Năm giờ rưỡi chiều.
Những đám mây dày và xốp cuộn mình trên bầu trời, ánh nắng xuyên qua khe hở của tầng mây, chiếu xuống thành từng dải màu rực rỡ.
Tầng mây dày và bông xốp như thế vẫn không thể ngăn được hơi nóng trong không khí.
Sở Vân Mộng hôm nay vô cùng vui vẻ.
Dường như hòn đá đè nặng nơi đáy lòng bao nhiêu năm nay bỗng chốc biến mất.
Bước chân cũng khoan khoái hơn nhiều
Tan ca.
Vừa đi ra khỏi cửa công ty, cô vô thức tìm kiếm bên vệ đường.
Khi phát hiện ra chiếc xe Jeep màu xanh quân đội rất quen thuộc, cô không nén được nụ cười trên môi, nhanh chóng rảo bước về phía đó.
Mở cửa xe ra, hào sảng ngồi ngay vào vị trí phó lái.
“Anh đến sao không nói với tôi một tiếng, không sợ tôi có việc gì đó, để anh đợi mất công à?” Tâm trạng Sở Vân Mộng khá tốt nên cô nói nhiều hơn hẳn.
Cô chủ động cất tiếng đùa với Lâm Triệt.
Lâm Triệt bĩu môi: “Cô còn chẳng có nổi một người bạn, bận việc gì được chứ!”
Sở Vân Mộng sững người, cô nghiến răng nghiến lợi, nhưng không thể phản bác được.
Quả thật, cô không có mấy bạn bè.
Người duy nhất mà cô dám tin tưởng ở thành phố này lại có thời gian quen nhau ngắn nhất – Cả gia đình Lâm Triệt.
“Mồm miệng anh độc địa thế, làm sao sống được tới bây giờ hả?” Sở Vân Mộng phản pháo.
Lâm Triệt không cho là vậy, anh thản nhiên đáp: “Tôi chỉ nói vậy với mấy người không đánh lại mình thôi.”
“Há!” Sở Vân Mộng tức thở hổn hển, cô hét ầm lên rồi đánh Lâm Triệt một cái.
Chiếc xe nhanh chóng chạy đi.
Hai người không nghĩ ra chủ đề mới, ai nấy im lặng không nói.
Khi về đến nhà, chuẩn bị xuống xe, Sở Vân Mộng đột ngột kéo anh lại, khẽ khàng nói: “Cảm ơn anh!”
Lâm Triệt đờ ra, anh hỏi: “Cô sao thế?”
Sở Vân Mộng không trả lời anh, đột nhiên, cô nhổm dậy khỏi ghế phụ lái, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên má Lâm Triệt.
“Đây là phần thưởng cho anh!”
Nói xong câu đó, Sở Vân Mộng ôm mặt, nhanh chóng chạy đi.
Bỏ mặc một mình Lâm Triệt đờ đẫn ôm gò má bị “tập kích” của mình, qua một lúc lâu vẫn chưa bình tĩnh được.
————————————————
Ngày hôm sau.
Ngay từ sáng sớm, Trương Hợp đã lái xe đưa Lâm Triệt tới địa chỉ của Tiểu Thảo.
Thôn Phong Nguyên.
Thôn Phong Nguyên cách trung tâm thành phố Tân Tân khá xa, tuy rằng vẫn thuộc địa giới của Tân Tân, nhưng nằm ở nơi tiếp giáp của hai thành phố.
Giao thông không thuận tiện cũng ảnh hưởng tới quá trình giao lưu giữa người dân trong thôn với thế giới bên ngoài.
Lúc này sắc trời vẫn sớm.
Mưa bay lất phất trong không khí, như sương như khói, lặng lẽ bám thành tấm rèm trân châu trên cửa sổ xe.
“Thiếu gia, hình như hôm nay họp chợ nên đông người hơn một chút.”
Ở thành phố, hầu như khó có thể nghe thấy cách nói “họp chợ”, nhưng nó vẫn luôn tồn tại ở các địa phương mà đường xá giao thông không mấy phát triển. Từ này có nghĩa là tiến hành giao dịch mua bán đổi vật lấy vật ở phiên chợ gần thôn vào những thời gian cố định.
Lâm Triệt nhìn về phía trước, trên con đường đất nhấp nhô, người đến họp chợ đa số ăn mặc rất giản dị, họ sẽ mua hoặc bán vài món đồ đã chuẩn bị từ trước.
Xem tình hình này, nếu muốn đi qua, cần phải nhích về phía trước từng chút một.
“Không cần nóng ruột, cứ đi từ từ thôi!”
Chiếc xe lần theo theo dòng người nhích về phía trước từng chút, động tác vô cùng chậm chạp.
...
Tại vị trí trung tâm của phiên chợ.
Một gian hàng bày bán nhiều món đồ tạp nham ồn ào khác thường thu hút không ít người dừng chân ở chỗ này, giao thông càng thêm tắc nghẽn.
“Các người buông tôi ra!” Một giọng nữ lanh lảnh vang lên giữa đám đông.
Cô gái trẻ tuổi ăn mặc đơn giản, nhiều chỗ vá chằng vá đụp đang giãy giụa.
Mà bên cạnh cô là hai người đàn ông, hai tay họ đang túm lấy cánh tay cô, không để cho cô rời khỏi chỗ này.
“Buông mày ra? Bọn tao nghi ngờ mày lấy trộm đồ của bọn tao, phải kiểm tra kỹ càng.” Một người đàn ông khác đứng chặn trước mặt cô gái, lớn tiếng quát tháo.
Hắn ta không nói cho cô gái nghe mà đang cố tình nói cho đám đông xung quanh nghe.
“Tôi không lấy trộm gì cả, giỏ của tôi ở bên kia kìa, trong đó không có đồ đạc gì của các ông.” Cô gái không ngừng giãy giụa.
Đám đông đồng loạt nhìn về chỗ đó, chỉ thấy một chiếc giỏ trên nền đất đã bị bới lộn, rau củ bên trong rơi lả tả xuống đất.
Quả thật không có đồ đạc gì của đám đàn ông này.
Ba anh em này bán đồ ‘nhật dụng’, tức là một số vật dụng sinh hoạt hàng ngày, bao gồm mấy thứ kềm cắt móng hay dao cạo râu, chủng loại rất nhiều nhưng không bán rau củ.
“Tao nghi ngờ mày giấu đồ đạc trên người, phải lục soát trên người này.” Người đàn ông cầm đầu nói vậy, đồng thời phất tay ra hiệu cho hai người đàn ông khác áp giải cô gái đi về phía thùng sau của chiếc xe chở hàng.
Chiếc xe chở hàng này rất to, thùng sau cũng được đóng kín mít.
Mà đám đông cũng bắt đầu ồn ào hẳn lên, họ rì rầm thảo luận về chuyện này.
“Trông mặt mũi thật thà như thế mà lại đi trộm đồ của người ta.”
“Đúng đó, bây giờ đám trộm cắp giỏi ngụy trang lắm, đứa nào trông cũng thật thà ngoan ngoãn, như thế mới lấy được lòng tin của người khác.”
Thấy cô gái kia dần dần bị lôi đi, đám đông cũng bắt đầu lầm rầm phê phán cô ấy, bởi lẽ họ chỉ là những kẻ bàng quan.
Rảnh quá không có việc gì làm nên đứng hóng chuyện cho qua ngày.
“Trộm cắp gì đâu chứ! Ba cái thằng này đã làm bẩn không biết bao nhiêu thiếu nữ vì cái cớ này rồi.” Lúc này đây, một bà lão thường xuyên qua lại chỗ này để bán rau khẽ cất tiếng nói.
Đám đông xung quanh lập tức cảm thấy hứng thú, ai cũng vểnh tai lên chờ đợi nội dung hấp dẫn hơn ở phía sau.
Bà lão cũng không phụ sự kỳ vọng của đám đông, cố đè giọng nói xuống: “Ba cái thằng này cũng từng xưng hùng xưng bá ở thành phố, bây giờ trong vùng trung tâm người ta bắt bớ nghiêm ngặt nên mới giở trò mua bán mấy món đồ lặt vặt này.”
“Vả lại, mỗi lần bày sạp, chỉ cần gặp được cô gái nào xinh đẹp mà đi một mình, chúng sẽ dùng cái cớ này để lôi người ta vào thùng xe. Chuyện gì xảy ra sau đó thì ai cũng biết rồi.”
“Nghe nói tháng trước có cô Tiểu Thúy nhảy sông tự sát cũng vì nguyên nhân này.”
Bà cụ nói xong, đám đông lập tức lộ ra biểu cảm như bừng tỉnh.
Họ nhìn về phía cô gái vẫn đang cầu xin sự cứu giúp với vẻ mặt cũng thương tiếc đấy, nhưng không ai đứng ra ngăn cản hay nói một câu phải trái.
Có vài người cảm thấy không nỡ, cũng lắc lắc đầu rồi quay người bỏ đi.
Cô gái bị lôi vào thùng xe của đám người này trước những đôi mắt trơ trơ của bàn dân thiên hạ.
Rầm!
Cửa đóng lại, bên trong thùng xe mắc với một chiếc đèn tạm thời.
“Tôi không lấy trộm gì cả, thật đấy!” Hai chân của cô gái đã mềm nhũn ra, giọng nói cũng run rẩy.
Ba người đàn ông liếc mắt nhìn nhau, gã nào cũng mỉm cười.
“Bọn tao biết chứ.” Giọng nói rất hờ hững, tràn ngập vẻ giễu cợt.
Biểu cảm của chúng khiến cô gái hoảng sợ, liên tục lùi về phía sau, khẩn khoản cầu xin: “Vậy, vậy các ông thả tôi ra đi!”
“Ha ha ha!”’ Đám đàn ông cất tiếng cười điên dại, dường như chúng không hề quan tâm đến việc người ngoài có nghe thấy hay không.
“Đợi bọn tao kiểm tra xong xuôi, tự khắc sẽ thả mày đi thôi.”
“Đúng vậy, qua đây nào, thú vị lắm đấy.”
Đám đàn ông cười cợt như trêu chọc con mồi đã nằm gọn trong lòng bàn tay mình, chúng bắt đầu cởi quần áo rồi từng bước áp sát cô gái.
Cô gái cũng đã hiểu ra đám người này rốt cuộc định làm gì.
“Cứu tôi với!”
“Cứ gào đi, gào cho to vào, xem xem có ai đến cứu mày không.” Gã nào đó nói vậy, một bàn tay nhơ nhuốc với về phía cô.
Bóng tối và những người đàn ông dữ tợn.
Mang đến cho cô gái cảm giác hoảng sợ tột độ.
Rắc!
Đột nhiên.
Cánh cửa nặng nề của thùng sau phát ra âm thanh chói tai của thứ kim loại bị gỉ sét.
Sau đó từ từ mở ra trong biểu cảm không thể tin nổi của mấy gã kia.
Khi ánh sáng mặt trời từ bên ngoài chiếu vào một lần nữa, họ thấy hai chàng trai trẻ tuổi với tướng mạo đường hoàng, khí chất ngời ngời, đứng ngay bên ngoài cửa.
Chính là Lâm Triệt và Trương Hợp.
Trương Hợp cầm một chiếc ô trên tay, che mưa trên đầu mình và Lâm Triệt.
“Thằng nào thế hả, chán sống rồi phải không!” Người đàn ông bên trong xe giận dữ, rút một con dao phay đi về phía hai người.
Lâm Triệt bước chân lên thùng xe, Trương Hợp đi phía sau, một lần nữa đóng cửa xe vào.
“Tính tình nóng nảy thế này thì làm ăn buôn bán kiểu gì được! Tôi đến để hỏi mua một món đồ, không biết giá cả thế nào?” Lâm Triệt gạt bước bọt nước bám trên vai, nhẹ nhàng hỏi.
Ba gã kia sững người, hỏi lại: “Mua gì?”
“Mạng của các người!”