Chương 240: Sự việc ầm ĩ không tốt cho bất kỳ ai
Điền Hoa Huy xuất hiện vốn đã khiến trái tim Từ Công cảm thấy căng thẳng.
Càng nghe cuộc đối thoại của hai người.
Sắc mặt của Từ Công càng thêm khó coi.
Có thể thấy sự việc ban nãy đã chọc giận Điền Hoa Huy, ông ta trình bày toàn bộ sự việc, định “lấy trứng chọi đá” với Tú Y Vệ.
Trước kia, nếu Điền Hoa Huy tỏ thái độ như vậy, Từ Công cũng chỉ mỉm cười.
Một thương nhân muốn đối đầu với Tú Y Vệ?
Đúng là ly kỳ như nghìn lẻ một đêm.
Mà lúc này đây, Võ Uy Hầu đang trên đà thăng tiến lại ngồi ở đây khiến y cảm nhận được nguy cơ đến gần, nếu xử lý không tốt, có lẽ sẽ liên lụy tới địa vị của Tú Y Vệ tại nơi này.
Cho dù là thế, y cũng chỉ thấy hơi lo lắng.
Bởi vì, cho dù sự việc ầm ĩ hơn, đôi bên bất đồng, ai nấy dùng lý lẽ của bản thân để thoái thác thì cấp trên cũng không thể làm gì được y.
Còn bản thân y, chỉ cần có cơ hội, chỉ cần vẫn còn danh hiệu.
Là có thể tặng cho nhà họ Điền một bài học khó quên.
Y chật vật ngồi trên nền đất, nhìn Điền Hoa Huy đang điềm nhiên thuật lại mà ánh mắt càng lúc càng lạnh lùng.
Thế nhưng, cảm giác nguy hiểm chỉ mới đến gần.
Điền Hoa Huy xé lớp vải lót của chiếc áo khoác, lấy từ bên trong ra một vật gì đó chỉ bằng ngón tay cái.
Ông ta dâng lên bằng hai tay.
“Ở chỗ tôi có bản ghi âm cuộc đối thoại với Từ Công, Hầu gia nghe xong sẽ có thể chứng minh được sự trong sạch của tôi”.
Giọng nói của Điền Hoa Huy cực kỳ bình tĩnh.
Nhưng lọt vào tai Từ Công như sấm dồn sét giật, khí huyết trào lên lần nữa, hai mắt đỏ ngầu.
Không còn màng đến bổn phận hay trách nhiệm gì nữa.
Cơ thể y như con thỏ sổ lồng, bật lên khỏi nền đất.
Tay phải nhanh chóng thò ra, vồ lấy thiết bị ghi âm trên tay Điền Hoa Huy.
Tất cả mọi người sững sờ, không ai nghĩ rằng, trong tình huống như thế này mà Từ Công vẫn dám ra tay.
“To gan!”, Trương Thông quát.
Anh ta vốn đứng bên cạnh Lâm Triệt, khá gần với Điền Hoa Huy.
Sau khi quát to một tiếng, bèn giơ chân đạp.
Chát!
Trước khi Từ Công túm được thiết bị nghe lén, nhắm vào cổ tay y, phát ra một âm thanh thanh thúy.
Điền Hoa Huy bất giác nhận ra, bấy giờ mới kinh hồn táng đảm cất thiết bị vào lòng mình.
Khi nhìn về phía Từ Công đã lùi ra sau, sắc mặt ông ta trắng bệch như tờ giấy.
Có thể nói, hành động này của ông ta đã hoàn toàn trở mặt với Từ Công, thậm chí là Tú Y Vệ trên địa bàn.
Nếu chứng cứ bị phá hủy vào lúc này, sẽ không thể nào gây ra tổn thất nghiêm trọng cho đối phương được nữa.
Vậy thì chỉ có cái chết đón chờ nhà họ Điền.
Nắm chặt thiết bị ghi âm nơi lồng ngực, mồ hôi lạnh trên người Điền Hoa Huy vẫn không ngừng nhỏ xuống, không thể khống chế được.
“Điền Hoa Huy, ông là người thông minh, chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm, ông nghĩ cho thật kỹ!”, Từ Công dùng một tay ôm lấy cổ tay còn lại, lạnh lùng nhắc nhở.
Cú đá ban nãy của Trương Thông suýt nữa làm nứt xương của y.
