Chương 127: Đêm khuya yên tĩnh
Cùng lúc đó.
Thành phố Lợi Châu, trụ sở Tú Y Ngự sử.
Người tổng phụ trách - Vưu Thừa Vọng.
Ông ta đang nằm ngửa trên ghế xích đu, gác chân lên bàn đạp, lắng nghe những khúc nhạc phát ra từ bên cạnh.
Một cô gái còn trẻ đang đấm bóp chân cho ông ta, cực kỳ thoải mái.
“Cô đã đến đây được bao lâu rồi?”, Vưu Thừa Vọng nhắm mắt, khẽ hỏi.
Cô gái chợt sững người, sau đó tiếp tục đấm bóp chân, rụt rè nói: “Đại nhân, hôm nay là ngày thứ mười ạ”.
Sau khi Vưu Thừa Vọng tính toán một chốc thì khẽ nói: “Tối nay cô về đi, nói cho bố cô biết là vụ án nhà cô, Tú Y Vệ sẽ không điều tra nữa”.
“Thật không ạ? Cảm ơn đại nhân, cảm ơn đại nhân!”, cô gái liên tục nói cảm ơn, cực kỳ vui vẻ.
Thế nhưng động tác đấm bóp chân lại không hề dừng lại, chỉ sợ nếu mình bất cẩn làm vị đại nhân này không vui sẽ phá hủy đi chuyện may mắn hiếm có của gia tộc họ.
Tú Y Ngự sử.
Chức vụ chuyên nghe ngóng chuyện thiên hạ.
Tuy nó được thành lập từ sớm, mặc dù đến nay nó chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa nhưng các bộ phận vẫn chưa bị giải tán nên các thế lực ở khắp nơi vẫn còn rất sợ hãi.
Có thể nói, một câu nói quyết định sống chết của con người, là quyền hạn của Tú Y Ngự sử.
Các gia tộc lớn không tiếc đút lót vàng bạc, thậm chí là đưa con gái mình vào phủ làm người hầu.
Mong có thể làm đối phương vui vẻ để đừng gây phiền phức cho nhà mình.
Mà Vưu Thừa Vọng chính là người phụ trách của nơi này.
Cốc cốc cốc!
Tiếng gõ cửa gấp gáp vang lên làm quấy rầy đến sự nghỉ ngơi nhàn nhã của Vưu Thừa Vọng.
Giọng hơi ông ta hơi gắt: “Vào đi”.
Cửa được mở ra, người bước vào là một thành viên của Tú Y, nhanh chóng nhìn cô gái bên cạnh.
Vưu Thừa Vọng nhíu mày, nói với cô gái: “Cô về nhà đi, hôm nay không cần cô ở lại”.
Cô gái cảm ơn rồi rời đi.
Tú Y Vệ đến gần thầm thì: “Hình Nghĩa chết rồi!”
Rầm!
Vưu Thừa Vọng trực tiếp đạp vỡ tấm gỗ dưới chân. “Ầm!”, tiếng vỡ vụn vang lên.
Ông ta tức giận hỏi: “Tại sao lại chết?”
“Vì bảo vệ Đậu Hóa nên bị Lâm Triệt đánh chết”, chàng trai lại thầm thì.
“Lâm Triệt?”, Vưu Thừa Vọng nhíu mày, giống như đang suy nghĩ về cái tên này, rõ ràng rất quen tai, là ai nhỉ?
Trong chốc lát, mắt trợn to hỏi: “Võ Uy Hầu, Lâm Triệt?”
“Vâng”.
Vưu Thừa Vọng lại trầm tư, lực ảnh hưởng của Tú Y Ngự sử đã không bằng trước đây, các thế lực khắp nơi thì đang rất bất mãn.
Mà lúc này nếu xảy ra mâu thuẫn với Võ Uy Hầu đang vô cùng nổi bật thì như tự gắp lửa bỏ tay mình.
Dù vậy thì Tú Y Vệ bọn họ cũng không phải là kẻ dễ xơi.
“Cho dù là Võ Uy Hầu thì cũng phải có lời giải thích với chúng ta!”, Vưu Thừa Vọng tức giận nói.
Chàng trai đứng bên cạnh do dự mãi, cuối cùng vẫn nói một thông tin.
“Trấn Bắc Hầu đang truy nã trọng phạm hôm qua ám sát Lâm Triệt, một người đền tội, ba người chạy trốn”.
“Mẹ kiếp!”
Vưu Thừa Vọng lại chửi tục, việc này đã phá hỏng chuyện muốn đòi một lời giải thích của bọn họ.
Ở nước Đại Hán này, địa vị và danh dự của Trấn Bắc Hầu rất lớn. Nếu ông đã ra mặt thì chuyện này không phải là chuyện một kẻ phụ trách một trụ sở nhỏ có thể giải quyết được rồi.
Hơn nữa lúc này ông ta đi đòi lời giải thích thì đồng nghĩa với việc thừa nhận họ chính là những kẻ ám sát Lâm Triệt, đến khi truy cứu ra thì chưa chắc ai sẽ thiệt thòi nữa.
Trấn Bắc Hầu này muốn chúng ta làm người câm chịu thiệt thòi.
Trở lại ghế nằm, ông ta suy tư.
Cho dù thế nào cũng không thể nuốt trôi cơn giận này.
“Khi nào Từ Công về?”, sau khi trầm tư một lúc lâu, Vưu Thừa Vọng khẽ hỏi.
Chàng trai cứng đờ, dường như nghĩ đến chuyện gì đó, khẽ trả lời.
“Đại khái tuần sau, nếu như Từ Công về, tôi sẽ dặn anh ta đến gặp ông”.
“Ừ, đi thôi, đừng tiết lộ chuyện này, cứ xem như nó chưa từng xảy ra”.
“Vâng!”
Cửa phòng lại đóng, sắc mặt Vưu Thừa Vọng lạnh lùng, ánh mắt ngập tràn sát khí.
…
Ba ngày sau.
Sáng sớm.
Mọi người trong gia đình, người phải đi làm thì đi làm, người nên đi học thì đi học.
Chỉ còn lại một mình Lâm Triệt ở nhà yên tâm nghỉ ngơi.
Trong lúc rảnh rỗi, anh múa một bộ quyền pháp trong vườn.
Theo sự chuyển động của quyền cước, không khí cũng lay động theo, vù vù! Tiếng xé toạn không khí, quyền phong chạm đến đâu là lá cây, đất và đá lại bay tán loạn. Trong phút chốc đã phá hủy hình ảnh vốn có.
Cửa nhà mở ra, một chàng trai bước vào.
Người này tên là Trương Thông, là ứng cử viên mới tiếp nhận vị trí của Trương Hợp.
Là người không giỏi ăn nói, vóc người không cao nhưng lại rất cường tráng. Bởi vì bị quần áo che đi nên khiến người ta lầm tưởng rằng anh ta rất gầy nhưng sẽ phát hiện hình như có vài đường nét cơ bắp bất thường.
“Thiếu gia, tạm thời trụ sở Tú Y Ngự sử của thành phố Lợi Châu không có tin tức gì. Xem ra đám người này định im lặng chịu thiệt”, Trương Thông đứng bên cạnh khẽ nói.
Lâm Triệt đã đánh một bộ quyền xong, cầm khăn lau mặt bên cạnh lau mồ hôi.
Anh phản bác: “Chưa chắc bọn họ đã bị thiệt thòi, chỉ là bố nuôi của tôi đứng ra nên tránh mũi nhọn mà thôi. Chúng ta không được lơ là, đề phòng bọn họ chơi ám chiêu”.
Bảo một kẻ hoành hành bá đạo phải chịu thiệt thòi, đúng là khó khăn thật.
Anh không sợ loại người ngày phản kích, chỉ sợ hắn bị thiệt thòi mà còn im lặng không lên tiếng.
Trông thì giống như đang nhịn nhục nhưng thật ra đang âm thầm chuẩn bị cho âm mưu to lớn hơn, chỉ cần anh lơ là thì sẽ khiến anh trở tay không kịp đấy.
“Vâng, người của chúng ta đã vào vị trí, theo dõi từng giây từng phút”, Trương Thông trả lời.
Một ngày bình yên, màn đêm thâm trầm.
Lâm Triệt không thích đọc sách nay lại cầm một quyển sách, ngồi đọc dưới ánh đèn trong sân.
Bên cạnh là bình trà ngon, hương trà phả ra khắp nơi trong vườn.
Ánh trăng sáng vằng vặc, đến tiếng côn trùng bình thường hay kêu nay cũng không thấy đâu, cực kỳ yên tĩnh.
Chỉ có gió nhẹ lướt qua, cành lá đong đưa rì rào rì rào.
Không biết đã bao lâu, Lâm Triệt nhìn góc tối trong sân, sau đó cúi đầu đọc sách.
Giống như nói với không khí: “Đến lúc nào thế?”
Giọng điệu bình thản giống như đang trò chuyện với bạn cũ.
Không khí cứng đờ, không có tiếng trả lời.
Lâm Triệt đặt quyển sách xuống, lại nói với góc tối: “Thế nào? Còn đợi tôi mời anh ra?”
Một lúc lâu sau.
Cây cối đong đưa, một chàng trai bước ra từ bóng tối hệt như từ trên trời rơi xuống vậy.
Vóc người thấp bé, sắc mặt cũng căng thẳng.
“Anh phát hiện ra lúc nào?”, đây không phải là giọng thật của anh ta mà là giọng đã qua xử lý, nghe có vẻ hơi khàn khàn, khô quắt, khiến người ta không thoải mái.
“Từ lúc anh đến!”, Lâm Triệt không đứng lên, trả lời.
Chàng trai hơi ngây người, tự tin đánh giá Lâm Triệt nhưng trong lòng thì đang nghi ngờ.
Lẽ nào kế hoạch của mình đã bị lộ? Tại sao anh ta lại biết mình sẽ xuất hiện ở đây?
Thế mà bây giờ người này chẳng có vẻ đề phòng gì cả, không sợ có người lén đâm một dao lấy mạng anh ta à?
Hay là anh ta đã đề phòng từ sớm?
Từng suy nghĩ lướt qua trong đầu nhưng vẫn không có đáp án nào đáng tin cậy.
Lâm Triệt thây chàng trai đứng im tại chỗ, trầm tư, khẽ nói: “Vào Huyết Nha bao lâu rồi?”
Mặt anh ta biến sắc.
Huyết Nha là một tổ chức mà người bình thường khó có thể chạm đến được.
Cho dù có người biết lai lịch của nó thì cũng vừa nghe tên đã biến sắc, ai cũng thấy sợ.
Mà chàng trai này lại nói ra một cách nhẹ như gió thoảng mây trôi, giống như còn biết sơ lược về tổ chức này.
“Rốt, rốt cuộc anh là ai?”, từ lúc sinh ra cho đến nay, đây là lần đầu tiên chàng trai cảm thấy hơi sợ hãi.
Sợ hãi vì mọi thứ đang nằm trong lòng bàn tay đối phương.
“Nếu như anh là thành viên của Huyết Nha thì chắc chắn sẽ biết tôi”.
Lâm Triệt khuấy cốc trà, thổi lá trà phía trên dạt đi rồi khẽ hớp một ngụm, thì thầm.