Mục lục
Vô địch chiến thần (full 260 chap bản dịch chuẩn) – Truyện tác giả: Hải Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ Hồng Vân vốn định tiếp tục duy trì sự bình tĩnh, nhưng khi đối diện với khí thế của Lâm Triệt.

Hắn ta cũng thấy da đầu mình tê dại, hai chân run cầm cập.

Đây là phản ứng rất bản năng khi đối diện với nỗi sợ, hắn ta đã không thể điều khiển chính mình như bình thường nữa.

Từ Hồng Vân, 26 tuổi, lăn lộn trong giới kinh doanh nhiều năm, nhiều lần thúc đẩy hoạt động thương mại đa quốc gia với các nước khác.

Hắn ta vốn là nhân vật rất thu hút sự chú ý trong cùng thế hệ.

Nhưng khi đối diện với chàng trai trẻ tuổi này, dường như hắn ta chợt trở nên ảm đạm, mất hết hào quang rạng rỡ vốn có.

“Từ Hồng Vân?” Lâm Triệt gằn giọng hỏi.

Anh chưa từng gặp Từ Hồng Vân, tuy rằng bây giờ đã biết Từ Hồng Vân là anh trai của Từ Lệ Thù, nhưng trong ấn tượng hoàn toàn không có bóng dáng người này.

Vậy mà trong tư liệu mà Trương Hợp đưa tới lại có cả phần của Từ Hồng Vân.

“Vâng, xin chào Lâm tiên sinh!”

Từ Hồng Vân hít một hơi thật sâu, cố nén vẻ kinh hoảng mà cất tiếng đáp lời

Hắn ta cố gắng duy trì hình tượng nho nhã để không mất thể diện quá đà trước mặt các nhân viên.

“Công trình cải tạo khu nhà cũ ở Thành Đông do anh phụ trách phải không?” Lâm Triệt hỏi.

Đầu óc Từ Hồng Vân nhanh chóng lật lại mọi chuyện, công trình cải tạo khu nhà cũ ở thành Đông quả thật do Hắn ta phụ trách, nhưng việc này đã từ hai năm trước rồi, sao đột nhiên người này lại nhắc tới nó trong hoàn cảnh này chứ.

Khu nhà cũ là một hạng mục công trình mà nhà họ Từ từng nhận được, được tiến hành theo chính sách hợp tác với nguồn vốn đầu tư nước ngoài nhằm xây dựng đô thị hiện đại.

Hạng mục này cũng đạt được thành tựu không nhỏ nhờ sự quản lý của hắn ta, nhờ thế mới được Từ Dương Văn cất nhắc vào tổng công ty.

Hắn ta bắt tay vào quản lý công ty còn sớm hơn Từ Lệ Thù hai năm.

“Vâng, do tôi phụ trách.”

Sau một đắn đo suy nghĩ, hắn ta vẫn thành thật trả lời. Tuy trong hạng mục này vẫn tồn tại khá nhiều “thủ đoạn”, nhưng về tổng thể đã đóng góp phần lớn vào công cuộc phát triển của thành phố và mỹ quan chung của đô thị.

Vả lại, đã qua nhiều năm, những gì có thể điều tra được chỉ là bảng thành tích dày cộp của hắn ta, còn vài vết nhơ kia đã bị lau sạch sẽ từ bao giờ rồi.

“Năm đó, thành phố Tân Tân phát triển nhanh chóng, nhờ những cống hiến vượt bậc trong hạng mục đó mà anh còn được làm tấm gương kiến thiết của năm nữa kìa!” Lâm Triệt bỗng nhiên nói vậy.

Từ Hồng Vân sững người, sau đó sống lưng của hắn thẳng thắn một lần nữa. Khoảnh khắc huy hoàng nhất của năm đó được nhắc lại, hắn ta vẫn thấy hoan hỉ trong lòng.

Lẽ nào nhân vật tai to mặt lớn này muốn đề bạt mình?

Cho dù bố của hắn ta đã phải quỳ rạp xuống trước mặt người này nhưng nếu đối phương chịu nâng đỡ mình, không cần nhắc đến việc sự nghiệp phát triển ra sao, mà e là ngay cả vị trí chủ nhân gia tộc của đời sau cũng đã nằm gọn trong tay mình rồi.

Nghĩ đến đây, hắn ta lập tức nói: “Đúng vậy, đóng góp vào sự phát triển của thành phố là bổn phận của chúng tôi.”

Nói đến đây, trên gương mặt hắn ta không khỏi lộ ra một nụ cười, tự cảm thấy vui vẻ.

“Ồ? Vậy anh có nhớ tới bốn căn nhà trệt ở ngay trung tâm của thành Đông không?” Lâm Triệt chống hai tay lên đầu gối, hạ thấp cơ thể, hai mắt nhìn thẳng vào đôi mắt Từ Hồng Vân.

Từ Hồng Vân rụt rè né tránh, không dám đối diện với ánh mắt của anh, nhưng cũng không dám nhìn đi nơi khác.

Từ Hồng Vân vẫn còn nhớ khu vực đó, có bốn hộ dân cứng đầu, do không có thủ tục chính quy nên hắn ta căn bản không có ý định bồi thường cho họ.

Mà đối phương cũng không bằng lòng, đôi bên giằng co mãi không xong.

Trong cơn nóng giận, Từ Hồng Vân châm một mồi lửa đốt cả bốn căn nhà, ép người bên trong phải rời khỏi đó.

Tuy rằng cách làm khá bạo lực, nhưng hiệu quả rất rõ ràng; tuy có vài người bị bỏng nhưng không ai tử vong.

Sau cùng, hắn ta vừa dọa nạt vừa ép buộc, chỉ cần trả cho bốn gia đình kia một phần tư số tiền đền bù ban đầu là xong chuyện.

Nhưng sao người này biết được chứ?

Tất nhiên, hắn ta cũng không thể thừa nhận chuyện này được.

“Lâm tiên sinh hiểu nhầm rồi, tuy rằng tôi là người phụ trách của công trình nhưng cũng không thể nhớ hết những việc này được. Nếu Lâm tiên sinh muốn biết, tôi có thể sai người đi điều tra lại.” Từ Hồng Vân thản nhiên đáp lời.

Lâm Triệt chỉ mỉm cười.

“Ngày 7 tháng 6 của hai năm trước, sau khi uống rượu say, quản lý cấp cao của công ty nhà họ Từ đã đàm phán việc di dời với bốn hộ dân nhưng không có kết quả, kẻ đó đã châm lửa đốt cả bốn căn nhà.”

“Hành động này làm tám người bị bỏng nhẹ, năm người bị bỏng nặng, trong đó có một bé trai mất đi một cánh tay, mang theo thương tật cả đời.”

“Không biết tổng giám đốc Từ có biết những việc này không?”

Từ Hồng Vân vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ, những chuyện kể trên đến bố của hắn ta còn không rõ, tại sao người này lại biết được!

“Tôi... Tôi...” Từ Hồng Vân vẫn định giảo biện thêm.

Nhưng Lâm Triệt không cho hắn ta cơ hội.

Anh chỉ tin vào chứng cứ, những lời biện bạch của hắn ta không nằm trong phạm vi suy xét của anh.

Ầm!

Một âm thanh trầm đục vang lên, đầu của Từ Hồng Vân đập mạnh vào cạnh bàn, bởi vì cú đập khá mạnh nên trên vầng trán của tổng giám đốc Từ luôn ngời ngời phong độ ngày thường đã bắt đầu rỉ máu.

“Không những thế, anh chỉ chi trả cho họ một phần tư số phí tổn, nếu không cánh tay của đứa trẻ kia chưa chắc đã đến mức không cứu được.”

Ầm!

Thêm một tiếng vang nữa, Từ Hồng Vân vốn đã choáng váng lại bị đập đầu vào bàn lần nữa, vết máu loang rộng hơn, chảy dọc theo gò má của hắn ta.

Từ Lệ Thù muốn xông tới ngăn cản nhưng cô bị thân hình cao lớn của Trương Hợp chặn lại.

Và bị ép quay về vị trí cũ.

Khi Lâm Triệt buông Từ Hồng Vân ra, hắn ta lảo đảo lắc lư vài cái rồi mới miễn cưỡng dùng đôi tay chống đỡ cơ thể, không để bản thân gục xuống.

Từ Lệ Thù nhanh chóng lao tới phía trước, chắn trước mặt anh trai mình, đồng thời dặn dò nhân viên đi tìm hộp y tế băng bó vết thương cho Từ Hồng Vân.

“Bây giờ đến cả hung thủ phạm tội cũng có thể làm tấm gương điển hình, đúng là nực cười!”

Lúc này, Từ Dương Văn cũng vội vàng chạy từ bên ngoài vào phòng, cầm theo cả đống tài liệu, vừa vào tới nơi đã thấy con trai mình máu me be bét, ngã xuống đất rên rỉ.

Ông ta không hiểu rõ nguyên nhân, cơn giận lập tức bốc lên đầu.

Nhà họ Từ đã nhượng bộ với Lâm Triệt, thế mà chỉ vì trót xúc phạm anh hai câu mà anh đánh con trai duy nhất của ông ta thành như vậy.

Lửa giận thiêu sạch lý trí, ông ta gào ầm lên: “Tên họ Lâm kia, mày đừng có quá quắt! Tuy thế lực của nhà họ Từ không bằng mày nhưng cũng không phải hạng xoàng xĩnh, đừng ức hiếp người khác quá đáng!”

Từ Lệ Thù vội vàng ngăn cản, cô ghé tai nói với Từ Dương Văn vài câu gì đó.

Sắc mặt Từ Dương Văn lập tức thay đổi, ông ta như thể tự tát vào mặt mình vậy, vô cùng thảm.

“Ngày tôi còn bé, có một cô bé cũng đến đây để chạy nạn. Khi chúng tôi gặp nhau, cô bé ấy vừa tròn năm tuổi. Để né tránh người xấu, tôi bắt cô ấy phải bôi bùn lên mặt suốt cả ngày, tóc cũng cạo sát da đầu, do đôi bàn tay chưa đủ khéo léo khiến mái tóc của cô ấy lởm chởm từng mảng, vô cùng khó coi.”

“Năm đó, đi đâu cũng gặp những người chết đói hoặc chết vì bị đánh, Chu Văn Hằng nói rằng người xưa quan niệm tên tuổi càng xấu thì càng dễ sống, cho nên đặt cho cô bé ấy cái tên Tiểu Thảo.”

“Với hi vọng cô ấy có thể kiên cường sống tiếp như ngọn cỏ dại.”

“Năm Tiểu Thảo mười tuổi, một ông bác thấy cô ấy đáng thương nên nhận về nuôi. Bác ấy cũng chẳng có nhiều tiền nhưng có một căn nhà triệt rách nát ở khu nhà cũ thành Đông.”

“Cũng chính năm ấy, tôi bị người ta đuổi đánh, tham gia vào đội quân ở biên giới phía Bắc. Ba người chúng tôi chia tách, đến khi quay lại, một người đã chết, một người mất tích. Lớp trưởng Từ, cô nói xem, phải chăng tôi là Thiên Sát Cô Tinh.”

Lâm Triệt dùng giọng điệu trần thuật để kể câu chuyện cuộc đời mình, mà những người khác cũng chăm chú lắng nghe.

Họ đều từng trải qua thời đại biến động ấy, cũng biết cuộc sống khi ấy khó khăn tới cỡ nào nên nghe anh kể xong chợt thấy đồng cảm.

Từ Lệ Thù nghe xong câu hỏi của Lâm Triệt, khóe miệng mấp máy vài lần, sau cùng cô nói: “Con người luôn phải sống vì người còn sống, không phải vậy sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK