Chương 195: Chuồng thú trong lời đồn
Buổi trưa.
Trời cao mây tản mạn, gió thu mát rượi.
Hôm nay, Lâm Triệt hiếm khi được rảnh rỗi, anh đặc biệt lặn lội từ xa tới tìm Sở Vân Mộng đi ăn trưa.
Trước cửa tòa nhà văn phòng …
Chiếc xe Jeep quân sự màu xanh đã đợi sẵn từ lâu.
Một lúc sau, Sở Vân Mộng mới vui vẻ bước nhanh về phía Lâm Triệt.
Vừa ngồi vào ghế phụ, cô đã bổ nhào vào lòng Lâm Triệt như thể lâu lắm rồi chưa được gặp anh.
Lưu luyến một hồi lâu, hai người mới từ từ tách ra.
“Hôm nay công việc của em thế nào, thuận lợi chứ?”, Lâm Triệt vừa lái xe về phía nhà hàng đã đặt trước vừa hỏi.
Sở Vân Mộng thản nhiên đáp khi mày mò các hàng mẫu mỹ phẩm mà bên cô đang bắt đầu sản xuất.
“Cũng được, vẫn như thế thôi! Em vẫn chạy đi chạy lại giữa hai nơi, cũng may văn phòng bên kia đã ổn định lại, đơn hàng nhỏ thì em không nhận nữa, cũng bớt phiền phức”.
Xưởng thiết kế vẫn đang hoạt động, nhưng sau khoảng thời gian phát triển quá nhanh, quy mô không thể so sánh với quá khứ nữa.
Các đơn hàng nhận được cũng bắt đầu đưa ra yêu cầu, một số đơn hàng nhỏ, những nhà sản xuất không có uy tín cũng đã bị văn phòng từ chối hợp tác nên tránh được nhiều rắc rối.
Cũng không cần cô phải giống như trước, ngày ngày ở lại giám sát.
“Còn mỹ phẩm thì sao, em có thích không?”, Lâm Triệt tiếp tục hỏi khi tìm chỗ đỗ xe.
Vừa nghe thấy câu hỏi này, Sở Vân Mộng trở nên thích thú, có chút khoe khoang nói: “Anh không biết ngành này sinh lời nhiều như thế nào đâu”.
“Sinh lời nhanh như thế nào?”
“Ban đầu, mỹ phẩm của em bán ra với giá hàng trăm tệ, nhưng giá sản xuất chỉ vài chục tệ, thậm chí còn thấp hơn. Trong những năm này, em chả phải là đã tiêu rất nhiều tiền oan ức rồi sao”, Sở Vân Mộng bĩu môi nói.
Lúc này cô ấy dường như vẫn là một người tiêu dùng, chứ không phải là một người đứng đầu công ty mỹ phẩm.
Lâm Triệt mỉm cười, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của cô nói: “Em là bà chủ, sao có thể nói sản phẩm của mình đắt được chứ”.
“Cũng đúng, ha ha!”, Sở Vân Mộng cười hi hi, khoác tay Lâm Triệt đi vào nhà hàng.
Trong khoảng thời gian này, rất nhiều người đang ăn cơm, nhà hàng có chút ồn ào.
Cả hai vừa đi vừa vui đùa, thu hút sự chú ý của không ít người.
Sau khi gọi món.
Hai người bắt đầu thưởng thức đồ ăn.
“Các nhân viên có hòa thuận với nhau không?”, Lâm Triệt có chút do dự trước khi hỏi.
Sự thù địch của nhà họ Sở đối với Sở Vân Mộng không phải là một chút hay một ít, dĩ nhiên sẽ có một số người cố ý gây khó dễ cho cô.
Sở Vân Mộng dường như không có bất kỳ phản ứng gì, vẫn tiếp tục ăn cơm, nhưng trong ánh mắt xẹt qua một tia u ám.
Tình hình có thể không suôn sẻ như trong nụ cười của cô
“Cũng bình thường! Chỉ là việc giao hàng tới những khu vực khác có chút trở ngại, nhưng cũng không có vấn đề gì lớn lắm, em còn đang trao đổi”.
Công ty của Sở Vân Mộng không chỉ là bán hàng, mà đồng thời còn là xưởng sản xuất.
Xưởng sản xuất sẽ định kỳ xuất hàng đi nhiều nơi, từ khi cô ấy tiếp quản, lượng hàng tồn kho càng ngày càng nhiều, các khu vực khác cũng từ chối nhận hàng vì những lí do tương tự.
Nhưng khi chuyển hàng về để kiểm tra chất lượng, tất cả hoàn toàn đáp ứng tiêu chuẩn.
Cho dù cô không muốn nghĩ nhiều, nhưng cũng bắt đầu nghi ngờ có người đang làm gì đó sau lưng mình.
“Ừ, em cứ trao đổi xem, không được thì còn có anh mà”.
“Có anh? Có anh thì cũng có tác dụng gì chứ, chuyển tất cả về nhà cho anh dùng chắc?”, Sở Vân Mộng cười nói đùa.
Khoảng thời gian vui vẻ bao giờ cũng trôi qua rất nhanh, hai người trêu đùa nhau một chút thôi mà đã qua giờ ăn trưa.
Sau nụ hôn tạm biệt, hai người bận rộn công việc của riêng mình.
…….
…
Khi Lâm Triệt đang lái xe trên đường về.
Có một số lạ gọi điện thoại cho Lâm Triệt.
Người có số điện thoại của anh không nhiều, mà số lạ gọi đến càng ít hơn.
Mặc dù trong lòng có chút phân vân nhưng anh vẫn nghe máy.
Anh không mở lời trước, định nghe xem đối phương bên kia là ai. Điện thoại của anh có chức năng phòng ngừa và kiểm soát đặc biệt, khả năng cuộc gọi đến quấy rối hoặc quảng cáo là rất nhỏ.
“A lô, ai vậy?”, đối phương hỏi trước.
Câu hỏi này đã thực sự làm cho Lâm Triệt mờ mịt, gọi cho anh nhưng lại hỏi anh là ai.
Nhưng nghe giọng nói anh có thể nhận ra đối phương vẫn còn nhỏ, giọng nói có chút non nớt.
“Cậu tìm ai?”, Lâm Triệt hỏi ngược lại.
Bên kia im lặng trong giây lát, khi Lâm Triệt chuẩn bị cúp máy thì giọng nói non nớt lại vang lên.
“Tôi tên là Vương Đậu Đậu, anh có thể cứu anh Hổ Tử không? Anh ấy bị người của đám Chu Giang bắt đi rồi!”, giọng nói bên kia có chút rụt rè, thận trọng.
Vương Đậu Đậu!
Anh Hổ Tử?
Sau khi suy nghĩ rất lâu, anh cũng không tìm được ký ức nào có liên quan đến hai người này.
“Người bạn nhỏ, em có chắc là gọi đúng điện thoại rồi không? Anh Hổ Tử của em tên là gì?”, Lâm Triệt hỏi lại.
Bất kể đối phương có quan hệ với mình hay không, nhưng anh có thể nghe ra họ đang gặp khó khăn.
Và có khả năng nó rất phức tạp
“Ô, tôi tìm thấy số điện thoại của anh ở nhà anh Hổ Tử, tên anh ấy là Tương Ứng Hổ, anh có thể cứu anh ấy không?”, cậu bé chậm rãi nói chi tiết.
Tương Ứng Hổ!
Ngay khi cái tên này được nói ra, Lâm Triệt lập tức bị giật mình.
Cho dù anh không biết em trai của anh Tương tên là gì.
Nhưng Tương Ứng Long và Tương Ứng Hổ chỉ khác một chữ, từ đó có thể biết được đối phương là ai.
“Người bạn nhỏ, em đừng lo lắng, anh quen với anh Hổ Tử của em, bây giờ em nói cụ thể cho anh biết có chuyện gì xảy ra, đừng bỏ sót chi tiết nào cả”, Lâm Triệt nói vào điện thoại, vô lăng trong tay quay nhanh.
Xe chạy về phía cảng An Phong.
Một giờ sau.
Trương Thông lái xe đưa Lâm Triệt đến cảng An Phong, nơi đây đã hoàn toàn thay đổi.
Ngay sau khi xe ra khỏi đường chính, Lâm Triệt nghĩ rằng mình đã đến nhầm chỗ.
Nó không phải là một bến cảng, dường như chẳng khác nào một bến tàu bỏ hoang
Những chiếc thuyền đánh cá lớn nhỏ đậu ở đó bị phá tan nát, mọi thứ trên bờ đều bị đập phá dữ dội thành phế liệu.
Theo lời dặn dò của Lâm Triệt, Vương Đậu Đậu sớm đã đợi ở phía xa.
Thấy hai người đi tới, Vương Đậu Đậu từ đằng xa vẫy vẫy tay.
Cậu bé đưa Lâm Triệt đến nhà Tương Ứng Hổ.
Bố của Vương Đậu Đậu tên là Vương Ôn, là người đàn ông trung niên dẫn đầu.
Lúc này trên người ông có nhiều vết bầm tím do bị đánh, nhưng không quá nghiêm trọng, thấy Lâm Triệt và Trương Thông đến, ông cũng nhường chỗ ngồi cho họ.
“Tương Ứng Hổ bị ai bắt đi?”, không dám chậm chễ, Lâm Triệt hỏi thẳng.
Vương Ôn vừa rót trà cho hai người vừa nói: “Cậu ấy bị Chu Giang bắt đi, còn một người khác họ Cố nữa nhưng hôm nay là lần đầu tiên chúng tôi nhìn thấy người này”.
Vương Ôn thật ra đã từng gặp Lâm Triệt, chỉ là đêm hôm đó nhìn không rõ lắm, thế nên ông không nhận ra.
Trà mới được rót vào ly sứ, Trương Thông thấy ly của Lâm Triệt bị sứt mẻ, anh ta âm thầm đổi lại thành ly của mình.
“Tôi có thể tìm bọn họ ở đâu?”, Lâm Triệt hỏi.
Anh không quan tâm đối phương rốt cuộc là ai, cùng lắm đó chỉ là một thương nhân mờ mắt vì lợi nhuận mà thôi.
Lúc này, điều cần đảm bảo là sự an toàn của Tương Ứng Hổ.
Vương Ôn không quá lo lắng, thay vào đó ông nói: “Tôi đã nghe về cuộc nói chuyện của bọn họ, trước mắt, Tương Ứng Hổ cũng không gặp nguy hiểm, nguy hiểm thật sự là vào ban đêm”.
“Sao?”, Lâm Triệt và Trương Thông tò mò.
Vương Ôn từ bên cạnh lấy ra một tờ áp phích tuyên truyền cũ, đưa cho hai người rồi nói: “Đây là tờ báo tuyên truyền từ mấy năm trước, bây giờ kiểm tra nghiêm ngặt nên không nhìn thấy nữa”.
Lâm Triệt nhìn tờ áp phích trên tay nói: “Lồng thú?”
Con quái vật trên tờ áp phích có những chiếc răng nanh và móng vuốt sắc nhọn, đang chiến đấu với một người đàn ông khỏa thân cơ bắp cường tráng.
“Đây là một trận đấu sao?”
“Thi đấu?”, Vương Ôn mỉm cười.
“Nó không phải là một cuộc thi, đây có thể nói là một kiểu biểu diễn để người giàu có tìm kiếm sự kích thích”.