Mục lục
Vô địch chiến thần (full 260 chap bản dịch chuẩn) – Truyện tác giả: Hải Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi sáng không có nhiều xe cộ lắm.

Đường xá khá thông thoáng khi chạy xe.

"Bà nội ơi, các bạn có dữ không ạ?" Đình Đình vẫn hơi lo lắng, cô bé ôm cánh tay mẹ Chu hỏi.

Mẹ Chu khẽ mỉm cười, bà không hề kháng cự việc làm bà nội sớm mà ngược lại còn có chút vui vẻ.

"Đâu có, Đình Đình sẽ có thể kết bạn với rất nhiều bạn tốt ở trường." Mẹ Chu an ủi.

"Hay là con dẫn Cẩu Tử theo nhé bà, Cẩu Tử cũng muốn kết bạn."

Nếu Cẩu Tử bị bỏ ở nhà một mình nghe thấy lời của cô chủ nhỏ thì nhất định sẽ vui vẻ lắc đuôi.

Những người khác đều nhìn nhau bật cười.

Khi Lâm Triệt định an ủi cô bé thì điện thoại của anh bỗng vang lên âm thanh.

Số lạ gọi tới!

"Alo! Xin chào!" Lâm Triệt nói.

Đầu bên kia của điện thoại im lặng một lúc rồi một giọng nói xa lạ mới vang lên.

"Chào cậu, trên đường đưa cháu đi học vẫn thuận lợi chứ?" Giọng nói có vẻ hơi thâm độc.

Lâm Triệt nhíu mày, lén nhìn về phía Trương Hợp ở bên cạnh.

Trương Hợp hiểu ý, anh ta ghi lại số điện thoại của đối phương rồi gửi đi.

Lâm Triệt thản nhiên trả lời: "Anh tìm tôi có chuyện gì không?"

Trên xe còn có mẹ Chu và Vu Đình Đình, anh chỉ có thể bình tĩnh nói chuyện với người bên kia để tìm hiểu ý đồ của đối phương.

Tên đó biết bây giờ mình đưa Đình Đình đi học, hiển nhiên đối phương đã phái người theo dõi họ hoặc chính bản thân kẻ đó cũng đang ở gần đây theo dõi anh.

"Không có gì, chẳng qua tôi chỉ muốn cảm ơn sự ‘chăm sóc’ của cậu đối với anh trai tôi thôi. Đồng thời cũng nhắc nhở cậu một chút, đi đường lái xe chậm thôi, để tránh gặp bất trắc nhé. Bùm!"

Cuối cùng gã còn mô phỏng tiếng nổ, khiến Lâm Triệt nhíu mày chặt hơn.

Anh vừa định nói chuyện thì đối phương đã cúp điện thoại, mọi chuyện xảy ra khiến anh rơi vào thế bị động.

"Thiếu gia, đối phương nói thế nào?" Trương Hợp nhận ra sự trầm trọng của anh, lên tiếng hỏi.

Lâm Triệt lắc đầu, tỏ ý phía sau còn hai người nên không muốn nói.

Ngay khi Trương Hợp gật đầu, chiếc xe đúng lúc lái tới ngã tư đường.

Anh đang định lái xe chạy qua thì nghe thấy tiếng còi chói tai, một chiếc xe buýt lao ra từ bên trái xe Jeep với tốc độ nhanh, đâm vào xe Jeep.

Thấy tình hình không ổn, Trương Hợp nghĩ ra biện pháp khẩn cấp.

Lâm Triệt cũng hét: "Cúi người xuống!"

Ầm!

Anh vừa dứt lời, xe buýt đã đâm mạnh vào bên trái xe Jeep. Lực tông mạnh khiến chiếc xe xoay tròn vài vòng, đụng vào vách tường ven đường rồi mới dừng lại.

“Mẹ, Đình Đình!” Lâm Triệt chật vật ra khỏi xe, phản ứng đầu tiên là nhìn về bà lão và Đình Đình ngồi sau xe.

Xe của Lâm Triệt được chế tạo đặc biệt, tuy bề ngoài khá giống xe bình thường nhưng lại đạt đến cấp độ xe quân dụng đặc chế, xưng là xe bọc thép cũng không quá.

Vì vậy khả năng chống va chạm, chống nổ hết sức xuất sắc.

Nhưng thế mà nó vẫn không thể trách khỏi quán tính khi va đập và sự tổn thương lên cơ thể con người.

"A! Chú ơi!" Đình Đình nhỏ giọng nức nở, cú va đập lúc đó khiến cô bé cực kỳ hoảng sợ. Cô bé không dám khóc to vì sợ người lớn phiền lòng.

"Chú ở đây, ngoan, đừng khóc nhé." Anh ôm Đình Đình ra khỏi xe.

Mẹ Chu cũng được Trương Hợp đỡ ra, hết sức thê thảm.

Người xung quanh đã gọi xe cứu thương, không lâu sau sẽ tới.

Chiếc xe buýt đụng vào anh cũng bị hư hỏng nghiêm trọng, nhưng ghế tài xế đã trống không, hiển nhiên là sau khi gây tai nạn, người này đã nhanh choóng rời khỏi hiện trường.

Tại bệnh viện Trung Tâm.

Người lớn và trẻ nhỏ đã kiểm tra mọi thứ, cả hai đều không đáng ngại, chỉ bị hoảng sợ quá độ, cần an dưỡng một thời gian.

