Mẹ Chu hiểu ý Lâm Triệt, cưng chiều con trai mình như vậy, bố mẹ cũng dạng người mắt cao hơn đầu, quả thực không phải sự lựa chọn kết hôn tốt đối với Chu Tuyết.
Bà cũng đồng ý với ý kiến của Lâm Triệt, bà mỉm cười, khẽ nói: "Mẹ Tiết Kỳ, hai đứa đều là những đứa trẻ ngoan, nhưng tôi thấy tính cách hai đứa không hợp, thôi vậy!"
Mẹ Chu nói uyển chuyển, rốt cuộc bà cũng là người xuất thân có dòng dõi nên lời ăn tiếng nói rất hiền hòa.
Sắc mặt người nhà họ Tiết hết sức khó coi. Lúc này đâu phải bọn họ chọn người ta nữa, mà dù bọn họ có chủ động nịnh nọt, người ta cũng chưa chắc đã xem trọng.
"Không thể nói vậy được, chưa ở chung thì sao biết hai đứa có phù hợp không." Mẹ Tiết Kỳ vội vàng nói.
Nói xong, bà ta vội vàng vỗ con trai rồi bảo: "Con mau lưu số của Tiểu Tuyết đi, sau này rảnh thì hai đứa cùng ăn cơm, xem phim."
Tiết Kỳ hết sức nghe lời, cậu ta lấy điện thoại ra rồi nhìn về phía Chu Tuyết.
Chu Tuyết hơi tránh né, cô cười đáp: "Cô à, cháu cảm thấy cứ thôi vậy. Tuy cháu cũng không xuất sắc nhưng cũng không muốn sau khi kết hôn thì chỉ làm một cô vợ lo liệu việc nhà, ít nhất cháu sẽ không tìm một người bạn trai chưa trưởng thành."
Ba người nhà họ Tiết không biết trả lời thế nào.
Còn mẹ Chu thì trợn mắt lườm cô, ý bảo sao con gái có thể nói như vậy được.
Nhưng Lâm Triệt lại cho rằng cô nói đúng, rõ ràng Tiết Kỳ được ba mẹ quá chiều chuộng, có lẽ là vì hai vợ chồng nhà họ Tiết hơn 50, còn con trai mới hơn 20 tuổi.
Từ đầu đến cuối, Tiết Kỳ biểu hiện như một đứa trẻ nghe lời mẹ, ngay cả khi đưa ra ý kiến thì cũng phải lặng lẽ nói thầm bên tai mẹ cậu ta, sau đó để mẹ mình truyền lời thay.
Chưa đến mức là đứa con trai cái gì cũng nghe mẹ nhưng dường như chàng trai này vẫn chưa trưởng thành.
Hơn nữa, người nhà họ Tiết kiêu ngạo như vậy, không phải người dễ sống chung.
Nói hết tất cả ra cũng tốt, để tránh phiền phức sau này.
Mẹ Tiết Kỳ nghe người ta nói con trai mình như vậy, trong lòng hơi khó chịu. Nhưng giờ người ta đã chiếm quyền chủ động, bà ta cũng không tiện nói gì.
Chu Tuyết không định ở lại, cô nói: "Buổi chiều con còn có hội nghị, chúng ta đi thôi!"
Mẹ Chu gật đầu rồi khách sáo nói: "Giờ công việc của bọn trẻ đều bận rộn, chúng tôi không ở lại lâu nữa, chúng tôi xin phép đi trước!"
Bà không đợi đối phương trả lời là đã xoay người rời đi.
Ba người vừa bước tới cửa thì đúng lúc gặp Trương Hoa bưng cà phê đã đặt ra.
"Tổng giám đốc Chu, cô đi luôn à?" Trương Hoa ân cần mở cửa.
Chu Tuyết gật đầu, nói với âm lượng người nhà họ Tiết ở xa cũng nghe thấy được: "Lát nữa, tài liệu về việc chọn mua đèn sẽ được đưa tới văn phòng của tôi, phải chọn lại nhà bán tất cả đèn, thiết bị điện nên chiều nay tôi phải xử lý."
"Vâng tổng giám đốc Chu." Trương Hoa vội vàng gật đầu nói phải.
Mà ba người nhà họ Tiết ở phía xa không ngừng thay đổi sắc mặt, sững sờ tại chỗ, lúng túng.
...
Chu Tuyết trực tiếp trở về công ty.
Mẹ Chu và Lâm Triệt thì quay lại xe.
Lâm Triệt nói: "Mẹ, chuyện tình cảm không thể gấp gáp được. Chưa nói tới việc người này có xứng với Tiểu Tuyết không, thái độ trước và sau khi biết công việc của Tiểu Tuyết giống như lật bánh tráng vậy, mẹ dám để Tiểu Tuyết gả tới gia đình này sao?"
Mẹ Chu cũng có chút không vui, dù bà giữ lễ phép nhưng thái độ của bọn họ lại khiến người ta khó mà chịu đựng được.
Aizz!
"Nhưng cũng phải gặp gỡ chứ, nhà ta không bằng trước kia, mẹ sợ Tiểu Tuyết khó tìm bạn trai." Mẹ Chu nhỏ giọng nói.
Lâm Triệt hiểu ý mẹ Chu, nhà họ Chu đã không còn là gia tộc lớn nữa, vả lại còn có những gia tộc khác chèn ép sau lưng nên bà mới lo lắng sau này con gái khó tìm được bạn trai.
Do đó mới có cảnh có người giới thiệu, bà ôm thái độ xem xét, ép con gái tới xem mắt.
"Mẹ yên tâm, còn có con mà. Con nhất định sẽ tìm một người thích hợp với Tiểu Tuyết." Lâm Triệt thề son sắt.
Mẹ Chu bất đắc dĩ gật đầu.
Lần xem mắt này khiến bà cực kỳ không hài lòng.
Quả thực không thể xem mắt bừa được.
————————————————
Lâm Triệt đưa mẹ Chu về nhà.
Lâm Triệt không định ở nhà mà lái xe thẳng tới công trường đang xây trung tâm thương mại Thiên Hoa.
Từ khi Lâm Triệt thu mua với giá cao, trung tâm thương mại Thiên Hoa đã được triển khai xây dựng toàn diện, ngày nào cũng trong tiến độ nhanh chóng hoàn thiện.
Mà hôm nay, người phụ trách ở hiện trường lại báo tin.
Công trường xuất hiện hiện tượng bị chặn đường, mong anh có thể tới một chuyến.
Trương Hợp đã đến từ sớm để đợi Lâm Triệt tới.
Anh tới hiện trường, cảnh tượng bày ra trước mắt
Ở tất cả lối ra vào của công trường đều bị xe chở đất đá cỡ lớn chặn đường, có công nhân thì ngồi giữa đường, không cho bất kỳ ai ra vào.
"Thiếu gia, vị này là người chịu trách nhiệm ở công trường- Ngô Minh." Trương Hợp tiến lên giới thiệu.
Trước giờ mọi việc đều do Trương Hợp phụ trách, chỉ có những chuyện cần Lâm Triệt ra mặt hoặc đưa ra quyết định, anh ta mới báo cho Lâm Triệt.
Vì vậy, đây là lần đầu anh gặp người phụ trách công trường.
Ngô Minh là người đàn ông trung niên hơn 40 tuổi, vì ở công trường quanh năm nên cả người ông đầy bụi bặm.
"Chào thiếu gia." Ngô Minh xưng hô theo cách gọi của Trương Hợp.
Ngô Minh chưa từng gặp Lâm Triệt, một giây trước khi Lâm Triệt tới ông ấy vẫn cho rằng Trương Hợp mới là ông chủ của trung tâm thương mại Thiên Hoa.
Không ngờ với khí chất và sự mạnh mẽ của Trương Hợp lại là một trợ thủ.
"Ừm, nơi này có chuyện gì thế." Lâm Triệt gật đầu, khẽ hỏi.
Ba người đi đầu, theo sau là người phụ trách của các hạng mục cùng tới phòng làm việc tạm thời.
"Thiếu gia, là thế này, những kẻ chặn lối ra vào là sa bá* nổi tiếng trong vùng, do chúng ta nhiều lần từ chối hợp tác với bọn họ, lần này bọn họ lại tới thương lượng nhưng không như ý nên trực tiếp chặn lối ra vào, cản trở việc thi công." Ngô Minh vừa đi vừa giải thích. (*) Sa bá: Sa bá chỉ những kẻ dùng thủ đoạn ép chủ nhân của bất động sản đang xây dựng hoặc khách hàng phải mua vật liệu xây dựng của bọn họ với giá cao để lũng đoạn thị trường, giành lợi ích phi pháp.
"Sa bá?" Lâm Triệt chưa từng nghe từ này nên rất thắc mắc.
"À, chắc cậu chưa nghe qua. Sa bá là một cách xưng hô chỉ những người mà nếu cậu thi công không dùng cát của bọn họ, bọn họ sẽ không để cậu thi công bình thường."
"Nhưng những người này không chỉ đòi chúng ta mua cát mà nhắc tới tất cả vật liệu xây dựng, còn hơn cả sa bá ấy."
Nghe tới đây, Lâm Triệt mới hiểu.
Cái này cũng giống như phân chia địa bàn, ép mua ép bán.
Nếu anh muốn an tâm thi công tiếp thì phải dùng vật do liệu chúng tôi cung cấp. Nếu không dùng, người có tiền có thế thì không nói, nếu không có gì thì chúng tôi sẽ liên tục ầm ĩ ở chỗ anh.
Một khi thực sự va chạm, chưa chắc đã đánh thắng những người này.
Đây là lần đầu tiên Lâm Triệt gặp chuyện như thế.
"Bọn họ đâu?" Lâm Triệt hỏi.
Ngô Minh đưa tay mời anh tới một trong số phòng làm việc tạm thời.
"Người của chúng ta đang thương lượng rồi."
Dưới sự dẫn dắt của Ngô Minh, không lâu sau họ đã tới phòng làm việc tạm thời.
Văn phòng là căn phòng tạm thời hình container được tạo thành bằng mấy tấm thép.
Vừa bước tới cửa sổ, anh đã nghe thấy tiếng mắng chửi ở bên trong.
"Ông đây muốn ăn chén cơm này, mẹ nó, ai không cho ông ăn, ông sẽ giết cả nhà hắn!" Giọng nói thô lỗ để lộ sự uy hiếp.