Thiên tài ở ba thành phố duyên hải mà không bì nổi với một phó quan hầu cận bên cạnh Võ Uy Hầu.
“Từ Công, tôi khuyên anh nên suy nghĩ kỹ về tình thế hiện giờ của mình rồi hẵng đi nhắc nhở người khác”, Trương Thông chắn giữa Điền Hoa Huy và Từ Công.
Âm thanh lạnh lùng.
Đến lúc này rồi mà y vẫn còn lôi cái vẻ huênh hoang vênh váo của Tú Y Vệ ra, đúng là hung hăng thành thói rồi.
Sắc mặt Từ Công khó coi đến cực độ.
Mà Điền Hoa Huy cũng nhanh chóng tỉnh táo lại, câu nói này nhắc nhở Từ Công, cũng khiến ông lập tức hiểu ra.
Ông ta vội vàng đưa tới trước mặt Lâm Triệt: “Hầu gia, ngài nghe rồi sẽ hiểu.”
Lâm Triệt khẽ gật đầu, lót một cái khăn tay trắng nhận lấy thiết bị nghe lén.
Điền Hoa Huy vội vàng đi xem tình hình con trai.
Còn Lâm Triệt ấn nút nghe, lắng nghe âm thanh bên trong.
“Không có ý tứ gì khác, chỉ cần ông đồng ý không ngăn cản tôi và Tĩnh Tuệ qua lại, gả cô ấy cho tôi, sau này Từ Công này sẽ săn sóc nhà họ Điền”.
“Cậu bỏ ý định đó đi, tôi sẽ không để Tĩnh Tuệ lấy loại người như cậu đâu!”
“Mẹ kiếp, lão già kia, tôi nói cho ông biết, không đến lượt ông quyết định!”
Cuộc đối thoại của hai người này cùng những lời trò chuyện của người khác trong lúc ăn uống được ghi âm rõ mồn một.
Là hội trưởng của Thương hội Hải Thần, đứng đầu nhóm thương nhân khắp ba thành phố duyên hải, ông ta quả thực cũng có chút thủ đoạn.
Từ Công chiếm cứ cái danh hiệu Tú Y Vệ này, sau cùng vẫn đánh dấu chấm hết trong tay ông.
Đoạn ghi âm phát xong, trên gương mặt bình tĩnh của Lâm Triệt cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười.
Anh nhìn Từ Công như gặp phải đại địch ở bên cạnh.
Biểu cảm rất thương hại.
“Từ Công, tôi vốn đã không coi anh ra gì, bây giờ nghĩ lại, tôi thấy đã đánh giá anh quá cao rồi”, đây là lời bình phẩm của Lâm Triệt dành cho Từ Công.
Cả trí tuệ lẫn mưu kế đều không ra gì.
Chỉ biết dùng danh nghĩa Tú Y Vệ dối trên gạt dưới, ỷ thế hiếp người.
Y lâm vào tình cảnh như ngày hôm nay cũng là chuyện trong dự đoán.
Chân tướng bại lộ.
Từ Công có thể cảm nhận rõ ràng mồ hôi ướt đẫm trên trán mình chảy xuống, cộng thêm gió thu lành lạnh khiến y như rơi vào hầm băng.
Bao nhiêu năm nay, y ỷ vào Tú Y Vệ để gây chuyện.
Chưa từng xuất hiện sơ suất nào, kể cả có thì với năng lực của Vưu Thừa Vọng và Tú Y Vệ, cũng có thể dễ dàng dàn xếp.
Mà lúc này đây.
Võ Uy Hầu với danh tiếng đang lên như diều gặp gió, cầm trên tay tội chứng của y.
Mặc cho y biện bạch thế nào cũng không còn tác dụng.
Đầu óc không ngừng suy ngẫm.
Nhưng không ngẫm ra nổi một kế sách vẹn toàn.
Biện pháp duy nhất có thể ổn thỏa là để Võ Uy Hầu không tiếp tục truy cứu nữa, còn y bồi thường cho nhà họ Điền.
Chỉ cần Lâm Triệt không truy cứu, nhà họ Điền cũng không dám cắn mãi không chịu buông.
Nói cách khác, nếu Lâm Triệt không truy cứu, người nên lo lắng là nhà họ Điền.
“Hầu gia, có thể nói chuyện riêng một lát không?”, thái độ của Từ Công đột nhiên thay đổi, y nhẹ nhàng nói.
Tất cả mọi người sững sờ, đến cả Lâm Triệt cũng tưởng rằng câu nói ban nãy của mình sẽ khiến Từ Công thẹn quá hóa giận.
Thế mà lúc này y vẫn nén được cơn giận trong lòng.
Điền Hoa Huy vốn đang chăm sóc Điền Anh Mẫn, nghe thấy Từ Công nói vậy, lập tức hoảng hồn.
Ông ta cũng phải hét lên từ bên cạnh: “Hầu gia, chuyện này…”
Lâm Triệt khoát tay, ý bảo Điền Hoa Huy đừng nói nhiều.
Anh nhìn về phía Từ Công, hỏi: “Có chuyện gì, anh cứ nói thẳng đi!”
Từ Công thấy khổ sở trong lòng, nhưng bất đắc dĩ, ai bảo mình vừa ló đầu ra đã đắc tội Lâm Triệt. Nếu không có thiết bị ghi âm này, Lâm Triệt rất khó làm gì được y.
Nhưng mẹ kiếp, nào ai ngờ được, con cáo già nhà họ Điền chơi y một vố, mà y cũng quá tự tin về Tú Y Vệ, cứ thế, trúng chiêu.
Lâm Triệt lơ đễnh nhìn y, tỏ vẻ để tôi xem anh sẽ nói những gì.
Từ Công liếc nhìn anh vài lần rồi tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Hầu gia, chuyện này là do tôi sai trước. Đều là người làm việc cho cấp trên, anh ra giá đi, tôi bằng lòng vì chuyện này mà gánh vác hậu quả và bồi thường!”
Rồi y nhìn sang Điền Hoa Huy: “Nhà họ Điền cũng vì chuyện này mà chịu tổn hại, sau khi quay về, tôi sẽ đích thân tới nhà họ Điền để nhận lỗi!”
“Mong anh, bỏ qua cho chuyện này, coi như nó chưa từng xảy ra!”
Nói xong cúi người hành lễ, thái độ cung kính và khiêm nhường.
Giống như một chàng thanh niên có thừa lễ độ, đâu còn vênh váo như trước kia.
“Bồi thường? Nhận lỗi?”, Lâm Triệt lầm bầm mấy chữ này, chậm rãi nghiền ngẫm.
“Vâng!”, Từ Công đứng thẳng người dậy, tiếp tục nói: “Mấy năm nay, tôi tích lũy được chút của cải, chỉ cần trong khả năng chi trả, tôi bằng lòng lấy ra để bồi thường cho lần này.”
“Còn về phía nhà họ Điền, tôi sẽ đích thân tới tận nhà xin lỗi. Với tư cách là một Tú Y Vệ mà tới nhà của thương gia tạ tội, chút thành ý này đủ để biểu đạt lòng tôi.”
Sau cùng vẫn không thể nào quên được thân phận Tú Y Vệ của mình, suýt chút nữa hại chết Điền Anh Mẫn, nhưng vẫn cho rằng với thân phận Tú Y Vệ thì đi xin lỗi là xong.
Trong lời nói của y, dường như y đi xin lỗi một thương gia là phúc phần ba đời của đối phương.
Mà không biết rằng, họ đã quên mất ý nghĩa ban đầu khi Tú Y Vệ được thành lập.
“Hi vọng anh bỏ qua lần này, dù sao ngày sau phủ Võ Uy Hầu và Tú Y Vệ vẫn cần phối hợp với nhau. Sự việc ầm ĩ không có ích lợi gì cho cả hai bên”, nghĩ một hồi, Từ Công bổ sung thêm.
Y nói xong.
Tất cả mọi người nhìn về phía Lâm Triệt, chờ đợi câu trả lời của anh.
Chuyện này giải quyết thế nào, phát triển theo hướng nào, hoàn toàn phụ thuộc vào một câu nói của Lâm Triệt.
Có thiết bị ghi âm là có tội chứng của Từ Công.
Thiết bị ghi âm mất rồi, giống như y nói, ai cũng ổn thỏa, ai cũng vui mừng.
Tất cả mọi người đều cực kỳ căng thẳng, Điền Hoa Huy thậm chí còn nghĩ trái tim mình sắp nhảy ra ngoài rồi.
Nhưng Lâm Triệt chỉ mỉm cười.
“Bản Hầu, trước nay đúng sai rõ ràng!”