"Cháu không phải đi học nữa đúng không ạ?" Đình Đình nằm sấp trên giường bệnh, nhỏ giọng nói.

Lâm Triệt khẽ mỉm cười, nhéo mũi cô bé bảo: "Cháu chỉ đi học muộn hơn mấy ngày thôi, có gì mà vui mừng."

"Hì hì." Rốt cuộc cô bé vẫn là trẻ con, không khống chế được sự vui vẻ trong lòng, che đầu bật cười.

Không lâu sau, Chu Tuyết và Sở Vân Mộng cũng tới bệnh viện. Sau khi biết họ không sao, hai người mới thở phào nhẹ nhõm.

Lâm Triệt nhờ hai người họ chăm sóc hai ngườ bệnh, còn mình thì rời khỏi phòng bệnh.

"Anh tra ra số điện thoại chưa?" Anh vừa bước ra ngoài vừa hỏi.

Trương Hợp gật đầu: "Tôi đã điều tra xe buýt và số điện thoại, xe buýt là xe phi pháp, trước mắt vẫn chưa thể kiểm chứng. Nhưng số điện thoại lại rất rõ ràng, người sử dụng là Nhị thiếu gia nhà họ Tô - Tô Vũ Giang."

"Gã cũng chính là em trai của Tô Văn Hoa ở hội đấu giá, rõ ràng gã không có ý định che giấu số điện thoại, không phải không sợ lộ thì cũng..."

"Thì cũng không có ý định để chúng ta sống sót trở ra."

Lâm Triệt khẽ mỉm cười, tiếp lời của Trương Hợp. Có điều nụ cười này khiến người ta có cảm giác không rét mà run.

"Tô Vũ Giang! Tôi vẫn chưa tìm hắn mà ngược lại, hắn tìm đến tôi trước nhỉ."

"Đi thôi, tới gặp Tô Vũ Giang."

Chiếc xe Jeep ban đầu đã được đưa đi sửa chữa, chiếc xe mới cũng vừa được đưa tới, là một chiếc xe Jeep màu đen.

Hai người rời khỏi bệnh viện, tới chỗ Tô Vũ Giang.

Tại khách sạn Hoa Giang.

Lúc này, trong phòng riêng sang trọng đang có rất nhiều nam nữ thanh niên ăn mặc lộng lẫy đang tụ tập.

Bữa tiệc mới lại lần nữa bắt đầu.

Âm nhạc đinh tai nhức óc vang lên khắp cả phòng, nam nữ trẻ tuổi uốn éo cơ thể của mình.

"Nhị thiếu gia, tôi vừa nhận được tin đối phương chưa chết!" Dương Khai đến gần Tô Vũ Giang, nhỏ giọng thông báo.

"Bị thương nặng à?"

"Cậu ta cũng không bị thương nặng." Dương Khai vẫn lắc đầu.

Tô Vũ Giang nhíu mày, tức giận nói: "Mẹ kiếp, không phải anh nói đã đụng vào rồi à? Xe cũng bay ra ngoài rồi mà còn sống được? Trong xe là siêu nhân hết à?"

Trước khi xe buýt đâm vào, tài xế đã dùng điện thoại quay một video gửi cho gã.

Tuy sau khi đâm, lão ta vội vàng chạy trốn, không quay phần tiếp theo.

Nhưng với tốc độ xe lúc đó và chênh lệch kích cỡ giữa hai xe, chắc chắn bọn chúng không chết thì cũng phải bị thương nặng chứ.

"Cái này... Quả thực người của chúng ta đều nhìn thấy bọn họ lên xe cứu thương mà không bị làm sao." Dương Khai khẳng định.

Kết quả này khiến Tô Vũ Giang hết sức tức giận.

Hình ảnh trong tưởng tượng của gã vẫn chưa được thực hiện. Đây là sai lầm lớn nhất trong kế hoạch lần này.

Gã tức giận thúc giục: "Vậy còn chờ gì nữa, phái người đi giết chết bọn chúng đi."

Nhưng khi Dương Khai định ra ngoài xử lý.

Bộ đàm ở đại sảnh khách sạn vang lên một giọng nói.

Đây không phải nhân viên nào ở khách sạn, giọng nói này hơi quen thuộc, cực kỳ giống kẻ buổi sáng đã nói chuyện với gã.

"Tô Vũ Giang, cám ơn lời nhắc nhở lúc sáng, tôi đến để đáp lễ đây!"

Giọng nói lạnh lùng, ngập tràn sát khí.

Dương Khai và Tô Vũ Giang đều sững sờ, dù là người ở cục cảnh sát cũng không thể điều tra ra nơi này nhanh như vậy.

Sao người này lại tìm được gã nhanh như thế được!

Hơn nữa còn tới thẳng đây.

Tô Vũ Giang hơi hốt hoảng, không biết phải làm sao.

Sau khi rời đi, Dương Khai lại quay lại, nhỏ giọng nói: "Nhị thiếu gia, bọn họ chỉ có hai người tới, đúng là đồ ngu! Không sao đâu!"

"Ha ha ha, phòng Thiên Tự số 1, bọn mày đến đây đi." Tô Vũ Giang đã yên lòng, gã nói với Lâm Triệt ở tầng 1.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK