• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lương Minh Thành bĩu môi, đương nhiên là anh ta 

hiểu ẩn ý trong lời nói của Lâm Thành Nhân. Ý của Lâm Thành Nhân chính là đừng nói tới chuyện tôi dùng bữa ở chỗ cậu. Cho dù tôi có ở lại nhà hàng này của cậu thì cậu cũng phải sẵn sàng hầu hạ tôi chu đáo. 

Tài sản của nhà họ Lương và nhà họ Lâm không 

chênh lệch bao nhiêu, nhưng nhà họ Lương đã rời bỏ 

thương trường ngay trong thời kỳ phát triển mạnh mẽ nhất để đi theo con đường chính trị. 

 

Vậy nên xem như Lâm Thành Nhân đã thống trị cả giới kinh doanh, đến mức rất nhiều người ở thành phố Hồ Chí Minh này đều phải nhìn vào thái độ của anh mà làm việc. 

Lương Minh Thành vây tay gọi người phục vụ với, nhẹ giọng dặn dò mấy câu, rồi đi về phía Lâm Thành Nhân, nói: "Tôi đã gọi món bít tết rồi, anh Lâm và quý cô xinh đẹp của anh có thể từ từ thưởng thức." 

Lâm Thành Nhân phớt lờ lời giễu cợt của anh ta. Còn 

Hạ Vân Linh thì tức anh ách. 

Cô ta đến đây đâu phải để ăn cơm. Cô ta chỉ muốn xem Lâm Thành Nhân xử lý Lưu Họa Y. Vậy mà cái tên Lương Minh Thành này cứ cản trở. 

Hạ Vân Linh suy nghĩ một chút rồi cười nói với Lâm Thành Nhân: "Bảo Họa Y tới ăn luôn đi." 

Trong phút chốc, sắc mặt của Lâm Thành Nhân thay đối, anh đưa mắt nhìn về phía Lưu Họa Y, mở miệng nói: "Qua đây." 

Lưu Họa Y hơi do dự, nhưng rồi vẫn quyết định đi về phía anh. 

"Tôi cứ tưởng cô sẽ ở nhà nghỉ ngơi, không ngờ cô lại gấp gáp vội vàng thế này..” Ánh mắt anh lướt một vòng trên người cô, "Xem ra Lương Minh Thành rất sẵn sàng vung tiền cho cô nhỉ.” 

Cả hai người đều sửng sốt. 

Lưu Họa Y tức giận. 

"Anh đủ rồi đấy. Muốn sỉ nhục tôi thế nào thì tùy anh. Nhưng đừng tùy tiện sỉ nhục Lương Minh Thành.” 

Lâm Thành Nhân giận tái mặt, "Lưu Họa Y, cô còn chưa ly hôn với tôi đâu. Vậy mà đã học cách giở trò dơ bẩn bên ngoài rồi à? Tôi sỉ nhục cô đấy, sỉ nhục cô thì đã làm sao? Loại phụ nữ không biết liêm sỉ như cô, có buông lời sỉ vả cũng làm bẩn miệng của tôi." 

Anh nhếch mép cười khẩy, nụ cười ấy như lưỡi đao 

sắc bén đâm thẳng vào trái tim của Lưu Họa Y. 

"Lương Minh Thành, cậu cũng thật là, người phụ nữ lăng lòan như cô ta mà cậu cũng để mắt tới sao? Cậu có biết không, lúc cô ta kết hôn với tôi đã không còn là nguyên vẹn rồi. Cũng không biết đã có bao nhiêu người đàn ông đã ngủ trên chiếc giường ngọc ngà của cô Lưu đây? 

Y. 

Lâm Thành Nhân cười khẽ, khinh miệt nhìn Lưu Họa 

Lưu Họa Y lùi về phía sau mấy bước, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ. 

Lương Minh Thành kéo tay Lưu Họa Y, lạnh lùng nhìn anh: "Anh Lâm tới đây để ăn cơm hay để làm nhục người khác vậy? Nếu như tới để ăn cơm thì vui lòng im lặng đợi thức ăn, còn nếu tới để làm nhục người khác thì xin thứ lỗi, e là nhà hàng nhỏ này không tiếp nổi." 

Lâm Thành Nhân không nghĩ rằng Lương Minh Thành sẽ chống đối anh vì Lưu Họa Y, sắc mặt của anh vô cùng khó coi. 

Hạ Vân Linh tỏ vẻ sợ hãi, cô ta kéo kéo áo anh, "Thành Nhân à, đừng nói nữa." Cô ta cúi đầu, giấu đi ánh mắt vui vẻ đắc ý. 

Mọi chuyện đang phát triển đúng như những gì cô ta muốn. Chỉ có một chuyện nằm ngoài dự liệu của Hạ Vân Linh, đó là Lương Minh Thành ra sức bảo vệ Lưu Họa Y. 

Trong lòng cô ta vô cùng ghen tức, vì sao ai cũng bảo vệ ả? Rốt cuộc con nhỏ Lưu Họa Y ấy có gì tốt đẹp? 

"Có bao nhiêu đàn ông đã ngủ trên giường của tôi không quan trọng, quan trọng là... anh Lâm đây cũng là một trong số đó.” 

Lưu Họa Y hít sâu một hơi, cố nặn ra một nụ cười rực rõ trên gương mặt tái nhợt. 

Lương Minh Thành phì cười, quay lưng lại vỗ vỗ vai Lưu Họa Y. 

Sao không ai biết miệng lưỡi của em lại nhanh nhạy thế này? 

Xem ra cô mèo nhỏ này không hề ngoan ngoãn hiền lành như những gì mình nghĩ. Anh nói cô dâm đãng lẳng lơ, cô cũng thoải mái thừa nhận, thế nhưng anh Lâm à, không phải anh cũng là vật trong tay cô ấy hay sao? Không phải cũng bò lên giường của cô ấy hay sao? "Cô." 

"Lưu Họa Y, đúng là mồm mép của cô càng ngày càng lưu loát rồi. Xem ra tôi dạy dỗ cô chưa đủ phải không?" Lâm Thành Nhân nở nụ cười thâm độc, đôi mắt rét lạnh khiến cô Lương Minh Thành sực tỉnh, người đàn ông trước mặt bọn họ là người làm việc không từ thủ đoạn, là người mà ai ai cũng phải nể mặt ba phần. 

Lưu Họa Y mở to hai mắt, trong ánh mắt hiện lên vẻ phiền muộn. 

"Xin lỗi anh, làm phiền anh một chút, bít tết của anh đã được chuẩn bị xong rồi ạ." 

Lâm Thành Nhân đưa mắt nhìn miếng bít tết trên đĩa, rồi lại nhìn Lương Minh Thành, khóe môi chậm rãi cong lên. 

Lưu Họa Y ơi Lưu Họa Y. Không phải cô muốn quyền rũ đàn ông hay sao? 

Vậy thì tôi sẽ để cho người đàn ông bị cô quyến rũ nhìn xem cô hầu hạ tôi thế nào. 

Lâm Thành Nhân nhìn về phía Lưu Họa Y, ngoặc ngoắc ngón tay, "Qua đây." 

Cô lắc đầu, ánh mắt của anh dần trở nên lạnh lẽo, giọng nói hạ xuống một quãng tám: "Qua đây." 

Lưu Họa Y bước tới trước mặt anh, Lâm Thành Nhân đẩy chiếc đĩa trên bàn, cau mày, "Cắt thịt cho tôi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK