Lưu Họa Y kéo ông, "Ba, chúng ta không còn nhà, nhà đều bị niêm phong hết rồi.”
Ông sửng sốt một chút, rốt cuộc cũng đến nước này, khổ sở cười một tiếng, "Đúng rồi hỉ." Ông gật gật đầu, mắt đầy tang thương.
"Không sao hết, ở đâu có ba đó chính là nhà." Lưu Họa Y tựa vào ngực ba mình.
Cô móc trong túi xách ra một tấm thẻ ngân hàng hôm đó đoạt lại được trong tay Ngọc Anh. Tấm thẻ này cũng nhờ Ngọc Anh tẩu tán tài sản trước thời hạn, cho nên
không cbị tra ra, cũng không bị đóng băng.
Cô suy nghĩ một chút, quyết định mua một căn nhà. "Ba, ba tìm chỗ nào ngồi nghỉ chút đi, con đi một chút lập tức trở lại ngay.”
Không đợi ba kịp phản ứng, Lưu Họa Y đã chạy xa.
Cô đến ngân hàng kiểm tra xem tiền có thể sử dụng trong thẻ còn bao nhiêu.
Thở dài một hơi, tạm ổn, Ngọc Anh không mang đi toàn bộ tiền, còn dư lại được mấy trăm triệu.
Số tiền này, đủ để mua một căn nhà nhỏ.
Cô cất tiền, đi đến văn phòng môi giới nhà đất. Nhìn những căn nhà không gian lớn một chút, trang hoàng khá hơn một chút, Lưu Họa Y âm thầm chắt lưỡi.
Cho tới bây giờ đối với những thứ này, cô vân không hề có khái niệm, cha chưa bao giờ quản chặt chi tiêu của cô cùng anh trai, nhất là ở phương diện tiền bạc, cho tới bây giờ cũng chưa từng từ chối các con cái gì.
Lưu Họa Y không cần lo không có tiền xài, cũng không cần lo không có chỗ trú chân. Nhưng là bây giờ nhìn, mới biết... Thì ra mọi thứ đã sớm thay đổi.
Cô khẽ mỉm cười, hỏi nhân viên bán nhà nhiệt tình: "ở đây có căn nhà nào khoảng hai trăm mét vuông, giá cả chấp nhận được, tầm nhìn đẹp, nội thất đầy đủ không?"
Nhân viên bán nhà vừa nghe, hai mắt liền sáng lên, cho là khách sộp viếng thăm, vội vàng cầm catalogue chỉ cho cô xem mười mấy căn biệt thự phong cảnh tuyệt đẹp.
Lưu Họa Y hết sức hài lòng, lúc hỏi giá cả, miệng cô mở to đến nỗi có thể nhét vừa hai quả trứng gà.
Mười tý.
Mới có thể mua một căn nhà như vậy. Nhưng trong tay cô nào có nhiều tiền như vậy? Cô đảo tròng mắt, lại hỏi, "Có cái nào rẻ hơn không?"
Nhân viên nhiệt tình trong nháy mắt lạnh nhạt hẳn, liếc liếc cô, thuận tay chỉ một cái.
triệu.
Hai phòng ngủ một phòng khách? Giá tầm 800
Cô cắn răng, quyết định mua.
Tiền trên tay cô cũng chỉ đủ mua căn nhà như vậy.
Lưu Họa Y cùng nhân viên nhà đất đi xem nhà, mỗi trường chung quanh không tệ lắm, chẳng qua là nhà thật sự quá nhỏ. Nội thất trong nhà đều đầy đủ, trang hoàng cũng tương đối ấm áp, nhìn tổng thể cũng có thể xem là tạm được.
ba.
Lưu Họa Y giao tiền, cầm chìa khóa nhà, quay lại tìm
Ba cô đang ngồi trên một luống hoa ở chính giữa quảng trường, Lưu Họa Y cong môi cười, tiến lên đi tới.
Cô ngọt ngào cười một tiếng, "Ba, con đưa ba đến chỗ này nhé." Không dợi ông đồngý, liền kéo tay dắt ông đi.
Đến ngôi nhà mới, Lưu Họa Y buông ông ra, "Ba, đây là nhà mới của chúng tai, mọi thứ chúng ta sẽ bắt đầu lại lần nữa, được không?”
An phụ nhìn căn nhà chưa tới một trăm thước vuông, nước mắt chảy xuống.
Ông ôm lấy Lưu Họa Y, nhẹ vỗ nhẹ sau lưng cô, nghẹn ngào, "Ba hãnh diện vì con.”
Lưu Họa Y cũng nhòa lệ, nhiều năm như vậy những yêu thương cùng ấm áp mà cô mong đợi hết thảy đều được toại nguyện ngay vào lúc này. Cô không cảm thấy
12. They long
muộn màng, chỉ cần có là được rồi.
Ánh mắt ba cô như biển khơi mênh mông, mà chất chứa tang điền thương hải.
Lưu Họa Y làm một bữa cơm, hai cha con ngồi ở trên bàn ăn uống nhiệt tình.
Được tái sinh, hạnh phúc không dễ có, điều này ba cô hiểu rõ..
"Lâm Thành Nhân có tốt với con không?" Ba cô để đũa xuống.
Lưu Họa Y ngẩn người, vùi đầu cố nuốt, nói ngập ngừng: "Tốt vô cùng."
Trong mắt lóe lên một tia áy náy, ông gật đầu một cái, "Vậy thì tốt. Con gái, nếu như con bị uất ức gì, cứ trở về nhà. Ba vẫn có thể chăm sóc cho con.
Ông sao có thể không nhận ra con gái gả cho hắn không hề hạnh phúc. Ban đầu mọi thứ đều tại ông, không quyết liệt ngăn cản chuyện này, tất cả từng bước từng bước dựa theo kế hoạch theo như lời Lâm Thành Nhân nói, rồi từ từ rơi vào cạm bẫy của hắn, cửa nát nhà tan.
Nhưng ông có oán hận hơn, đau khổ hơn, hôm nay cũng không còn bù đắp được nữa.
Con gái đã gá cho hắn, trừ phi Lâm Thành Nhân tự buông tay, nếu không căn bản không cách nào giúp con gái thoát ra được.
Lưu Họa Y cười gật đầu, gắp thức ăn cho ba.
Sau khi ăn cơm, Lưu Họa Y ngồi chơi với ba một lúc rồi rời đi.
Cô đi một mình dưới ánh trăng, ánh sáng nhàn nhạt không thể chiếu sáng cả thế giới, cho nên đi một mình ban đêm mới cô độc như vậy.
Sau khi mua nhà tiền còn dư lại không nhiều lắm, tuổi tác ba cũng cao, căn bản không thể ra ngoài tìm việc làm, cô cũng không thể đi tìm Lâm Thành Nhân đòi tiền, bây giờ hết thảy đều phải dựa vào mình.
Lưu Họa Y nhếch mép, cho tới bây giờ cô chưa từng nghĩ mình sẽ lưu lạc đến tận nước này.
Lưu Họa Y ngồi ở bờ sông, gió thổi phần phật.
Cô xốc áo choàng dài che kín người, nhìn dòng người đi lui đi tới. Đèn nê ông ở bờ sông bên kia không ngừng chớp tắt, thế giới u ám được ánh sáng soi rọi lấp loáng trên mặt sông. Những con người vội vã ngược xuôi, có thể cũng sẽ có người giống như cô, từ thiên đường rơi rơi xuống địa ngục, chịu đủ trò hành hạ của cuộc sống.
lên.
Bất quá, không sao hết. Lưu Họa Y mày phải cố gắng
Mày nhất định có thể nuôi ba. Và nuôi chính mày. Cô đứng lên, hướng về phía mặt sông la lớn: "Lưu Họa Y. Cố gắng lên.”
Cả một ngày đi tìm nhà, Lưu Họa Y rất mệt mỏi. Về đến nhà thấy Lâm Thành Nhân ngồi ở trên sofa đọc báo,
thấy cô trở lại, đôi mắt hắn trực tiếp bắn tới một tia lạnh leo.
Cô nhìn cũng không nhìn hắn, đi thẳng lên lầu.
Cô nhắm mắt, ngoài cửa vang lên mở cửa lách cách.
Lưu Họa Y giống như chim sợ cành cong, trong nháy mắt cửa mở ra, cô dùng chăn trùm kín mình.
"Sao hả? Chuyện xong xuôi cô liền trở mặt không quen biết phải không?"
Lâm Thành Nhân lạnh lùng nhìn người đàn bà co rút trong chăn, nửa cười nửa không.
Hồi lâu, Lưu Họa Y vẫn không phản ứng. Lâm Thành Nhân nổi giận.
Nếu cô bất động, vậy thì hắn chủ động.
Đưa tay vén chăn, Lâm Thành Nhân tối sầm ánh mắt. Cô gái trước mắt trên người chỉ mặc một bộ sơ mi trắng,
đưa lưng về phía hắn, nhưng vẫn lộ ra dáng vẻ xinh đẹp tiêu hồn.
Cảm nhận được ánh mắt trần trụi của hắn, Lưu Họa Y rốt cuộc không kiên trì nổi, gượng ngồi dậy.
"Đại thiếu gia, có chuyện gì không?"
Đại thiếu gia? Lâm Thành Nhân giật giật khóe miệng, ánh mắt lạnh như băng. Cô cho tới bây giờ vẫn chưa từng gọi hắn một tiếng chồng, bình thường chỉ gọi là Lâm Thành Nhân xa lạ, bây giờ còn gọi là đại thiếu gia?
Xem ra, cô căn bản không xem hắn là chồng. Hắn hừ lạnh một tiếng, nói cũng được không nói cũng được. Dù sao hắn cũng không yêu cô.
"Lúc nhờ vả người khác ngay cả quần áo cũng dám cởi, xong việc rồi ngay cả mặt cũng không muốn nhìn phải không?" Lâm Thành Nhân giễu cợt cô.
Cô thở dài, cúi đầu không nói gì.
Lâm Thành Nhân ghét nhất chính là dáng vẻ này của
cô. Không một lời, không tức giận.
"