• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Thành Công lắc đầu, cứng rắn nói: "Không, là em đoán. Lúc ấy chỉ có hai người bọn họ ở nhà, không phải ả thì là ai?" 

Lâm Thành Nhân nhếch khóe miệng, mỉm cười bốn cợt: "Xem ra Lưu Họa Y đã đưa vào đầu em không ít suy nghĩ lệch lạc. Lâm Thành Công, em tỉnh táo lại đi, Lưu Họa Y không đơn giản như em nghĩ đâu. Cô ta chỉ đang lợi dụng em thôi, em nghĩ là cô ta sẽ thích em sao, thật buồn cười." 

"Em không quan tâm cô ấy có thích em hay không, nhưng em tin vào cách làm người của cô ấy, chắc chắn cô ấy không phải là loại phụ nữ ác độc như anh nói. Ngược lại là anh, anh mới là người phải mở to mắt ra mà nhìn cho 

rō." 

"Ngu ngốc." Lâm Thành Nhân tức giận mắng. Không biết ả Lưu Họa Y này đã chuốc thuốc gì cho Thành Công mà nó cứ khăng khăng bảo vệ cô ta như vậy. 

"Em thích cô ấy. Nhưng không có nghĩa là em muốn có được cô ấy bằng mọi giá. Em chỉ hy vọng có thể đứng sau lưng cô ấy, mãi mãi ủng hộ cô ấy." 

"Rốt cuộc là ả đã ếm thứ bùa gì cho mày?" Sắc mặt của Lâm Thành Nhân trở nên khó coi, giọng điệu cũng cúng rắn. 


 

"Không có bùa chú gì hết. Anh mới là người bị ếm 

Lâm Thành Công mím chặt môi, không nhìn Lâm Thành Nhân nữa mà quay đầu đi lên lầu. 

Lâm Thành Nhân xoa xoa thái dương đau nhức, thằng nhãi Thành Công này. Càng lớn càng khó dạy. Người ta vẫn nói anh trai như cha, mà bây giờ thằng nhãi kia có 

 

thèm để anh vào mắt không? 

Lâm Thành Nhân tức giận, sắc mặt u ám. 

Từ sau khi cha mẹ qua đời, anh và Lâm Thành Công luôn dựa vào nhau, khi đó Thành Công còn rất nhỏ, cái gì cũng không hiểu. Sau này Thành Công lớn hơn một chút thì anh không muốn thằng bé tiếp xúc với những tiêu cực của thương trường quá sớm, vậy nên anh đưa em trai ra 

nước ngoài. Không ngờ bây giờ Thành Công lại bướng bỉnh như vậy. 

Lâm Thành Nhân bực bội. 

Không được. Anh phải tìm cách, không thể để Thành Công ở bên cạnh người đàn bà kia. Cứ như vậy thì sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện. 

Lâm Thành Nhân híp mắt, những mưu tính khác nhau lướt nhanh qua đầu anh. 

Gần đây chuyện của nhà họ Phương đã xong xuôi, thị trường bên Mỹ cũng sắp phát triển.... 

Đôi mắt quyến rũ của Lâm Thành Nhân giờ đây sâu hun hút. 

Sáng sớm ngày hôm sau, trong lúc Lưu Họa Y vẫn còn ngon giấc, điện thoại di động bên gối cô vang lên, Lưu Họa Y nhắm mắt nhấn giảm âm lượng, nhưng điện thoại di động vẫn vang liên tục. 

Lưu Họa Y mắng một tiếng rồi ngồi dậy nghe điện thoại: "A lô. Ai đấy. Cần gì thì nói nhanh. Đừng phá giấc ngủ của người khác.” 

Đầu dây bên kia bật cười, ngay sau đó một giọng nói trong trẻo vang lên: "Cô Lưu, cô vẫn chưa quên chuyện cô đồng ý biểu diễn âm nhạc đúng không?" 

Lưu Họa Y giật mình, cô tỉnh ngủ, "Lương Minh Thành?" 

đi." 

"Phải. Em thay quần áo nghiêm chỉnh rồi xuống lầu 

"Hả?" Lưu Họa Y còn chưa kịp phản ứng thì anh ta đã cúp điện thoại. 

Lưu Họa Y ngẩn người, ngay sau đó cô bò dậy thay quần áo. 

Lương Minh Thành xách một cái túi, chạy vào biệt thự nhà họ Lâm. 

"Cậu Lương.” Chú Hiểu gật đầu chào anh ta. 

Lương Minh Thành và Lâm Thành Công là bạn bè, đều là những cậu ấm nổi tiếng của giới thượng lưu. Đương nhiên Chú Hiểu nhận ra anh ta. 

"Chú Hiểu, mợ chủ nhà ông dậy chưa?" 

"Có lẽ là dậy rồi, nhưng mợ chủ vẫn chưa xuống lầu." 

Chú Hiểu nhìn chiếc túi trong tay Lương Minh Thành một chút, Chú Hiểu kéo anh ta, "Cậu Lương muốn dẫn mợ chủ ra ngoài sao?" 

Mặc dù ông cảm thấy Lương Minh Thành cũng không tệ, nhưng không có nghĩa là ông cho phép anh ta làm chuyện gì khác thường với mợ chủ. Dù sao thì trong mắt ông, Lưu Họa Y và Lâm Thành Nhân vẫn rất xứng đôi. 

Dường như Lương Minh Thành hiểu rõ suy nghĩ của ông, anh ta kéo ông sang một bên, nhẹ giọng nói: "Thành Công đến công ty, cô ấy lại không muốn gặp Lâm Thành 

Nhân, Chú Hiểu à, một người lớn tuổi như chú đâu thể trò chuyện với cô ấy, cô ấy ở nhà một mình cũng rất khó chịu.” 

"Cô ấy thích đánh đàn, để cô ấy ra ngoài một chút đi. Tôi sẽ đưa cô ấy về đúng giờ." 

Chú Hiểu nhìn Lương Minh Thành, suy nghĩ một lúc, sau đó gật đầu, "Vậy cậu đừng để cậu chủ biết. Nhớ đưa mợ chủ về sớm. 

Lương Minh Thành gật đầu, anh ta ngồi trên sopha chờ Lưu Họa Y xuống lầu. 

"Anh đến nhanh thế?" Lưu Họa Y đứng trên lầu nhìn thấy Lương Minh Thành đã ngồi trong phòng, bèn vội vàng chạy xuống. 

Đương nhiên là nhanh. Lúc gọi điện cho cô, anh ta đã tới cửa biệt thự rồi. 

Lương Minh Thành đưa quần áo trên tay cho cô, "Thay nhanh đi. 

Lưu Họa Y vui vẻ gật đầu, nhận lấy quần áo trên tay anh ta rồi vội vàng chạy lên lầu. 

Cô thay quần áo xong, Lương Minh Thành liếc qua đồng hồ trên cổ tay, vẫn còn kịp. 

Anh ta đã sắp xếp xong xuôi, chỉ còn chờ công chúa lên sân khấu. 

Anh ta nắm tay cô, tựa như hoàng tử và công chúa. Sau khi Lưu Họa Y và Lương Minh Thành rời đi, Hạ 

Vân Linh chậm rãi ra khỏi phòng. 

Cô ta đã nghe thấy toàn bộ cuộc trò chuyện của bọn họ. Hạ Vân Linh lặng lẽ liếc nhìn Chú Hiểu một cái, rồi lấy điện thoại di động. 

[Thành Nhân, lần trước chúng ta đến nhà hàng kia, em vẫn chưa được ăn bò bít tết, lát nữa anh đưa em đi được không?] 

Chưa đến một phút sau, màn hình của điện thoại di động sáng lên. 

[Được.) 

 

Lâm Thành Nhân trả lời ngắn gọn. 

Hạ Vân Linh đắc ý. Lưu Họa Y, cô cứ chờ đó. 

Chắc chắn Lâm Thành Nhân vẫn nghĩ rằng Lưu Họa Y đang ngoan ngoãn ở nhà. Nếu anh thấy Lưu Họa Y lén ra ngoài với người đàn ông khác thì 

Một người dễ tự ái như Lâm Thành Nhân chắc chắn sẽ không nhịn được. Đến lúc đó, Lưu Họa Y sẽ không yên với anh đâu. 

Hạ Vân Linh cười đắc ý. 

Phía bên kia. 

Nhà hàng dán thông báo tạm ngừng kinh doanh, cả căn phòng kín người. Bàn ghế đều bị dời đi, giữa phòng là một chiếc đàn dương cầm màu trắng. 

 

Đây là những gì Lưu Họa Y nhìn thấy sau khi xuống xe. 

"Đây là... ?" Cô hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK