Trên chuyến tàu đi về phía thành phố Tân Tân.
Một người đàn ông trẻ tuổi dáng người cao ráo, phong thái hiên ngang đang ngồi trong toa xe, thưởng thức quang cảnh ven đường chạy qua ngoài cửa sổ.
Lúc này, cửa toa xe chậm rãi được mở ra, một người đàn ông cao lớn khác đi tới, cung kính nói: "Thiếu soái, chuyện cậu muốn kiểm tra đã có manh mối rồi, nhưng tin tức không được tốt lắm."
Nói xong thì đưa túi tài liệu cầm trong tay cho Lâm Triệt.
Mở túi tài liệu ra, lấy ra được một phần báo và một ít tài liệu.
Ngày in báo là ba năm trước.
Con trai duy nhất của nhà họ Chu ở thành phố Tân Tân, Chu Văn Hằng chết ở bệnh viện thành phố vào hôm qua, cảnh sát bắt đầu tiến hành điều tra.
Tiêu đề cực kì lớn, khiến cho bàn tay nắm báo có chút hơi run.
Anh đã chứng kiến rất nhiều đồng đội rời bỏ mình, nhưng lúc này vẫn không thể nào thật sự đối mặt được với cái chết của người bạn thân.
Nhìn tấm ảnh chụp của người chết khi còn sống được in trên báo, chuyện cũ lại hiện ra trước mặt anh.
"Cậu là con nhà ai thế, sao lại ăn xin ở đây?"
Đêm tối màn mưa trắng xóa, một chiếc Gran Torino dừng trước mặt một tên ăn xin.
Đó là lần đầu tiên bọn họ quen nhau.
"Cậu chờ ở cửa một lát, tớ ăn cơm xong sẽ lén lút lấy một chút thức ăn cho cậu, đừng có mà chạy loạn đấy nhé." Cứ như vậy, mỗi ngày Chu Văn Hằng đều trộm cho anh ít thức ăn, vượt qua được quãng thời gian khốn khổ nhất.
Năm mười hai tuổi, khi bị mấy đứa trẻ khác bắt nạt, không cẩn thận đánh bị thương một đứa con cháu của nhà quyền thế, bị một đám con cháu những nhà quyền quý đó cùng người ở nhà bọn họ đuổi đánh.
Người đời đều vô cùng lạnh nhạt.
Tất cả mọi người đều mỉm cười nhìn một đám người đuổi đánh anh, cũng chỉ có mỗi mình Chu Văn Hằng bảo vệ anh mà thôi.
"Lâm Triệt, cậu mau chạy đi, bọn họ mà bắt được cậu thì nhất định sẽ đánh gãy chân cậu mất, chạy mau."
Lâm Triệt chạy trối chết, lúc quay đầu nhìn lại thì Chu Văn Hằng đã bị những kẻ kia vây vào giữa, tay đấm chân đá, hai tay vẫn liều mạng ngăn mọi người lại, để cho Lâm Triệt có cơ hội chạy trốn.
Cũng là khi đó, trùng hợp Trấn Bắc Hầu ra quân, anh chặn lại đội ngũ, cứ thế gia nhập quân đội luôn, tiến về phía chiến trường Bắc Cảnh hiểm nguy nhất lúc bấy giờ.
Chu Văn Hằng là người lương thiện nhất, có dáng vẻ thư sinh nhất mà anh gặp ở thế giới này.
Có khi ông trời chính là bất công như thế, để cho cậu ấy ra đi ở tuổi hai mươi mấy, rời khỏi thế gian ở tuổi đẹp đẽ nhất của đời người.
Người đàn ông cao lớn lại đưa tới một chiếc di động, video trên màn hình đang bắt đầu chạy.
Trong đoạn video, có mấy người thanh niên nam nữ đang giễu nhạo trêu chọc, mà đối tượng bị trêu chọc chính là Chu Văn Hằng.
Chu Văn Hằng lúc đó rõ ràng là đã bị ốm nặng, tay chân như người bị Parkinson không ngừng run rẩy.
Không thể khống chế cơ thể mình một cách bình thường được.
Cử động thôi cũng cực kì khó khăn, có khi tứ chi cũng không thể đỡ được cơ thể, thỉnh thoảng cả người lại ngã xuống đất.
Còn một đám thanh niên kia lại cực kì hưởng thụ tình huống lúc này, cười nói lớn tiếng.
Tiếng xỉ vả, châm chọc không dứt bên tai.
Một tấm lệnh bài bằng gỗ được làm thô kệch đong đưa cách chỗ Chu Văn Hằng không xa, khiến cho cậu ấy không ngừng run rẩy vươn tay ra, muốn bắt lấy tấm gỗ kia, nhưng mỗi lần sắp bắt được thì lại bị người ta lấy đi, để ở chỗ xa hơn.
Đùa giỡn quay vòng.
Trong lúc ấy, lại có người cưỡi lên người cậu ấy, rút dây lưng ra quất.
Phô ra đủ các loại động tác để chụp ảnh lưu niệm.
Video kéo dài mười hai phút, đều là hình ảnh Chu Văn Hằng bị sỉ nhục ngược đãi bằng đủ các cách.
Rắc!
Mặt bàn làm bằng kim loại siết chặt trong tay phải đột nhiên phát ra âm thanh biến dạng chói tai.
Kim loại chắc chắn đã bị tay vặn đến cong luôn rồi.
Tấm lệnh bài trong video là lệnh bài mà anh khắc, lúc tặng cho Chu Văn Hằng đã từng thề rằng: "Chu Văn Hằng, tớ nhất định sẽ trở thành quan lớn, cậu cầm lấy cái này, đợi khi tớ trở về cũng để cậu làm ông lớn."
Lời nói ngày nhỏ có mấy người có thể coi là thật, nhưng Chu Văn Hằng đọc đủ loại văn vở lại tin tưởng chẳng chút nghi ngờ.
Cho dù khi nhà họ Chu gặp nạn, bản thân mắc bệnh nặng thì vẫn luôn tin tưởng Lâm Triệt sẽ có thể áo gấm về làng.
Hiện giờ, anh trở về rồi, nhưng....
Không khí trong toa xe trầm xuống, sát khí bao phủ.
"Bởi vì hiện tại vẫn chưa nắm rõ được thành phố Tân Tân nên thân phận của mấy người trong video vẫn đang trong vòng điều tra." Người đàn ông cao lớn cẩn thận nói.
Anh ta đã cùng Lâm Triệt ra sống vào chết nhiều năm, cũng tương đối hiểu rõ đối phương.
Nên không cần nghĩ cũng biết rõ đến khi tới thành phố Tân Tân thì sẽ xảy ra chuyện gì.
Kẻ thù chết dưới tay vị tướng trẻ tuổi nhất nước Đại Hán nhiều vô số, trong mắt người dân nước Đại Hán, anh là chiến thần, là anh hùng bảo vệ đất nước.
Nhưng trong mắt kẻ địch lại ác ma giết người không chớp mắt.
Chính một người như thế ở biên cương bảo vệ quốc gia, đến khi vinh quy hồi hương lại phát hiện ra người bạn thân nhất của mình bị đối xử như thế, sẽ có chuyện gì xảy ra, vừa nghĩ là có thể biết được rõ.
"Không cần đâu, mấy người trong số đó tôi đều biết cả." Giọng Lâm Triệt trầm thấp, không chút tình cảm.
Tiếp tục lật xem tài liệu trong tay.
Trong vài năm ngắn ngủi, người nhà họ Chu gần như chết hết, hiện tại chỉ còn lại có mẹ và em gái của Chu Văn Hằng mà thôi.
Mà mẹ Chu lại không thể chấp nhận nổi biến cố gia tộc, cùng cái chết của con trai nên đã mắc bệnh tâm thần, bệnh tình cũng cực kì bất ổn.
"Sau khi đến trạm thì sắp xếp một chút, đến chỗ mẹ con nhà họ Chu."
"Vâng."
...
Thành phố Tân Tân.
Hoàng hôn cúi chào từ giã, rặng mây đỏ loang đổ khắp trời.
Một chiếc xe Jeep quân đội màu xanh chậm rãi dừng trước một quán mì ở một hẻm nhỏ trong thành phố.
Quán mì có hơi cũ, lớp thủy tinh trên cửa sổ có mấy miếng đã bị bể nát, lại tùy tiện được băng dán dính lại với nhau, dùng tiếp.
Trước cửa tiệm là một cô gái trẻ tuổi gương mặt xinh đẹp đang cúi đầu không ngừng tính toán phiếu xuất nhập trong tay.
Nghe thấy có người đi vào thì thuận miệng hô: "Hoan nghênh quý khách, cứ tùy tiện ngồi đi ạ."
Trong quán tương đối vắng vẻ, không có khách.
Cô gái cảm thấy khách vào không làm gì thì mới kì quái ngẩng đầu lên, liếc mắt một cái.
Nhưng vừa mới cúi đầu, lại phát hiện có chút kì lạ, lại ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào người đàn ông trẻ tuổi đang nở nụ cười kia.
"Tiểu Tuyết, sao thế, không biết anh à?" Lâm Triệt mỉm cười nói.
Trước kia chiến tranh biên giới nổ mạnh, việc giữ bí mật công việc cực kì nghiêm ngặt, tất cả các mối liên hệ với bên ngoài đều bị cắt đứt hết.
Thời gian qua mau, không bao lâu, Chu Tuyết tính cách đại tiểu thư suốt ngày nô nghịch đi theo sau lưng anh và Chu Văn Hằng đã trưởng thành thành một cô gái duyên dáng yêu kiều rồi, chỉ tiếc rằng, gương mặt lại mang vẻ gió sương, lộ ra sự vất vả khó nhọc.
"Anh trai ăn xin?" Chu Tuyết không chắc chắn hỏi.
"Là anh đây."
Chỉ một câu "Là anh đây" cực kì thường đã làm cho bờ môi Chu Tuyết run rẩy, hai mắt đẫm lệ.
Sau biến cố của nhà họ Chu, cô đã chẳng gặp được người thân nào nữa cả.
"Anh trai ăn xin, nhiều năm nay anh đã đi đâu vậy?"
Chu Tuyết không biết tên Lâm Triệt, chỉ biết là hồi còn nhỏ, anh trai mình vẫn luôn cứu giúp cho một cậu bé ăn xin tuổi tác xấp xỉ hai người bọn họ.
Đã cứu giúp rất nhiều năm.
"Anh vào quân ngũ, mới vừa xuất ngũ về, đúng rồi, thím Chu đâu?" Lâm Triệt nói.
"Ra ngoài mua đồ ăn rồi ạ, bọn em mở tiệm cơm mà! Đúng rồi, anh em không còn nữa rồi." Lời sau, Chu Tuyết cúi đầu, giọng khàn khàn như mắc nghẹn trong cổ họng.
"Anh đã biết rồi." Lâm Triệt không nhiều lời gì, nhưng sắc mặt lại cứng lại, giọng nói trầm thấp.
Hai người ngồi xuống nói chuyện một lát thì mẹ Chu đã mang một đống đồ ăn về.
Hình ảnh phu nhân nhà quyền thế trong kí ức đã chẳng thấy đâu, hiện giờ bà chỉ mặc quần áo bình thường, đầu dính đầy bụi đất.
Mẹ Chu vừa vào nhà, ngẩng đầu đã thấy trong phòng có một người đàn ông cao lớn, quen thuộc.
Lúc này đây, hình ảnh của Lâm Triệt bắt đầu trùng khít lên hình ảnh Chu Văn Hằng.
"Con trai à, mấy năm nay con đi đâu vậy?"
Đồ ăn cầm trong tay đều rơi xuống đất, bà lao tới chỗ Lâm Triệt, ôm lấy con mình, lớn giọng chất vấn.
Đã mấy năm rồi bà không được gặp con trai, rất nhiều người đều nói con trai bà chết rồi nhưng bà không tin đâu, từ nhỏ con trai bà đã đứa trẻ học giỏi nhất, lương thiện nhất, hiểu chuyện nhất, thầy tướng số cũng nói sau này con trai bà sẽ thăng tiến vùn vụt, sao chết được chứ.
Hiện tại cũng đã chứng minh được suy nghĩ của bà rồi, con trai bà cuối cùng cũng đã về.
Nhìn thấy mẹ Chu ôm Lâm Triệt khóc lóc, Chu Tuyết biết mẹ mình hiểu lầm, Lâm Triệt cũng biết mẹ Chu hiểu lầm, nhưng mà thế thì đã sao.
Lần này anh về, một trong những chuyện phải làm là thay Chu Văn Hằng phụng dưỡng mẹ và em gái.
"Mẹ!"
Một tiếng gọi vô cùng xa lạ phát ra từ miệng Lâm Triệt, anh đã từng nghĩ đợi đến khi nào mình mới có cơ hội gọi được chữ này.
Mẹ Chu khóc càng dữ hơn, sự ấm ức đọng lại nơi đáy lòng nhiều năm cuối cùng cũng tràn ra.
Nước mắt nhanh chóng làm ướt nhép vạt áo Lâm Triệt.
"Lớn lên rồi, lông cảnh đủ rồi nên biết tự do thoải mái rồi phải không." Mẹ Chu lau nước mắt, rút ra cành trúc để ở góc tường, quất lên người Lâm Triệt.
Mỗi lần đánh xuống dường như đều có tiếng trúc đập lên da thịt, Lâm Triệt đứng thẳng người, âm thầm không lên tiếng.
"Ôi, khóc lóc cái gì đấy? Sao thế, nhà họ Chu các người lại có người chết à?"
"Đúng đúng đúng, nhà họ Chu các người đến con trai cũng chẳng còn, còn ai có thể chết nữa đâu."
Một giọng nói lanh lảnh giả dối khiến người ta chán ghét truyền từ cửa vào.
Chỉ thấy ba gã đàn ông trung niên cà lơ phất phơ đi vào.
"Các người cút đi, ở đây không chào đón các người." Chu Tuyết thấy mấy kẻ kia, tâm trạng hơi kích động quát lên.
"Khà khà, bé à, càng ngày càng đanh đá đấy nhé, nhưng mà anh thích." Gã đàn ông trêu đùa, hai mắt không ngừng quan sát người Chu Tuyết.
Chu Tuyết đang định nói gì đó nhưng lại bị Lâm Triệt ngăn lại, nói: "Em đưa mẹ vào trong trước đi, ở đây có anh rồi."
Giọng điệu vững vàng, có loại cảm giác cực kì đáng tin.
Lời này khiến cho tất cả mọi người có thể phát hiện được sự thay đổi khí thế trên người Lâm Triệt, từ đứa trẻ biết lỗi trước mặt mẹ vừa rồi đã biến thành vẻ mặt u ám, ánh mắt cũng cực kì sắc bén.
Chu Tuyết đưa mẹ vào trong gian phòng phía trong, còn mấy gã đàn ông còn lại cũng không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng.
Nhưng nghĩ lại, bọn gã nhiều người, hơn nữa mấy người còn lại đều có ý định xa lánh nhà họ Chu, bọn gã cũng không cần phải sợ kẻ kia.
"Bọn tao là người của công ty Viễn E, ông chủ tao là Lý Bưu, nói cho mày biết, ít cmn chõ mõm vào, lại tự tìm phiền phức." Gã đàn ông cầm đầu cảnh cáo.
Công ty Viễn E?
Vẻ mặt hung dữ này, dáng vẻ ỷ thế không biết sợ là gì này, nhìn thế nào cũng không giống người tốt.
Lâm Triệt tìm một chỗ ngồi xuống, tò mò hỏi: "Vậy mấy người tới đây làm gì?"
"Cửa tiệm này của chúng mày gây cản trở cho xây dựng phát triển của vùng này nên cần chúng mày đóng góp cho sự phát triển của thành phố, giao khế ước nhà đất ra đây." Gã đàn ông vừa nói vừa nhìn lòng bàn tay.
Là viết ra những lời muốn nói vào trong lòng bàn tay từ trước rồi.
Nhà họ Chu gặp chuyện, ngay cả đám gà chó trong vùng này đều muốn chạy tới bắt nạt.
"Anh, đừng nghe lời bọn chúng, nói là xây dựng thành phố gì đó, chẳng qua chỉ là thấy nhà họ Chu chúng ta sa sút nên cũng muốn giành một chút lợi ích mà thôi, cuối cùng không phải đều thuộc về danh nghĩa của Lý Bưu sao?" Chu Tuyết đưa mẹ về phòng xong lại quay lại, nói.
"Đây cũng là muốn tốt cho chúng mày thôi, sau khi giao đất ra đây rồi, tìm chỗ nào không ai biết chết đi thì đám ma quỷ nhà họ Chu chúng mày cũng được đoàn viên sớm một chút còn gì."
Lời nói độc ác khủng khiếp thế này cũng không biết hai mẹ con bình thường nghe thấy bao nhiêu nữa.
"Vậy các người định ra bao nhiêu tiền?" Lâm Triệt híp mắt, ánh mắt càng lúc càng lạnh.
Bị ánh mắt Lâm Triển đảo qua khiến lòng gã nổi lên sợ hãi, nhưng cứ nghĩ đến việc có công ty Viễn E làm chỗ dựa cho mình, mà thế lực sau lưng công ty Viễn E lại càng phức tạp hơn thì sao có thể sợ cái tên nhóc con miệng còn hôi sữa này được?
"Đm! Lại còn cmn đòi tiền á? Đòi tiền mua quan tài à? Có thể được bọn tao lấy đất là do may mắn của chúng mày, đã cho chúng mày mặt mũi thì đừng có không biết điều, hiểu không?" Gã đàn ông càng nói càng hăng, chẳng để ý đang có người khác ở đây, đã tự tiện muốn đi đến chỗ quầy hàng, tìm kiếm sổ thu chi của cửa hàng hôm nay.
"Vậy không phải là chúng tôi lấy được nhiều lợi từ chỗ các người quá sao?" Lâm Triệt trêu chọc nói.
"Ha ha, còn không phải sao? Nên là để con nhóc kia ngoan ngoãn đi hầu bọn anh mấy lần để báo đáp đi." Nói xong cả ba đồng thời cười ầm lên.
Sắc mặt Chu Tuyết cực kì khó coi, chỉ vào ba kẻ kia, tức đến nói không ra lời.
"Tiểu Tuyết, em về phòng trong trước đi." Sắc mặt Lâm Triệt còn khó coi hơn Chu Tuyết, không ngờ ba kẻ kia lại dám nói năng vô lễ như thế.
Nếu không phải lo cho Chu Tuyết thì anh đã sớm ra tay tiễn mấy tên này đi luôn rồi.
Tên cầm đầu đần độn thấy Chu Tuyết xoay người rời đi thì lại không kiên nhẫn được, nói: "Chẹp chẹp, chúng mày vào trong, làm sao cho cái bà già kia nhanh chóng đồng ý ký tên, sau đó lấy luôn cây đuốc, đốt quách chỗ này đi."
Lấy được cả hai mạng người, lại được luôn cả đất.
"A! Thật sự là ngu si thì không biết sợ mà! Là các người tự đâm đầu vào chỗ chết!"