Chương 143: Đũa mốc chòi mâm son
"Nhà họ Tân tôi đây không phải kẻ ngốc!"
Hơi lạnh lan ra khắp nơi khiến lòng người nguội ngắt.
Vương Lâm cũng không khỏi nuốt nước bọt, một lần nữa nâng tầm sự việc.
Bà ta đon đả: “Ôi! Sao lại nói như thế chứ, thím lại đi hại nhà các cháu được sao?”, sau đó tiếp tục: “Lệnh của bố mẹ như lời của bà mai bà mối, thím và chị gái bên nhà họ Tân đã bàn xong rồi, lần này gặp mặt cũng để cho hai đứa gặp gỡ và làm quen với nhau thôi”.
Vương Lâm vô cùng tự tin, bà ta nói như thể nắm chắc tất cả.
Chỉ cần một câu “mệnh lệnh của cha mẹ” đã quyết định xong sự việc của đôi bên.
Không hề có ý định hỏi ý kiến Sở Vân Mộng!
Nghe đến đây, sắc mặt Tân Thiên mới hòa hoãn hơn. Anh ta học võ từ nhỏ, trình độ võ nghệ có thể nói là đàn áp đám đông. Ở thành phố này, bất luận là kẻ tay mơ hay tuyển thủ chuyên nghiệp đều không phải đối thủ của anh ta.
Cũng không biết vì sao, trình độ võ thuật càng lên cao thì tính tình anh ta càng nóng nảy như lửa. Rõ ràng bản tính vẫn khiêm tốn nhưng cực kỳ dễ nổi giận.
Khi biết Vương Lâm quả thực có ý định tác thành cho cuộc hôn nhân này, anh ta cũng không truy cứu nữa.
Vừa lau nước dãi cho em trai ở bên cạnh, anh ta vừa nhẹ nhàng hỏi: “Em trai, cô Sở này, làm vợ em có được không?”
Tất cả mọi người tò mò nhìn sang đây.
Cũng không phải vì sợ Tân Nam không vừa mắt với Sở Vân Mộng, họ chỉ tò mò không biết cậu ấm trông rất ngờ nghệch này rốt cuộc có thể đưa ra lời hồi đáp như thế nào.
Tân Nam ngoẹo đầu, môi méo xệch về một bên vai, cậu ta nhìn Sở Vân Mộng, rồi bất giác bật cười.
“Hê hê! Vợ ơi, vợ ơi!”, mồm miệng Tân Nam vốn đã không linh hoạt nên bây giờ nó lại chảy đầy nhớt dãi, cậu ta vỗ tay và hô ầm lên, xem ra vẫn khá hài lòng với Sở Vân Mộng.
Tân Thiên đành phải lau nước dãi cho em trai thêm lần nữa, anh ta cũng nở nụ cười.
“Chú Sở, thím, nếu đã như thế thì cháu cũng không nói nhiều nữa, sau khi về cháu sẽ báo lại tình hình hôm nay cho bố mẹ, để họ mang sính lễ tới đây bàn chuyện đôi bên”, Tân Thiên nhẹ nhàng nói.
Lần này anh ta dẫn em trai tới trước, chủ yếu cũng vì gia đình nghĩ rằng chuyện này không thể nào thành công được.
Tuy gia đình họ thương con cái mình, nhưng nếu bảo cô chiêu nhà họ Sở chịu gả cho cậu con trai trời sinh đã khiếm khuyết, đời nào họ chịu tin.
Đành để Tân Thiên dẫn Tân Nam tới đây, bố mẹ anh ta không đi theo.
“Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt!”, Vương Lâm như mở cờ trong bụng, lúc này bà ta cũng nở nụ cười.
Ngay khi Tân Thiên định chắp tay cáo từ thì Sở Vân Mộng đột nhiên hô lên một tiếng.
“Chờ đã!”
Giọng nói thanh thúy vang lên đã khiến Tân Thiên vừa định đứng dậy rời đi phải quay đầu nhìn về phía cô con gái nhà họ Sở với vẻ nghi hoặc.
Sở Vân Mộng mỉm cười điềm nhiên, khẽ khàng hỏi: “Anh cảm thấy tôi với em trai anh xứng đôi à?”
“Sao cơ?”, Tân Thiên sững người không hiểu.
Sở Vân Mộng rất bình tĩnh, bình tĩnh như thể người vừa được quyết định cuộc đời không phải cô. Thấy đối phương không hiểu, cô hỏi lại: “Anh cảm thấy tôi và em trai anh rất xứng đôi à? Trước hết không cần nhắc đến ý đồ của mẹ kế tôi, cho dù tôi thực sự đồng ý gả cho em trai anh, cảm thấy loại dưa hái xanh kiểu này có ngọt không?”
Câu nói này khiến tất cả mọi người có mặt ở đó im phăng phắc, không ngờ rằng Sở Vân Mộng lại có thể bình tĩnh phản bác quyết định vừa được đưa ra như thế.
Giống như đang bàn chuyện đạo lý làm người với đối phương.
“Khỏi cần nghe lời nói của nó, Tân Thiên cậu cứ về trước đi, đợi đến ngày hôn lễ, cho dù phải trói tôi cũng sẽ đưa người qua đó”, Vương Lâm huênh hoang nói, người nhà họ Sở ở bên cạnh khẽ nhíu mày, bà mẹ kế này đúng là không từ thủ đoạn.
Dân gian có câu, lòng lang dạ sói.
“Ai dám!”, Sở Chấn Hải quả thực không thể nhìn nổi nữa.
“Đùng!” một tiếng, câu gậy trên tay ông cụ như gầm ra lửa khiến người nhà họ Sở ai nấy run bắn lên.
Tuy cũng khá sợ vị gia chủ tuổi tác đã cao này, nhưng Vương Lâm cũng chỉ đưa mắt nguýt Sở Vân Mộng một cái, không có quá nhiều biểu cảm.
Cộp cộp cộp!
Ngay khi đám đông đang yên lặng đợi xem Sở Chấn Hải rốt cuộc muốn nói gì thì người làm chạy vào trong.
Họ nhìn cảnh tượng im ắng này với vẻ khó hiểu.
Nhưng họ vẫn nói: “Cơm tối đã xong rồi ạ!”, nói rồi nhanh chân chạy mất.
Sở Thành tìm được đề tài, vội vàng đứng dậy: “Bố ơi, chúng ta vừa ăn cơm vừa nói chuyện. Tân Thiên, cậu cũng thế, vừa được dịp Vân Mộng quay về, cùng nhau ăn bữa cơm rồi hẵng đi”.
Ông ta gọi mọi người đi về phía phòng ăn.
Tân Thiên không có ý định ở lại ăn cơm, cộng thêm dáng điệu của em trai, anh ta cũng sợ sẽ làm ảnh hưởng đến khẩu vị của người khác.
Nhưng Vương Lâm cứ lôi kéo nài nỉ khiến anh ta cũng không tiện bỏ đi.
Khi đám đông đến phòng ăn thì một bàn tiệc rượu tươm tất đã được bày biện xong.
Những người nhà họ Sở đang làm việc ở bên ngoài cũng lục tục trở về, tự giác tìm chỗ trống rồi ngồi xuống.
Ba chiếc bàn tròn bằng gỗ nhanh chóng chật kín người.
Với tư cách là khách, Tân Thiên ngồi cùng bàn với Sở Chấn Hải và đám người Sở Thành.
Sở Thành nhìn đồng hồ rồi nói: “Bố ơi, cũng đến giờ rồi, chúng ta bắt đầu bữa ăn thôi!”
“Ông nội ơi, bạn trai cháu sắp đến rồi ạ”, Sở Vân Mộng cũng không hàm hồ, cô vốn chẳng có quá nhiều cảm tình với đám người đang ngồi ở đây nên chỉ nhẹ nhàng nói chuyện với ông nội.
Giọng nói thanh thúy này khiến người nhà họ Sở ban ngày không ở nhà lục tục nhìn về bên ấy.
Khi nhìn thấy cô gái trẻ tuổi ngồi cạnh Sở Chấn Hải, họ chìm vào dòng hồi ức.
