Anh thật sự đã trúng độc của người phụ nữ đó rồi.
Lưu Họa Y đến nhà hàng làm việc như thường lệ.
(
Lương Minh Thành cũng không biết thích thú gì, mà lần nào cũng chuẩn bị quần áo cho cô, hơn nữa còn là loại trang phục không lưu hành hàng ngày, giá cả không hề thấp.
Lưu Họa Y thay quần áo xong, thì bĩu môi, mặc dù đẹp mắt thật đấy, nhưng mà cũng đắt đỏ quá rồi? Anh ta có tiền thì thà ném cho mình còn hơn.
Dù rằng nghĩ thế, nhưng trong lòng, Lưu Họa Y vẫn rất biết ơn Lương Minh Thành.
Anh ta là người thông minh, không bao giờ hỏi mình vì sao phải đi làm, cũng không nói với Lưu Thành Nhân và Lưu Thành Công khi cô không có mặt.
Hai người họ chung sống rất thuận hòa với mối quan hệ là ông chủ với nhân viên, hơn nữa, thỉnh thoảng còn đùa nhau đôi chút.
Lưu Họa Y ngồi trước dương cầm, động tác ngón tay
ondong
càng thành thạo, thì âm thanh phát ra càng lúc càng nhanh.
Tiết tấu vui mừng, tiếng đàn êm tai, thế nên nhờ có âm nhạc tuyệt vời của Lưu Họa Y, gần đây, Lương Minh Thành còn kiếm được nhiều gấp đôi tháng trước.
Lưu Họa Y rùng mình, điều cô không chịu được nhất chính là chàng trai gian manh kia dùng cặp mắt tình tứ chăm chú nhìn mình.
“Cô gái à, hôm nay có thể thêm một giờ không?" Lương Minh Thành nhoài người trên chiếc dương cầm, cười lấy lòng.
Nếu thêm 1 tiếng nữa vậy chẳng phải sẽ về nhà muộn sao? Đến lúc đó Chú Hiểu mà hỏi tới thì bảo cô phải giải thích như thế nào đây? Lưu Họa Y suy nghĩ một chút rồi từ chối cậu ấy
Lương Minh Thành kéo kéo vạt áo cô, bày ra dáng vẻ đáng thương mà năn nỉ nói: "Cô gái ơi cô cứu tôi với. Đã có bốn bàn khách yêu cầu cô đàn thêm một tiếng rồi. Tôi tăng tiền lên cho cô có được hay không?"
"Đây không phải vấn đề tiền bạc..." Lưu Họa Y khó xử, khi nhìn thấy vẻ mặt suy sụp của Lương Minh Thành thì trong lòng lập tức mềm nhũn
Bình thường anh ấy cũng đối xử với mình rất tốt, ai. Được rồi được rồi, thêm 1 tiếng thì thêm 1 tiếng vậy.
Đến lúc đó thì nói với Chú Hiểu rằng mình quên không để ý thời gian là được
đấy."
rò
Lưu Họa Y gật đầu "Được rồi, chỉ thêm 1 tiếng thôi
Lương Minh Thành vỗ tay hoan hô, mặt mày rạng
"Thành Nhân này, nghe nói món Pháp ở nhà hàng này rất chính hiệu đấy." Huỳnh Cẩn Mai kéo cánh tay Lâm
Thành Nhân, dựa sát vào anh
"Thật sao? Vậy chúng ta vào thử xem." Lâm Thành Nhân cười nói
Trong mắt Huỳnh Cẩn Mai lóe lên 1 tia sáng, lúc này Lưu Họa Y chắc đang ở bên trong, không biết 1 lúc nữa nhìn thấy 2 người bọn họ đi cùng với nhau, cô sẽ phản ứng như thế nào đây?
Lương Minh Thành đang đứng ở cửa hút thuốc, trông thấy Lâm Thành Nhân dẫn theo một người phụ nữ khác đi tới, con mắt đều trợn lên rồi.
Tình huống gì đây?.
Anh ta ngẩn người, suy nghĩ đầu tiên khi phản ứng kịp là đưa Lưu Họa Y đi trốn.
Đám con ông cháu cha trong hội của anh ta thay phụ nữ như thay áo cũng là chuyện bình thường, tìm các cô gái nhỏ ở bên ngoài cũng là chuyện bình thường. Nhưng mà cũng phải giấu diếm một chút chứ? Sao lại có chuyện quang minh chính đại như Lâm Thành Nhân thế này.
Không được. Nếu như tí nữa Lưu Họa Y nhìn thấy thì làm sao bây giờ.
Anh ta ném tàn thuốc đi, vừa định chạy vào thì Lâm Thành Nhân đã nhìn thấy anh ta.
rôi.
"Lương Minh Thành"
Anh ta quay đầu lại, trong lòng thầm nghĩ không xong
Ngượng ngùng cười cười "Cậu chủ Lâm à”
"Nhìn thấy tôi lại quay người bỏ đi là có ý gì đây?" Lâm Thành Nhân nhíu mày
Vẻ mặt Lương Minh Thành bình tĩnh lại "Không có đâu, chỉ cần anh đến là tôi sẽ nhận ra"
"Cậu chủ Lâm lại có niềm vui mới à?" Cậu nhíu mày, Lâm Thành Nhân cũng nhíu mày không nói gì
"Nhà hàng Pháp này là cậu mở à?"
"Đúng thế. Nhưng hôm nay đã bán hết rồi, không bằng ngày khác cậu chủ Lâm lại đến?" Lương Minh Thành trả lời, mang thâm ý khác liếc mắt nhìn Huỳnh Cẩn Mai
Lâm Thành Nhân suy nghĩ một chút, vừa muốn gật đầu, đã nghe thấy Huỳnh Cẩn Mai nói: "Nhưng bên trong không phải vẫn còn có khách đấy sao?"
Lương Minh Thành liếc mắt nhìn cô, trong mắt xẹt qua một tia chán ghét
Người phụ nữ này nghe không hiểu chuyện thật à? Hay là cố ý đến gây chuyện?
"Không bằng hôm khác chúng ta lại đến?" Lâm Thành Nhân cũng hiểu ý Lương Minh Thành không muốn cho cô đi vào nên quay sang nói với Huỳnh Cẩn Mai
Huỳnh Cẩn Mai thầm tức giận trong lòng, làm sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy được?
Cô quay đầu sang khẽ nói một tiếng: "Thành Nhân anh nhìn kìa."
"Đó không phải là Họa Y à...”
Lâm Thành Nhân theo ngón tay cô nhìn sang, chợt ngẩn người.
Người phụ nữ mặc váy dài hở lưng màu nude đó không phải là Lưu Họa Y sao?
Con đàn bà chết tiệt. Ăn mặc như thế này. Cô ta muốn làm gì.
Bây giờ không phải cô đang đi học ở trường sao? Làm
sao lại xuất hiện ở đây?