Chương 152: Bán máu nuôi gia đình
Sáng sớm hôm sau, anh đến nơi như đã hẹn.
Khi thức dậy vào buổi sáng, anh đột nhiên cảm thấy căn phòng trống rỗng.
Sở Vân Mộng ở lại nhà họ Sở tối qua, anh cũng không nghe thấy tiếng ồn ào của Đình Đình nữa.
Sự yên tĩnh anh mong đợi đã lâu, nhưng lại cảm thấy không được thoải mái lắm.
Anh lười biếng dựa vào sô pha, uống một cốc trà, tận hưởng sự ấm áp của nắng mai.
Cốc cốc cốc!
Tiếng gõ cửa vang lên.
Sau khi mở cửa, Trương Thông sải bước lớn đi vào.
Lâm Triệt rót cho anh ta một tách trà, nhẹ giọng hỏi: “Có tin tức gì không?”
Trương Thông cũng không nhiều lời khách sáo, ngồi trên ghế lấy túi tài liệu ra báo cáo tình hình.
“Nhà họ Đậu không có quá nhiều động tĩnh, các thành viên trong gia đình cũng rất kín tiếng, nhưng họ đang bắt đầu lôi kéo các nhóm kinh doanh địa phương, có lẽ họ đang chuẩn bị cho một kế hoạch lớn”.
Anh ta vừa nói vừa lấy ra một bản tài liệu đưa cho Lâm Triệt.
Nhà họ Đậu đứng đầu Liên minh Thương hội ba thành phố quy mô lớn.
Nhờ vào ảnh hưởng của nhà họ Đậu ở thủ đô, Thương hội do nhà họ thành lập phát triển rất mạnh mẽ, hiện đang có nhiều loại hình kinh doanh khác nhau cạnh tranh để được tham gia vào liên minh này.
Vốn dĩ điều kiện tham gia vô cùng khắt khe, nhưng trong những ngày qua, không chỉ điều kiện gia nhập được nới lỏng, mà các nhóm doanh nghiệp vừa và nhỏ trước đây không đủ tiêu chuẩn cũng bị lôi kéo.
Loại hành vi bất thường này khiến rất nhiều người đánh hơi được, sắp xảy ra chuyện lớn.
“Anh có thể phân tích ra ý đồ của họ không?”, Lâm Triệt tiếp tục hỏi.
Trên thực tế, những ý đồ về thương mại không ảnh hưởng nhiều đến anh.
Quan văn trị nước, quan võ giết giặc.
Ngay cả khi tất cả các đoàn thể thương mại liên minh lại, họ cũng sẽ không thể ảnh hưởng đến Võ Uy Hầu anh.
“Đây là thông tin của nhà họ Điền. Nhà họ Đậu thế lực rất mạnh, nhà họ Điền bị đàn áp nghiêm trọng nhất”.
Trương Thông gật đầu, chuyển một bản tài liệu khác cho anh.
“Ồ?”, Lâm Triệt sửng sốt, tiếp tục xem thông tin của nhà họ Điền.
Nhà họ Điền cũng là gia tộc lớn ở địa phương, lãnh đạo của thương hội.
Bọn họ luôn duy trì hình thức đấu tranh ngang vai ngang vế với nhà họ Đậu, lần này nhà họ Đậu dùng toàn lực bành trướng ảnh hưởng của mình, đã đẩy nhà họ Điền đến chỗ khó có thể chống đỡ.
Trong những tài liệu này có thông tin về sự cạnh tranh khốc liệt giữa nhà họ Đậu và họ Điền trong những năm gần đây.
Lâm Triệt không khỏi thở dài: “Thương trường như chiến trường!”
Kẻ thù của kẻ thù là bạn, chúng ta có thể giúp đỡ họ để kìm hãm sự phát triển của nhà họ Đậu.
“Giống như đã thương lượng trước vậy, Tú Y Vệ cũng rất bình tĩnh, bọn họ đang mua chuộc người, làm việc kín tiếng”, Trương Thông tiếp tục nói.
Tú Y Vệ là bộ phận được thiết lập vào những ngày đầu của nước Đại Hán.
Cả trong lẫn ngoài đều có vấn đề.
Tú Y Vệ có trách nhiệm giám sát mọi việc trong nước, cũng bắt được khá nhiều kẻ gây nguy hiểm cho đất nước.
Tuy nhiên, thế lực của Tú Y Vệ càng ngày càng lớn, đến thời điểm hiện tại đã biến chất rồi.
Sử dụng quyền lực vì lợi ích cá nhân, lộng hành, làm mưa làm gió.
Những từ này căn bản không đủ để miêu tả những gì mà Tú Y Vệ đã làm.
Chính vì vậy, Tú Y Vệ không được phép đặt chân đến một số nơi có thực quyền.
Bên trên cũng đang tìm cách để xoá bỏ bộ phận này.
“Ừ”, Lâm Triệt khẽ gật đầu.
Sau khi Lâm Triệt đọc xong, Trương Thông tiếp tục báo cáo tình hình, có điều những chuyện này không được ghi trong tài liệu.
“Còn một chuyện nữa, tiểu thư Tào Chi hôm qua lại đến bệnh viện bán máu”, Trương Thông nói nhỏ.
Lâm Triệt khẽ cau mày.
Từ ‘lại’ này, rõ ràng đây không phải là lần đầu tiên cô ấy làm điều này.
Tào Chi đã từng là bạn gái của của Chu Văn Hằng, từ sau chuyện ầm ĩ ở hôn lễ lần trước.
Lo sợ có người trả thù, anh đã bí mật bố trí người đến bảo vệ cô ấy, nhưng không ngờ, hiểm nguy chưa ập đến đã liên tiếp nhận được tin tức về cuộc sống thê thảm của Tào Chi.
Một cô gái xuất thân từ gia đình kinh doanh lại phải duy trì cuộc sống bằng cách bán máu hết lần này đến lần khác.
Không đợi Lâm Triệt tiếp tục hỏi, Trương Thông bèn nói tiếp: “Đám cưới của nhà họTưởng kết thúc không trọn vẹn, thật sự đã gây ra mâu thuẫn, chia rẽ nhà họ Tào và Tào Chi, cô ấy bị đuổi ra khỏi nhà ngay trong đêm”.
“Hơn nữa, bố của Tào Chi còn nợ một khoản tiền thuốc rất lớn trong bệnh viện, sau khi nhà họ Tào ngừng chi trả, mọi trách nhiệm nặng nề đều đổ lên đầu cô ấy”.
Người ít nói như Trương Thông lại dường như có tình cảm rất sâu đậm với Tào Chi.
Lời nói mô tả chi tiết tỉ mỉ, cũng là muốn Lâm Triệt hiểu rõ hơn hoàn cảnh của cô gái và giúp đỡ.
Lâm Triệt nghe tất cả những điều này và bắt đầu suy nghĩ.
Đối với người bạn gái này của Chu Văn Hằng, anh vẫn còn một chút xúc động.
Trọng tình trọng nghĩa, lại đa tài đa nghệ.
Nếu không có những ân oán bất hoà giữa các thế gia này, cô ấy có thể dựa vào giọng hát của mình mà trở thành một người nổi tiếng.
Nhưng mọi thứ đều không theo ý muốn, lúc này cô lại phải duy trì cuộc sống bằng việc bán máu.
“Chuẩn bị xe, đến công ty cô ấy xem một chút”, Lâm Triệt đứng dậy bước ra ngoài.
Chiếc xe Jeep quân sự màu xanh hướng về phía trung tâm thành phố.
Văn phòng thương hiệu rượu vang Viaos.
Tào Chi có được công việc này cũng không dễ dàng, nhu cầu về tiền bạc khiến cô ấy càng thêm gắng sức để leo lên.
Mặc dù, những phẩm chất, kiến thức và tính cách ôn hoà được hình thành khi sống ở nhà họ Tào giúp cô ấy có lợi thế lớn trong ngành rượu vang này, khiến cô nhanh chóng leo lên vị trí Trưởng phòng kinh doanh.
Tuy nhiên nó cũng ảnh hưởng nhiều đến giọng hát của cô.
Thật ra Tào Chi cũng đã nghĩ tới, làm việc trong ngành này rồi cô ấy sẽ không tiếp tục hát nữa, nếu hát mình một mình, hay hay dở cũng không quan trọng nữa.
Chẳng bao lâu, Lâm Triệt đã đến trước cửa văn phòng Viaos.
Khi anh xuống xe, trời bắt đầu nổi gió.
Sau khi trời vào thu, bầu trời nhiều mây hơn, nhiệt độ hơi giảm xuống.
Ngành công nghiệp rượu vang này, luôn đi liền với hình tượng cao nhã.
Toàn bộ khu vực lễ tân được trang trí với những nét đặc trưng riêng, ngồi trong đó có cảm giác phong cách của bản thân cũng được cải thiện hơn.
“Xin chào, tôi có thể giúp gì cho hai anh không? Nếu như có nhu cầu mua rượu, tôi có thể dẫn hai anh đến khu trưng bày và giới thiệu một chút”, một cô gái ăn mặc chỉnh tề bước tới, nhẹ giọng hỏi.
Thái độ tôn trọng, lời nói đúng mực.
Vừa nhìn liền biết đó là một người được đào tạo chuyên nghiệp.
Cô gái nhìn thấy hai người ăn mặc không tồi, nếu họ đặt hàng cô ta cũng có thể kiếm được không ít tiền hoa hồng.
“Cảm ơn, giúp chúng tôi liên hệ cô Tào Chi, cứ nói bạn cũ đến tìm cô ấy là được”, Lâm Triệt mỉm cười trả lời.
“Về vấn đề nào, các anh có thể nói rõ hơn được không?”, cô gái kia hỏi.
Lâm Triệt nghĩ một chút bèn nói: “Cứ nói tôi muốn mua một lô rượu, cần bàn chi tiết với cô ấy”.
Trông chờ Trương Thông mở miệng nói chuyện, thật sự rất khó.
Dường như công việc báo cáo vừa rồi đã làm anh ấy nói hết lời trong một ngày, anh ta cứ thế im lặng không nói thêm lời nào nữa.
“Ồ? Được thôi”, cô gái sững người, đánh giá Lâm Triệt và Trương Thông một chút, sau đó xoay người rời đi.
Cô ta đi đến phía quầy lễ tân, chỉ về phía Lâm Triệt nói gì đó với một người khác, sau đó gọi điện thoại.
Lâm Triệt tựa người trên ghế sô pha mềm mại, nhìn tạp trí để trên bàn.
Các loại rượu vang đều được giới thiệu trên đó, hình ảnh lộng lẫy, cảm giác rượu vang được đóng gói như một ngôi sao vậy.
Trong đại sảnh lúc này.
Hầu hết những nhân viên đi qua lại đều là những cô gái xinh đẹp.
Thân hình cao ráo với đôi chân dài miên man.
Chẳng trách, rượu vang luôn đi liền với người đẹp.
Không lâu sau.
Cửa thang máy từ từ mở ra, một cô gái cao ráo chậm rãi bước ra.
Người vừa đón tiếp Lâm Triệt và Trương Thông nhanh chóng bước tới, chỉ vào Lâm Triệt, đứng trước mặt cô gái đó thì thào nói gì đó.
Cô gái đó nhướng mày, tò mò nhìn về phía Lâm Triệt.
Ngay lập tức, cô ta nở một nụ cười chuyên nghiệp, sải bước về phía trước.
Vừa đi vừa cố ý kéo chiếc váy ngắn lên để lộ ra đôi chân dài trắng nõn của mình.
“Xin chào, tôi là Trưởng phòng kinh doanh của Viaos - Hàn Nhu, các anh muốn đặt bao nhiêu rượu, dùng vào dịp nào, tôi có thể giúp hai người lên kế hoạch”.
Cô gái đi đến, trực tiếp ngồi bên cạnh Lâm Triệt nhẹ giọng nói.
Một mùi hương xộc vào mũi anh.
Tuy nhiên, Lâm Triệt hơi cau mày.
Không thèm nhìn đến cô gái tên Hàn Nhu, anh tò mò hỏi: “Hôm nay Tào Chi không đi làm sao?”
“Không phải vậy, nhưng trong ngành rượu vang, tôi chuyên nghiệp hơn cô ấy, cũng có thể giúp các anh đăng ký nhiều ưu đãi hơn”, Hàn Nhu vẫn không chịu từ bỏ mà nói tiếp.
Chiếc váy liền với đùi lại vô tình kéo lên trên một chút.
“Bảo Tào Chi xuống tiếp tôi, không thì tôi sẽ tự đi lên”, Lâm Triệt nhìn thẳng về phía trước, lạnh lùng nói.