Chương 196: Liếm cho sạch
Vương Ôn bắt đầu giải thích cho hai người.
Thật ra rất đơn giản, cái gọi là chuồng thú chính là nơi để con người chiến đấu với thú dữ, thú dữ có rất nhiều chủng loại, có gấu, sói. Hiện nay kiểm soát khá chặt chẽ, nên người ta huấn luyện chó săn nhiều hơn.
Nó đã không xuất hiện trong nhiều năm, nhiều người còn tưởng rằng đã bị cấm, nhưng không ngờ vẫn còn tồn tại.
Tại sao lại xuất hiện một trò chơi như vậy? Rất đơn giản!
Chính là vì để làm hài lòng một số công tử bột thích ăn chơi, thương gia và tài phiệt, đó là nơi được lập ra để bọn họ tìm kiếm sự kích thích.
Không có người bên trong giới thiệu thì không phải ai cũng vào xem được.
“Không ngờ lại có một nơi như vậy”, Lâm Triệt hơi híp mắt, sắc mặt lạnh đi vài phần.
Những gia đình quý tộc này cũng thật là cả gan làm loạn.
“Ừ, nói ra thì có vẻ giống như tình tiết trong phim, nhưng thực tế lại có thật”, Vương Ôn nhẹ giọng nói.
Lâm Triệt gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, anh tiếp tục nói: “Mấy giờ bắt đầu?”
“10 giờ, địa chỉ ở đây”, Vương Ôn đưa địa chỉ cho Lâm Triệt.
Ông nghĩ rằng mình không đủ năng lực để đi cứu Tương Ứng Hổ, cũng không thể bỏ vợ, bỏ con để đi liều mạng với đám người kia, mọi hi vọng chỉ có thể đặt vào Lâm Triệt.
Nếu thành công, Tương Ứng Hổ sẽ được an toàn.
Nếu thất bại thì coi như số kiếp đã định.
10 giờ tối.
Trời mùa thu về đêm càng lúc càng lạnh, bạn có thể thật sự cảm thấy cái mát lạnh khi hít sâu không khí vào mũi.
Lâm Triệt ngồi trên xe Jeep, chiếc xe nhanh chóng chạy về một trang viên ở ngoại thành.
Trang viên này rất rộng, cũng rất hẻo lánh.
Cho dù đang là buổi tối, vẫn có một đoàn xe sang trọng rọi đèn sáng chói, xếp hàng chờ kiểm tra an toàn.
Mà những người đã thông qua được vòng kiểm tra này thì trực tiếp ném chìa khóa cho nhân viên phục vụ, sau đó ôm người đẹp bước vào trang viên.
Cuối cùng, khi đến lượt chiếc xe Jeep bình thường nhưng nặng nề của Lâm Triệt và Trương Thông.
“Thưa anh, xin xuất trình thẻ hội viên! Nếu là lần đầu tiên đến, xin vui lòng báo cáo tên của người giới thiệu!”, một nhân viên an ninh đi tới, bước đến cửa kính xe và nói một cách kính cẩn.
Trương Thông im lặng không nói gì.
Về chuyến đi này, chiều nay họ mới tìm hiểu về tình hình ở đây, chẳng những là chưa ai lấy được thẻ hội viên, cho dù có người thì thời gian cũng không chắc là đủ.
Người nhân viên an ninh cau mày khi thấy Lâm Triệt và Trương Thông không nói gì, anh ta kéo cao mũ nhìn vào hai người trong xe.
“Giám đốc Trương, qua đây một chút, có hai vị khách hình như gặp chút vấn đề gì đó”, nhân viên an ninh rất thông minh, anh ta hét lên với một người đàn ông khác ở bên cạnh.
Đây là người đàn ông mặc một bộ vest cổ điển, đang cau mày đi tới.
Đầu tiên gã ta nhìn hai người trong xe, chắc chắn rằng trước đây chưa từng nhìn thấy họ, ánh mắt bắt đầu trở nên lạnh lùng hơn.
“Xin chào, đây là sản nghiệp cá nhân, bên trong đang tổ chức một cuộc họp mặt, nếu không có giấy tờ gì để chứng minh, xin hãy rời khỏi đây!”, giám đốc Trương nói với vẻ mặt u ám.
Nơi này đúng là loại người gì cũng dám đến, lại còn lái chiếc xe rách nát chưa từng thấy nhãn hiệu này nữa.
Bãi cỏ dưới bánh xe còn có giá trị hơn chiếc xe nát này.
“Rầm rầm rầm!”, đúng lúc này, phía sau vang lên ba tiếng động dữ dội.
Người đàn ông mặc bộ quần áo lộng lẫy, xếp hàng phía sau xe của Lâm Triệt bước xuống, hắn ta dùng sức đập mạnh vào nóc xe và chửi bới.
“Cmn, đây là cái xe mẹ gì thế, cái loại tôm cá chết hôi thối gì cũng dám đến đây à, còn không nhanh cút cho tao! Chúng mày đang chặn đường tao đấy, không có mắt à?”, người đàn ông tiến lại gần, trên người nồng nặc mùi rượu.
Hắn ta say khướt, loạng choạng vịn vào xe, nhìn Lâm Triệt và Trương Thông bên trong.
“Cậu chủ Dương!”, giám đốc Trương cung kính nói.
Cậu chủ Dương khẽ gật đầu, nhưng không để ý đến giám đốc kia, hắn ta có hứng thú với Lâm Triệt nhiều hơn.
Hắn ta đánh giá hai người một lượt, hơi nhíu mày sau đó vỗ trán nói: “Chậc chậc! Tao gặp mày ở đâu rồi nhỉ, đây không phải là con rể nhà họ Sở, suýt bị Cao Vạn cướp mất vợ ở bữa tiệc nhậm chức sao!”
Hừ!
Vừa nói, hắn ta vừa nhổ nước bọt thẳng vào cửa xe.
Có vẻ như đang nói về chuyện gì đó thú vị lắm.
Bất kể là người đang xếp hàng bên ngoài, hay là người vừa xuống xe chưa đi vào bên trong trang viên, cũng đều bị sự ồn ào huyên náo nơi đây thu hút, có người háo hức nhìn, không vội vã vào trong mà xúm lại xem náo nhiệt.
Có lẽ người đông có thể thỏa mãn sự phù phiếm của hắn ta, lúc này mặt cậu chủ Dương càng đỏ hơn, ánh mắt cũng trở nên lạnh lùng âm trầm hơn.
“Còn không cút à, có tin hôm nay tao làm chúng mày ở lại đây luôn không?”
Trong mắt hắn ta, con rể nhà họ Sở còn không bằng một cái rắm.
Lâm Triệt nhìn cậu chủ Dương đang cắn loạn như một con chó điên, anh hơi nhíu mày, nói với Trương Thông: “Lấy giấy thông hành cho bọn họ xem”.
“Hả?”, những người bên ngoài nghe được câu này thì đều sửng sốt.
Tùy ý tìm một tờ giấy thông hành cho bọn họ xem?
Đây là có ý gì?
Trương Thông nghe xong liền mở cửa bước xuống xe, cậu chủ Dương nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Trương Thông thì có chút chột dạ mà lùi lại phía sau hai bước, nhưng sau khi phát hiện đối phương không cao bằng mình, hắn ta suýt chút nữa bật cười lớn.
“Mẹ kiếp, lại có người gầy trơ xương thế kia, lúc nhỏ mày chưa được ăn no bữa nào à?”
Ánh mắt Trương Thông càng ngày càng lạnh, anh ta đi tới trước mui xe, từ thắt lưng lấy ra một tờ giấy chứng nhận và đặt lên đó.
“Cái này đã đủ chưa?”, một tấm lệnh bài bằng vàng được đặt trên nắp xe.
Nó chỉ có kích thước bằng nửa lòng bàn tay, nhưng được làm bằng vàng ròng, đây là biểu tượng cho thân phận của một thế gia hàng đầu.
Tất cả mọi người nhìn vào tấm lệnh bài này, sắc mặt ngưng trọng.
“Không đủ sao? Còn cái này nữa”.
Phủ lệnh Võ Uy Hầu.
Mọi người há hốc miệng ngạc nhiên.
Thứ ba là một khẩu súng lục được mặt ngay trên mui xe.
Đây…
Tất cả mọi người đều không nói nên lời, bối cảnh và thực lực của đối phương vô cùng hùng hậu.
Hơn nữa, nó còn là loại tồn tại ngoài sức tưởng tượng của bọn họ.
Trong phút chốc, đám người vây xem lập tức biến mất, cậu chủ Dương cũng gần như đã tỉnh rượu.
Từng bước từng bước một, hắn ta đang lặng lẽ lui về phía sau.
“Lại đây!”, lúc này Lâm Triệt cũng xuống xe, đi về phía cậu chủ Dương đang càng lúc càng lùi xa nói.
Người phía sau toát mồ hôi lạnh, run rẩy đi tới trước mặt anh nói: “À thì, xin lỗi nhé! Vừa rồi tôi nói đùa hơi quá, mong anh đừng để bụng”.
Một khuôn mặt đầy ân cần và xu nịnh.
Cũng không còn nhìn thấy vẻ kiêu ngạo và độc đoán, đe dọa muốn giết Lâm Triệt và Trương Thông vừa nãy đâu nữa.
Lâm Triệt chỉ vào vết nước bọt trên cửa xe.
“Hiểu rồi, hiểu rồi!”, cậu chủ Dương lập tức dùng tay áo lau đi.
Hắn ta vừa mới cúi xuống, Trương Thông bèn giơ chân đạp lên người, khiến cơ thể hắn mất thằng bằng ngã xuống cửa xe.
Sắc mặt hắn ta khó coi nhưng không dám làm gì.
Hắn ta kéo tay áo vào lòng bàn tay để lau vết nước dãi, nhưng lòng súng đen ngòm đã chĩa vào đầu hắn ta.
Mồ hôi lạnh trên đầu chảy xuống, trong đầu là một mảng trắng xóa, hắn ta không còn nghĩ được gì nữa.
Hắn ta hiểu ý của đối phương, nhưng làm sao hắn ta có thể làm điều đó trước bao nhiêu con mắt như vậy được.
“Đừng làm tôi mất sự kiên nhẫn!”, giọng của Lâm Triệt lại vang lên.
Giống như ma quỷ trong đêm vậy, làm người ta lạnh sống lưng.
Cậu chủ Dương hận không thể tự cho mình một bạt tai, tự dưng lại chọc vào hai người này.
Hắn ta đành miễn cưỡng, thè lưỡi liếm bãi nước bọt mà mình vừa nhổ ra.
Ngay sau đó, hắn ta ngã xuống đất nôn khan.
Bùm!
Đèn pha chiếc xe Jeep lại sáng lên, xe phóng thẳng vào bên trong trang viên, không ai dám ngăn cản nữa.