Lâm Thành Nhân nổ máy xe, lái về hướng tập đoàn.
Trời gần sáng, Lưu Họa Y đỏ mắt ngồi ở trên sofa, Thành Công ngồi trên sofa bên cạnh cô.
Một đêm thức trắng.
Chú Hiểu lúc thức dậy nhìn thấy cô, trong lòng không đành lòng.
Tối hôm qua xảy ra chuyện lớn như vậy ông làm sao có thể không biết?
Chẳng qua những chuyện này cho dù là ông, một người làm việc nhiều năm ở nhà họ Lâm cũng không dám ra mặt khuyên can.
Chú Hiểu rót cho cô ly nước nóng, lúc đưa cho cô phát hiện lòng bàn tay cô lạnh ngặt. Chú Hiểu kinh hãi, đưa tay dò trán cô, phát hiện cả người cô lạnh như băng.
"Thiếu phu nhân, Thiếu phu nhân..."
Lưu Họa Y thờ ơ, dường như không nghe thấy.
Chú Hiểu vỗ cô một cái, Lưu Họa Y ngơ ngẩn ngẩng đầu lên, trong mắt không có tiêu cự, "Sao vậy Chú Hiểu?"
Thấy cô còn nói chuyện được, Chú Hiểu thoáng thở phào nhẹ nhõm.
"Cô mau trở về phòng nghỉ ngơi đi, lạnh sắp đông thành đá rồi. Còn như vậy nữa sẽ bị bệnh, không tốt." Chú Hiếu nói.
Lưu Họa Y gật đầu, nhưng người lại không nhúc
nhích.
Tối hôm qua hết thảy xảy ra quá nhanh, tình trạng Lưu Tử Đằng, Lâm Thành Công bày tỏ, Lâm Thành Nhân tức giận, còn có nút thắt không gõ ra được giữa mẹ cô và nhà họ Lâm.
Lưu Họa Y biết mình đã rơi vào một vòng xoáy chết muốn thoát thân sợ rằng không dễ dàng.
Lưu Họa Y quay đầu nhìn Lâm Thành Công đang ngủ say, thấp giọng hỏi: "Chú Hiểu, chú có thể nói cho tôi biết mẹ tôi cùng nhà họ Lâm rốt cuộc có ân oán gì không?" Cô khấn cầu, ánh lệ trong mắt khiến lòng Chú Hiếu mềm xuống.
Cô và con gái mình ngang ngang tuổi nhau, con gái mình bây giờ vui chơi thỏa thích ở nước ngoài, tự do yêu đương, sống cuộc sống mình thích, còn cô lại phải vội và gả cho thiếu gia, nhận nỗi thống khổ mất đi thân nhân.
Chú Hiểu há miệng, than nhẹ một tiếng, điện thoại di động của Lâm Thành Công phát ra tiếng tít tít.
Chú Hiểu ngậm miệng, thấy Lâm Thành Công mơ hồ ngồi dậy, sau đó cầm lấy điện thoại di động xem, ánh mắt hắn dần dần thanh tỉnh, sau đó kinh ngạc, tức giận, nóng nảy, sợ hãi.
Lâm Thành Công quay đầu, mắt trợn to kêu lên. "Tập đoàn An Gia...
"
Lưu Họa Y quay đầu, mờ mịt, "An Gia làm sao?"
Cô nhận lấy điện thoại di động, mắt không dám tin nhìn tin nhắn gửi tới hiện lên màn hình điện thoại di động.
Chủ tịch Tập đoàn An Gia dính líu đến dự án phạm
pháp, 9h15 sáng hôm nay bị cảnh sát bắt, An Gia bị niêm phong.
Cô ngưng thần liếc một cái, người gửi tin nhắn: Lâm Thành Nhân.
lên.
"Là hắn...” Lời còn chưa nói hết, điện thoại cô đã vang
Giọng nói trong trẻo lạnh lùng trong điện thoại lộ vẻ đắc ý, Lâm Thành Nhân cười lạnh nói: "Lưu Họa Y vui chứ? Đây là đại lễ tôi tặng cho cô."
"Tại sao?"
"Tôi bất quá là cho gia đình cô biết thế nào là ác giả ác báo, mẹ cô làm tôi tan cửa nát nhà, sai lầm mẹ cô gây ra, cô phải trả là hợp lý. Tôi cũng muốn cho cô thử mùi vị đau lòng đến chết này một chút.
Điện thoại bị cắt, Lưu Họa Y ngây ra tại chỗ, mẹ cô... Cửa nát nhà tan?
Cô giật chiếc túi trên bàn, xông ra ngoài, sau lưng Lâm Thành Công sửng sốt, rồi cũng chạy theo cô. Chú Hiểu cũng nhìn thấy tin nhắn trên điện thoại di động.
Oan oan tương báo đến khi nào?
"Lưu Họa Y. Chị chờ một chút.” Lâm Thành Công gắng sức đuổi theo, "Tôi đi lấy xe, chị ở đây chờ tôi "
Lưu Họa Y gạt cánh tay hắn ra, đáy mắt lạnh như đá, "Không cần.”
Cô ngoắc, xe taxi ngừng trước mặt cô.
"Đến đường Trung Sơn."
Khuôn mặt anh tuấn của Lâm Thành Công thoáng một chút tuyệt vọng.
Lúc Lưu Họa Y đến An Gia, rất nhiều người vây xem ngoài cửa, còn có mấy chiếc xe cảnh sát đậu ở đó, đám người bên ngoài chỉ chỉ trỏ trỏ về phía cao ốc An Gia.
Lưu Họa Y có ngu hơn nữa cũng biết chuyện nghiêm trọng đến thế nào.
Nước mắt không thể khống chế, chảy xuống thành hàng.
Từ bên trong, hai cảnh sát dẫn độ ba cô đang bị còng tay đi ra, Lưu Họa Y vội vàng xông lên, kêu khóc muốn níu kéo ba cô lại.
Ông không kịp nói nhiều, vội vã nhìn cô một cái, bỏ lại một câu, tự chăm sóc mình, rồi bị đẩy lên xe cảnh sát. Lưu Họa Y ngồi xổm xuống, người đến người đi trên đường không ai không chú ý đến cô gái khóc đến tê tâm liệt phế.
Nhiều năm như vậy, cô từng oán hận ba, nhưng khi cô nhìn thấy ba đầu đầy tóc bạc, nếp nhăn ngang dọc bị cảnh sát mang đi, lòng cô lập tức tan nát.
Lưu Họa Y lập tức tỉnh ngộ.
Trên thế giới này, chỉ còn lại người anh không rõ sống chết cùng ba là hai người thân duy nhất.
Nhưng bây giờ...
Lưu Họa Y cảm thấy đầu choáng mắt hoa. Không. Cô không thể mất ba được.
Lưu Họa Y vội chạy về biệt thự, vừa vặn gặp Ngọc Anh cùng Lưu Giai Kỳ đang thu dọn đồ đạc.
Cô cười lạnh một tiếng, đây chính là người đàn bà ba bất chấp tất cả muốn kết hôn cho bằng được.
Nếu là bây giờ ba xuất hiện, nhìn thấy con gái mình cùng vợ chạy mất dạng, không biết sẽ cảm thấy thế nào.
"Dì Mai, bà muốn đi đâu?”
Ngọc Anh sửng sốt một chút, vội vàng ngừng tay, nói lắp bắp: "Tôi .. con Nhã...”
Lưu Họa Y thở dài.
Vợ chồng vốn là chim liền cánh, đại nạn ập lên đầu mỗi người bay một hướng sao?.
Lưu Họa Y lắc đầu, "Dì Mai, ba vừa mới bị bắt, bà đã không muốn chờ đợi ông trở về mà vội bỏ đi?"
Ngọc Anh cứng ngắc, "Cô, cô nói bậy cái gì vậy."
Lúc này Lưu Họa Y cũng không có lòng dạ cãi vã với bà ta, cô ngồi ở trên sofa, than nhẹ một tiếng: "Dì Mai, những năm qua ba tôi không bạc đãi bà, bây giờ ông ấy gặp chuyện như vậy, bà muốn rời khỏi tôi cũng có thể hiểu, nhưng mà...”
"Bà hãy tất cả giao ra tài sản nhà họ Lưu ra đây.
Ngọc Anh mặt liền biến sắc, "Tôi không hiểu cô nói gì. Tiền bạc nhà họ Lưu các cô làm sao có thể ở chỗ tôi? Hơn nữa, ngân hàng đã đóng băng tất cả tài sản."