Cô gái này là ai thế nhỉ, trông cực kỳ quen mắt, nhưng nhất thời họ không nhớ ra.
Mặt mũi Vương Lâm lại sa sầm vào, chỉ là hoàn cảnh này không cho phép bà ta lên giọng nên chỉ khẽ bảo: “Vân Mộng, đừng quấy rối, gia tộc như chúng ta đâu phải là nơi mà hạng người nào cũng có thể tiến vào được!”
“Vả lại, bao nhiêu người lớn có mặt ở đây, làm gì có chuyện đợi một đứa trẻ ranh chứ!”
Bà ta khẽ quở trách, nhưng cũng giúp đám đông vỡ lẽ.
Hóa ra Sở Vân Mộng rời nhà bao nhiêu năm đã về rồi, nếu ghép với gương mặt cô lúc nhỏ, quả đúng là rất giống!
Lúc nhỏ cô cực kỳ đáng yêu, sau khi lớn lên cũng biến thành một cô gái xinh đẹp.
“Bà...”
Chưa đến thời gian ăn cơm đã định, đợi thêm một lát thì đã sao.
Lần đầu tiên Lâm Triệt tới nhà họ Sở thăm hỏi ông nội mà đến bữa tối cũng không chờ anh, nghĩ thế nào cũng thấy không công bằng với người trong lòng.
“Thưa ông, có một cậu họ Lâm tự xưng là bạn của cô Vân Mộng đến thăm hỏi”, đúng lúc này, quản gia cung kính nói.
Hai mắt Sở Vân Mộng sáng ngời, cô đứng phắt dậy xông ra ngoài.
Cô đích thân nghênh đón.
Đám đông tò mò nhìn sang, chỉ thấy Sở Vân Mộng khoác tay một người đàn ông cao lớn rất thân mật, tiến vào trong.
Hai người đến gần, đám đông cũng nhìn rõ hơn.
Trẻ trung, tuấn tú, khí thế hiên ngang.
Quả đúng là một thanh niên khôi ngô và đẹp trai, anh đi cùng Sở Vân Mộng mới đúng là trai đẹp gái xinh, tài tử sánh đôi giai nhân.
Mà Tân Thiên cũng nhìn ra được, em trai mình thực sự biến thành công cụ báo thù của người khác.
Nếu cố tình phá vỡ hạnh phúc của cặp đôi này, nhà họ Tân khó tránh khỏi việc bị mắng chửi vô cớ.
Sở Vân Mộng khoác tay Lâm Triệt, vui vẻ bước tới trước mặt đám đông, cất lời giới thiệu pha chút hãnh diện: “Ông nội ơi, đây là bạn trai cháu - Lâm Triệt!”
Sở Chấn Hải đánh giá Lâm Triệt từ trên xuống dưới, cũng khá hài lòng.
Con người ai cũng sợ bị so sánh, sau cú sốc từ cậu ấm ngờ nghệch nhà họ Tân, khi nhìn Lâm Triệt, nhìn thế nào cũng thấy hài lòng.
Ông cụ gật đầu, nói: “Ừm, ngồi đi!”
“Cảm ơn ông nội!”
Lâm Triệt bình tĩnh ngồi xuống, đám đông cũng bắt đầu ăn tối, có người ăn cơm, có người vừa ăn vừa trò chuyện.
Lúc này, Vương Lâm ở bên cạnh lại một lần nữa giở giọng quái gở: “Cậu là con nhà nào? Xung quanh đây không nghe nói thế gia nào họ Lâm cả”.
Lâm Triệt khẽ mỉm cười, thẳng thừng nhìn về phía Vương Lâm rồi đáp: “Tôi không xuất thân từ thế gia”.
Trước khi đến đây, anh cũng lấy được tư liệu về nhà họ Sở, cũng biết người phụ nữ ăn mặc lòe loẹt và thái độ cao ngạo này không phải mẹ ruột của Sở Vân Mộng.
“Ôi, định dùng cái mã ngoài đẹp trai để trèo lên cành kim chi của nhà họ Sở chúng ta đây mà!”
Chua ngoa, cay nghiệt, ỷ thế hiếp người!