự tìm phiền phức!”
Lời vẫn như cũ nhưng bây giờ nói ra lại không còn khí thế vừa rồi, bên trong có chút nhút nhát, ánh mắt thỉnh thoảng ngó nghiêng nhìn Lâm Triệt.
“Tôi biết rồi, sau đó thì sao?”, ngữ điệu bình thản, không thể nghe ra cảm xúc.
Mà một tay của anh đã đặt lên vai Vương Nhị.
Trong tích tắc.
Đầu vai của Vương Nhị như đang khiêng một vật rất nặng, đè ép cơ thể từng chút một.
Càng ngày càng nặng, càng lúc càng nặng.
Thân hình đang đứng thẳng tắp bắt đầu không chịu đựng nổi sức nặng này nên đã quỳ rạp xuống đất.
“Mày, mày rốt cuộc là ai?”, trán kề sát mặt đất, Vương Nhị nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng gã vừa mở miệng, máu tươi đã chảy ra.
“Đứng ở đây xin lỗi mẹ tôi đi!”, Lâm Triệt nghiêng người, để lộ ra cửa xe Jeep.
Lúc này, mẹ Chu đang lo lắng nhìn sang bên này.
Bà báo cảnh sát nhưng người từ đồn cảnh sát tới đây cũng cần chút thời gian.
Mà lúc này bà phát hiện, con trai mình không hề hấn gì, ngược lại là đám du côn kia đã bị đánh ngã xuống đất không gượng dậy nổi.
Xem ra mấy năm nay đi làm lính, con của bà cũng đã luyện ra chút tài năng.
Cơ thể Vương Nhị bị đè ép, quỳ trên mặt đất không đứng dậy nổi.
Bàn tay siết chặt thành nắm đấm, ngón tay ghim sâu vào trong thịt.
Tuy kỹ năng không bằng người ta, không phải đối thủ của người này.
Nhưng mà.
Tên này ép hắn phải dập đầu nhận lỗi với bà già đã bị gã ức hiếp nhiều năm, dù thế nào gã cũng không thể vượt qua nỗi chướng ngại tâm lý này.
Nếu chuyện này bị lan truyền ra ngoài, Vương Nhị gã còn làm ăn sao được, quả thực là vô cùng nhục nhã!
“Xin lỗi đi!”
Giọng nói của Lâm Triệt lại vang lên, một chân anh đã giẫm lên bắp chân Vương Nhị, anh dùng thêm chút sức, nhất thời khiến sắc mặt đối phương nhăn lại, đau đớn tới mức nhe răng trợn mắt.
Vương Nhị vẫn cắn chặt răng, gã không tin thanh niên này dám giết người.
Chỉ cần mình cố chịu đựng, sau này dù chuyện này bị lan truyền ra ngoài thì cũng chỉ nói là võ công của gã không bằng người ta nhưng là con người có ý chí kiên cường, rắn rỏi, cũng sẽ không khiến nhà họ Tưởng nghĩ gã làm họ mất mặt.
Phụt!
Năm ngón tay xòe ra, túm tóc Vương Nhị, kéo rê về phía trước mấy bước, tới chỗ cổng ra vào thì anh mới thả tay, Vương Nhị thì như con chó chết nằm xụi lơ trên đất.
“Tôi cho anh một cơ hội cuối, xin lỗi thì được sống, nếu không thì chết!”
Lời nói lạnh như băng của Lâm Triệt lọt vào tai Vương Nhị khiến cả người hắn rét run tới tận xương như rơi vào trong hầm băng.
Vương Nhị cũng bắt đầu do dự, không còn kiên định như vừa rồi, gã thực sự sợ thanh niên trẻ tuổi này sẽ giết mình.
Gã ngẩng đầu nhìn phu nhân nhà họ Chu đang kề sát cửa sổ nhìn ra ngoài.
Trong lòng khẽ nhúc nhích, gã cao giọng quát: “Bà già, tôi cũng chỉ có lòng tốt tới đưa thiệp cho mấy người. Mấy người không cảm kích thì thôi, còn cho người nhà hành hung tôi à”.
“Mấy người cư xử như thế ở đây à?”
Âm thanh cao vút, Vương Nhị lớn tiếng chất vấn mẹ Chu đang nhìn ngó vào đây.
Gã không dám trêu ngươi thanh niên này nhưng người già thường sợ phiền phức, nếu có thể thì đều nhịn cho qua.
Còn mẹ Chu lại quay đầu, không nhìn vào trong này nữa.
Ý nghĩa của hành động này thế nào thì đã rất rõ ràng.
Vẻ mặt Lâm Triệt cũng vô cùng khó coi, anh không ngờ đã thế này mà Vương Nhị còn dám mở miệng đe dọa mẹ Chu nên đùi phải nhấc lên, đá mạnh vào cánh tay Vương Nhị.
Bùm!
Bóng người cao lớn bay ra ngoài mà vị trí cánh tay cũng vang lên tiếng ‘rắc’, đó là tiếng xương gãy.
Vương Nhị nằm nghiêng trên quầy hàng, cánh tay mềm như cao su, buông thõng, rủ xuống đất.
Máu tươi chảy ra từ mũi miệng.
Tuy Lâm Triệt đã nương tay nhưng vẫn làm gã bị thương không nhẹ.
Đầu hơi chuyển động, mắt nhìn thấy Lâm Triệt đang tới gần mình, Vương Nhị sợ hãi trong lòng, thằng ôn này thật sự dám giết người.
Mình đã xem thường nó!
“Tôi chỉ tới đưa tin, người có thù sâu oán nặng với anh là nhà họ Tưởng, tôi thật sự chỉ tới đưa thiệp mời thôi”, Vương Nhị gấp gáp nói ra, trong giọng nói có chút nức nở.
“Chuyện giữa mấy gia tộc lớn các anh không liên quan gì tới bọn nhãi nhép như tôi. Trong mắt nhà họ Tưởng, tôi chỉ là tay sai thôi, anh đánh chết tôi thì nhà họ Tưởng cũng không quan tâm đâu!”
Vương Nhị cũng coi như là bá chủ một phương ở nơi này, khi gã ra đường, người đều lo tránh né. Hôm nay gã nằm lại nằm trong vũng máu, như một con chó bị đánh què chân.
Chưa nói tới việc tính mạng khó giữ mà sợ là chủ nhân cũng muốn vứt ‘con chó’ này đi luôn.