Chương 187: Tiền chuộc và mai phục
Cuộc gọi bị ngắt, đám đông đưa mắt nhìn nhau.
Tuy không biết chàng thanh niên trước mặt họ đã liên lạc với ai.
Nhưng có thể xác định được rằng, người này chắc hẳn có quan hệ với Kim Đức Nghĩa.
Mà Tương Ứng Hổ và những người khác mới là người nhảy ra giữa đường, chen ngang vào sự việc.
Thấy tất cả mọi người nhìn về phía mình, Lâm Triệt sững người.
Anh chỉ vào Kim Đức Nghĩa: “Nhìn tôi làm gì, bảo lão ta phái người đưa tiền tới đi chứ”.
Đám đông bừng tỉnh, lại nhìn về phía Kim Đức Nghĩa với vẻ hung thần ác sát.
Sắc mặt Kim Đức Nghĩa đã khó coi đến cực điểm, tuy cũng căm ghét mấy con dế nhũi đã đánh bại mình, nhưng không thể bằng một phần nghìn nỗi căm hận dành cho Lâm Triệt.
Thằng nhãi này quá xấu xa, gặp phải nó thì cả nhà lão ta đều xui xẻo.
“Tao nói cho bọn mày biết nhé, tao nhớ hết mặt từng người rồi đấy, đến lúc đó tao sẽ đi “hỏi thăm” từng người một, cho bọn mày tan cửa nát nhà, thậm chí không thể làm một thằng ăn mày!”, hai mắt Kim Đức Nghĩa đỏ ngầu, gằn giọng nói.
Chát!
Tương Ứng Hổ giơ tay tát cho lão ta một cái, cậu ta mắng: “Tưởng bọn tôi sợ thật à!”
Mũi và miệng lão ta trào máu, vô cùng thảm thương.
“Mẹ kiếp, đợi ông mày có cơ hội, ông đập chết mày…”, Kim Đức Nghĩa vừa lau vệt máu bên miệng vừa tiếp tục chửi mắng Tương Ứng Hổ.
Chát!
“Nói đéo gì lắm thế!”, lại thêm một cái tát nữa quật vào mặt lão ta.
Khóe miệng vừa mới lau khô lại chảy máu.
“Được lắm, mày đánh ông hả, ông nhớ mặt mày rồi đấy!”
Chát!
“Ông…”
Chát!
Từng cái tát liên tiếp không ngừng quật thẳng vào mặt, đến khi Kim Đức Nghĩa ngoan ngoãn ngậm miệng mới chịu ngừng lại.
Tương Ứng Hổ từ nhỏ đã cường tráng, sức mạnh cũng tương đương.
Mấy cái tát liên tiếp của cậu ta đã khiến Kim Đức Nghĩa cảm thấy não của mình sắp văng ra ngoài, trong tai cứ ù ù ong ong.
“Gọi điện thoại, bảo người mang tiền đến đây, ông năm trăm nghìn tệ, đám còn lại mỗi người mười nghìn tệ!”
Điện thoại của Kim Đức Nghĩa bị mò ra rồi ném tới trước mặt lão ta.
Tương Ứng Hổ đã đếm đại khái, đám côn đồ này có khoảng trăm thằng, thực ra cũng không kiếm được bao nhiêu “màu mỡ”.
Nếu đòi quá nhiều, còn dễ khiến đối phương cắn trả.
Đối với Kim Đức Nghĩa mà nói, một vài triệu tệ không quá nhằm nhò gì mới không khiến sự việc trở nên quá đà.
Cùng lắm chỉ là đánh lộn với nhau thôi.
Kim Đức Nghĩa nhìn chiếc điện thoại trên nền đất, do dự đảo quanh mấy người kia một lần rồi ấn gọi.
Trong lòng lão ta cũng thấy lạ, mấy người này không sợ mình gọi người tới báo thù à?
Bị ngu?
Hay là không có kinh nghiệm?
Lão ta âm thầm thấy tức cười, đợi khi điện thoại được kết nối.
“A lô, tôi đang ở trong cảng An Phong, mang theo một triệu rưỡi tiền mặt tới đây”, Kim Đức Nghĩa lại quay về với dáng vẻ lạnh lùng của mình, sẵng giọng nói.
Chỉ là khóe miệng rỉ máu, gò má sưng đỏ khiến giọng nói của lão ta lúng búng như nghẹn đầu lưỡi.
Đối phương cũng thế, sau khi nghe giọng nói mới đờ ra: “Đệt, mẹ kiếp ông là ai đấy, sao lại có được điện thoại của chủ tịch Kim?”
Sự khác biệt trong giọng nói khiến đối phương nghi ngờ, tưởng rằng điện thoại bị mất rồi được ai đó nhặt được.
Kim Đức Nghĩa nổi khùng lên: “Mẹ kiếp đừng lề mà lề mề nữa! Ông mày chính là Kim Đức Nghĩa đây! Tao đang ở cảng An Phong, bảo các anh em mang một triệu tệ tiền mặt tới đây. Chỗ này có vài “người bạn tốt” cần được chăm sóc”.
Khi nói câu có vài người bạn tốt cần được chăm sóc, ánh mắt của lão ta bất giác đảo về phía đám đông.
Hàm nghĩa trong câu nói đó, không cần nghĩ cũng biết.
Cho đến khi cúp điện thoại, lão ta không nói thêm câu nào, ngồi thụp một bên.
Thời gian chậm chạp trôi đi.
Kim Đức Nghĩa và đám tay sai ngồi xổm đến nỗi hai chân mỏi nhừ, đầu óc choáng váng.
Mấy lần định lén lút đứng dậy cử động thân thể nhưng đổi lại chỉ là một cái tát trời giáng.
Làm chúng cuống quýt cả lên.
Sau cùng…
Một loạt ánh sáng đèn một lần nữa chiếu tới từ phía đường quốc lộ xa xa.
Ánh đèn chiếu sáng cả một đoạn bờ biển, cũng chiếu sáng vùng âm u trong lòng người.
Ngay sau đó là tiếng còi xe ô tô từ xa tới gần.
Nó dừng lại cách đám đông không xa.
Một người đàn ông trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi từ trên xe bước xuống, bộ vest trên người có vẻ lôi thôi, cà vạt cũng lệch sang một bên, có thể thấy được lúc ra ngoài đã vội vã cỡ nào.
Hắn đưa mắt nhìn xung quanh, lập tức thấy Kim Đức Nghĩa mặt mũi sưng vù đang ngồi thụp một góc.
Lúc này lão ta đang nhìn hắn với vẻ chờ mong.
Tuy trong lòng âm thầm thấy vui khi lão già này gặp nạn, nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra cực kỳ sốt sắng: “Tôi mang tiền tới rồi đây, có thể thả người được chưa?”
Từng túi tiền được lôi ra.
Ném sang một bên.
“Mở ra mà xem!”
Miệng túi được mở ra, tiền mặt chất đống bên trong xuất hiện trước mắt mọi người.
Mấy người đàn ông sau lưng Tương Ứng Hổ đều lộ vẻ vui mừng, hai mắt sáng ngời lên.
“Tiểu Hà, lật bên dưới lên xem thử, xem có phải tiền thật không!” Tuy Tương Ứng Hổ cũng vui mừng, nhưng vẫn không mờ mắt vì tiền.
Cậu ta bảo một chàng trai trẻ tên Tiểu Hà đi xem thử.
Chàng trai cũng hiểu được ý đồ của Tương Ứng Hổ, sải bước tới trước mặt một người trong số đó, đưa tay vớt vài cái dưới đáy túi, túm một nắm tiền lên xem thử, vẫn cứ là tiền thật mệnh giá một trăm tệ.
Người này tiếp tục bới vài lần, kết quả vẫn như thế.
“Anh Tương, đều là tiền thật!”, nét mặt Tiểu Hà rất phấn khởi, nói xong cũng không quên hít hít bàn tay đang cầm tiền.
Người phất lên nhờ biển cả không hề ít, nhưng cũng chỉ là một bộ phận thôi.
Mà những người như họ thì không được may mắn như vậy, chỗ tiền này cũng đủ cho họ sống tốt một thời gian.
Ít nhất thì bà vợ ở nhà sẽ hết mắng mình là không ra gì suốt ngày nữa.
Tương Ứng Hổ gật đầu hài lòng rồi nói: “Thả chúng đi, mang tiền về đây!”
Một tay giao tiền, một tay trả người.
Khi đám đông mừng hết lớn bưng đống tiền quay về, Kim Đức Nghĩa và tay sai cũng được tống ra ngoài.
Kim Đức Nghĩa được thả ra như trút được gánh nặng.
Lão ta trừng mắt đầy căm hận nhìn Tương Ứng Hổ và các anh em.
Sau đó hỏi người bên cạnh: “Đã dẫn người tới chưa?”
Người đàn ông cất giọng chế giễu: “Yên tâm đi mà chủ tịch Kim, còn để ông chịu thiệt được chắc?”
Nói rồi hắn lôi điện thoại ra gọi: “Bảo người qua đây đi.”
Có thêm nhiều ánh đèn sáng lên, như pháo hoa trong đêm, ào ào ùa tới.
Mười chiếc xe từ các hướng chạy tới, bao vây mười mấy người kia vào giữa.
Ánh đèn sáng trắng chiếu thẳng vào họ.
Keng keng keng!
Lại có cả trăm người từ trên xe nhảy xuống, ai nấy cầm đủ loại vũ khí, mặt mũi u ám, ánh mắt độc ác nhìn chằm chằm vào Lâm Triệt và những người khác, thỉnh thoảng còn cười lạnh, dường như đang chê cười sự ngu xuẩn của họ.
Lúc này Kim Đức Nghĩa cũng được bôi ít thuốc.
Hai tay lão ta chắp ra sau, lại biến thành chủ tịch Kim cao cao tại thượng.
Lão ta nhìn Lâm Triệt, Tương Ứng Hổ và những người khác, mỉm cười nhạt thếch.
“Chẳng phải đám nhà quê chúng mày đánh đấm giỏi lắm sao? Chỗ tao có tới hơn hai trăm người, xem chúng mày đánh kiểu gì? Dựa vào sức mạnh cơ bắp hay nắm đấm trong tay?”
Tương Ứng Hổ và những người kia cũng có vẻ khó coi, lần này cậu ta tính sai rồi.
Cậu ta nghĩ rằng đối phương sẽ nhân cơ hội đưa tiền chuộc để dùng ít quỷ kế, nhưng không ngờ lão già họ Kim này thực sự có bản lĩnh.
Chỉ trong một thời gian ngắn mà chiêu tập được ngần này người.
Người của mình đã khinh thường và đánh giá thấp đối phương rồi.
“Tao từng cảnh cáo chúng mày là đừng tham gia vào nhưng chúng mày không tin, hôm nay, cho dù Ngọc Hoàng có đến, tao cũng phải giúp vùng biển này có thêm vài cái xác chết trôi”, sát ý trong lời nói không hề che giấu.
Hiển nhiên không có ý định để mấy người này sống sót rời khỏi đây.
Vả lại, ở nơi này, người chết cũng chẳng có chỗ nào để điều tra.
Biển xanh hùng vĩ, nếu nhấn chìm vài người thì đến xương cốt cũng không tìm được.
Lâm Triệt nghe đến đây, lông mày cũng bất giác nhíu lại, người của Tương Ứng Hổ không hề ít.
Bao nhiêu người thế này mà cũng dám quăng xác, đúng là to gan lớn mật.
“Hôm nay cho dù Ngọc Hoàng chạy tới cũng không cứu nổi chúng mày, các anh em, đập chết chúng nó cho tao”, hai mắt Kim Đức Nghĩa lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, lão ta hô to.
Đám đông côn đồ đồng thời siết chặt vũ khí trong tay.
Định lao về phía mấy người kia.
Đúng vào lúc này, một tiếng còi xe vang lên từ phía sau khiến đám đông khựng lại.
“Dừng tay!”