Chương 141: Tứ cố vô thân
Nghe thấy câu này, bước chân của Sở Vân Mộng dừng hẳn lại.
Mụ Vương Lâm này vẫn y hệt như lúc trước, cay nghiệt và tráo trở.
Ngay cả trong lời nói cũng không tha cho người ta.
Nhưng cô cũng mặc kệ bà ta, chỉ ngừng chân một lúc rồi tiếp tục sải bước đi vào trong.
Khi vào trong phòng, đập vào mắt cô là những món đồ trang trí mang hơi thở cổ xưa.
Đi đầu là một ông già tóc bạc phơ, chống cây gậy chạm khắc biểu tượng trường thọ, nhắm mắt dưỡng thần, có vẻ như ông ấy không còn nhanh nhẹn nữa.
“Ông nội!”, một tiếng gọi khẽ vang lên, xen lẫn trong đó rất nhiều cảm xúc.
Đôi mắt vốn nhắm nghiền của Sở Chấn Hải bỗng chốc mở bừng ra.
Trong mơ hồ, dường như có ánh hào quang thoáng qua. Khi nhìn thấy cô gái trẻ tuổi đứng ở cửa, gương mặt ông cụ lộ rõ vẻ vui mừng và khó tin.
“Vân Mộng, cháu đã lớn thế này rồi à, lâu lắm rồi ông nội không được gặp cháu!”, Sở Chấn Hải chống cây gậy định bước lên phía trước, nhưng bước chân loạng choạng, đi đứng không còn linh hoạt như trước nữa.
“Ông nội!”, Sở Vân Mộng sải bước về phía trước, đỡ lấy ông nội rồi cùng ông cụ ngồi xuống một bên.
Sở Chấn Hải kéo tay Sở Vân Mộng, hỏi thăm tình hình của cô hiện tại.
Từ cuộc sống thời đại học nói đến khi bản thân cô khởi nghiệp với công ty thiết kế, còn suýt phải nhường công ty lại cho kẻ ngáng chân mình, rõ ràng rành mạch tới từng cái tên.
Giống như hồi nhỏ, cô chịu ấm ức gì ở bên ngoài thì chỉ có thể mách lại với ông nội.
“Ôi chao, còn dám bắt nạt cháu gái của ông nữa, đến lúc đó ông phái người đi dạy dỗ cái tên không biết trời cao đất dày đó nhé”, ông cụ cực kỳ bênh vực người nhà, vốn đã cảm thấy mình làm cháu gái chịu thiệt thòi, còn để cô chỉ mặt gọi tên cáo trạng, làm sao có thể không tức giận được.
Cây gậy bằng gỗ gõ mạnh xuống nền đất, cơn giận nổi lên, ông cụ chỉ hận không thể đích thân tới thành phố Tân Tân, dạy dỗ đám người kia.
“Không, không cần đâu, có người giúp cháu dạy dỗ mấy kẻ đó rồi!”, nói đến đây, sắc mặt của Sở Vân Mộng hơi ửng hồng, bất giác cảm thấy ngượng ngùng.
Ông cụ làm thương nhân cả đời nên bản lĩnh thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt người khác rất cao, trong thoáng chốc, ông ấy cảm nhận được ngay, chỉ e trái tim của cháu gái đã có chủ rồi.
Đang định gặng hỏi người đó là cậu ấm nhà nào thì cửa phòng đã bị mở ra lần nữa.
Sở Thành dẫn theo Vương Lâm sải bước vào bên trong.
“Bố, chỗ ở của Vân Mộng cách đây khá xa, cơm tối nay ăn sớm một chút đi ạ”, sau khi bị bà vợ huých cho vài cái, ông ta mới cắn răng nói.
Sắc mặt Sở Chấn Hải u ám hẳn, tâm trạng vui vẻ khi vừa nói chuyện với cháu gái cũng không thấy đâu nữa.
Đang có ý đuổi Sở Vân Mộng đi đây mà, còn lấy cớ đường xa.
Nhà họ Sở to như thế này, có đến mười Sở Vân Mộng ở lại cũng không thành vấn đề.
Thế nhưng, hiển nhiên đây là ý định của Vương Lâm, Sở Chấn Hải chỉ sầm mặt chứ không lên tiếng chỉ trích.
Vương Lâm thấy Sở Chấn Hải không nói gì nên cũng cởi mở hơn, nhẹ nhàng hỏi: “Bố, lần trước chúng con cũng nói với bố sẽ giới thiệu một người bạn trai cho Vân Mộng, vừa đúng lúc người này đi ngang qua, hay là để hai đứa nó gặp nhau thử xem?”
Trong đêm hội tụ lần trước, khi nói đến Sở Vân Mộng, Vương Lâm nhắc tới nhà họ Tân có con trai trạc tuổi Sở Vân Mộng, có thể gặp nhau xem tiến triển thế nào.
Khi ấy Sở Chấn Hải vẫn chưa biết trái tim Sở Vân Mộng đã có chủ, nên ông đồng ý.
Lúc này ông cụ cũng đưa mắt nhìn về phía Sở Vân Mộng, để cô tự đưa ra quyết định.
“Khỏi cần, tôi có bạn trai rồi!”, Sở Vân Mộng kiên định nói, mặt không hề đổi sắc.
Không cần nói đến việc có Lâm Triệt hay chưa, mà chỉ với bụng dạ đen tối của bà ta, chẳng lẽ lại giới thiệu cho cô được một người tốt đẹp.
Cho nên cô lập tức lên tiếng phủ nhận.
Vương Lâm sững người, sau một hồi đánh giá, bà ta giở giọng quái gở: “Ăn mặc như con nhà quê, tính cách lại khuyết thiếu, sao có thể tìm được mối tốt chứ?”
“Chẳng lẽ vì cảm thấy không có thể diện nên cố tình bịa ra?”
Khụ khụ!
Sở Thành phát hiện sắc mặt bố mình đã trở nên khó coi lên lập tức ho nhẹ vài cái để nhắc nhở vợ.
Không được nói năng quá đáng!
Vương Lâm cũng ý thức được mình đang đắc ý quá mức mà quên mất hoàn cảnh hiện tại.
Bà ta lập tức sửa lời: “Mẹ cũng có ý tốt thôi, lần này giới thiệu cho con cậu ấm nhà họ Tân, con cái nhà thế gia chẳng tốt hơn hẳn mấy dạng lố lăng bên ngoài đó ư”.
“Hừ!”, Sở Vân Mộng hừ lạnh một tiếng, thẳng thắn phủ quyết: “Khỏi cần, tôi tìm người thế nào cũng không cần bà phải lo lắng, có người tốt như thế chi bằng bà giữ lại cho cô con gái quý hóa của bà đi!”
“Cô...”, Vương Lâm lại một lần nữa chịu thua, con nhỏ này không còn dễ bắt nạt như hồi nhỏ nữa.
“Được rồi, bà bớt nói đi!”, Lúc này Sở Thành đột nhiên lên tiếng, nếu cứ tiếp tục quậy tanh bành thêm chỉ khiến mọi chuyện càng ngày càng rắc rối thôi.
“Không phải đi ngang qua sao? Cứ để cậu ấm nhà họ Tân đó qua đây xem thêm nào, được hay không được, được hay không được cứ gặp mặt rồi nói”, Sở Thành phất tay, nhưng đã quyết định.
Hai mắt Sở Vân Mộng bốc hỏa lên, cô phản đối: “Tôi không gặp!”
“Hừ, chúng tôi còn chưa chết đâu, không đến lượt cô quyết định!”, Sở Thành lên giọng chỉ trích lần nữa, ngồi xuống bên cạnh bố mình.
“Ông... Nếu đã như thế, các người tự đi mà gặp, tôi về trước!”, Sở Vân Mộng đột nhiên đứng bật dậy, sải bước đi ra ngoài.
Nhưng hai kẻ khác đã đứng sẵn ở cửa, chặn đường cô.
“Sao hả? Lại định khống chế tự do cá nhân của tôi chứ gì? Bao nhiêu năm rồi, sao không dùng trò nào mới hơn một tí ấy?”, cô khẽ nói, nhưng gương mặt đã lộ rõ vẻ khinh bỉ.
Xem ra ở nhà họ Sở này, ngoài ông nội ra, thái độ đối đãi với cô vẫn không hề thay đổi.
Không hề có chút thân tình nào, mà như đối xử với một con rối gỗ, một con rối gỗ được cung cấp cái ăn cái mặc và phải nghe lời.
Vương Lâm cũng nhíu chặt hai hàng lông mày, mặt mũi biến sắc, vênh váo hống hách: “Đừng coi lòng tốt của người ta như chuyện gì xấu xa lắm vậy, chúng tôi cũng chỉ muốn tốt cho cô. Thấy cô đến tuổi rồi, giới thiệu cho cô một chỗ ra tấm ra món thôi”.
“Cô còn trừng mắt không vui ở đó nữa hả, đúng là lòng lang dạ sói!”
Bà ta càng nói càng khó nghe, cho dù đối xử với người làm cũng không nói ra những lời như vậy.
Mặt mũi Sở Vân Mộng đỏ nhừ, dường như sắp bộc phát.
Cộp!
Ngay khi mâu thuẫn sắp nổi lên lần nữa, Sở Chấn Hải gõ mạnh cây gậy xuống đất.
Ông cụ tức giận quát lên: “Làm cái gì thế hả? Oai phong đến tận căn nhà này rồi phải không?”
Sở Chấn Hải cũng cảm thấy tức giận, từ khi Sở Thành thay ông ấy làm gia chủ, quản lý công việc kinh doanh trong gia tộc.
Thời đại phát triển nhanh chóng, nhưng sản nghiệp của gia đình vẫn không phát triển, mấy năm trở lại đây vẫn giữ nguyên mức sản xuất vốn có.
Làm ăn ở bên ngoài thì không được, chứ khí thế trong nhà thì không ngừng cao lên.
Bị bố nói như thế, sắc mặt Sở Thành cũng trở nên khó coi, đành đổi thái độ rồi nói: “Đã đồng ý với người ta rồi, đến lúc đó cứ gặp mặt, có thành công hay không tính sau. Có phải cứ gặp mặt là phải gả qua đó đâu!”
Đôi mắt ông ta đảo liên tục đảo tới đảo lui.
Chốc thì nhìn Sở Vân Mộng, lát thì nhìn Sở Chấn Hải.
Không biết trong lòng ông ta đang tính toán cái gì.
Sở Vân Mộng hiếm có được lúc quay về nhà một chuyến, cũng muốn ăn cơm tối rồi hẵng đi.
Cô đành quay người ngồi xuống bên cạnh ông nội, không để tâm tới mấy người kia nữa.
Sở Thành và Vương Lâm thấy tình cảnh ấy thì cũng lục tục đi ra ngoài.
Chỉ ra vừa ra đến cửa, giọng điệu quái gở của bà ta lại vang lên.
“Cái thứ không biết tốt xấu, nuôi cho lớn đùng mà không bằng một con chó, con chó nó còn biết trông nhà!”