Buổi tối, hơn tám giờ một chút, Lâm Thành Công cả người đầy mùi rượu xiêu xẹo về nhà.
"Thành Công." Lưu Họa' gọi hắn lại.
Lâm Thành Công quay đầu lại, ánh mắt mê mang.
Từ sau khi về nước, hắn liên tục được mời đi ăn đi uống. Cũng không phải là bởi vì hắn nhiều bạn bè, ngược lại bên bàn cơm chén rượu, đại đa số là người hắn không quen biết.
Những người đó bất quá là vì muốn đu bám cây đại thụ Đế Quốc này mà thôi. Thường ngày Lâm Thành Nhân hoàn toàn khinh thường việc xã giao với những người đó, nhưng bọn họ lại không dám cưỡng ép Lâm Thành Nhân.
Chỉ có hắn.Vừa mới trở về liền không thoát khỏi những thứ giao thiệp dối trá này.
"Chị, chị dâu."
"Cậu đi với tôi đến nơi này một chút." Lưu Họa, bắt hắn lấy tay kéo ra bên ngoài.
"Ui da, chị làm gì thế?" Lâm Thành Công thấy dáng vẻ khí thế hung hăng của Lưu Họa , rượu lập tức tỉnh một nửa.
"Đi với tôi đi mà. Tôi phải dẫn cậu đến phòng vẽ. Đến phòng vẽ gặp một người đàn ông."
"Cái gì phòng vẽ? Cái gì đàn ông?"
Lưu Họa Y dừng bước, "Tôi từng nói tôi đã gặp một người có dáng vẻ giống như đúc với anh cậu, Lâm Thành Nhân. Cậu có nhớ không?"
Lâm Thành Công dùng sức gật đầu một cái, tiếp theo nghe Lưu Họa Y nói, "Hắn ở trong phòng vẽ ngay đằng kia. Bây giờ tôi dẫn cậu đi gặp hắn."
"Chị dâu..." Lâm Thành Công bỗng nhiên kéo cô, thần sắc nghiêm túc, "Chị dâu, chị có thể đừng hù dọa người khác hay không? Ngôi nhà này căn. bản không có phòng vẽ nào cả, hơn nữa bên cạnh đài phun nước mà chị nói, chỗ đó là một kho hàng bỏ hoang, là khu vực cấm của biệt thự."
"..." Lưu Họatrợn to hai mắt, rõ ràng sáng hôm nay cô mới gặp người đàn ông kia. Làm sao lại nói là không có được chứ ? Hơn nữa nếu không thấy người, thì những dụng cụ vẽ, bản vẽ còn cả màu vẽ đều phải còn trong phòng vẽ chứ.
"Chị dâu, nếu chị không tin, chúng tôi có thể đi xem một chút." Lâm Thành Công bất đắc dĩ nói.
Lưu Họagật đầu một cái, hai người cùng đi với nhau.
Màn đêm tựa như một bức tranh thủy mặc màu đen cực lớn, âm trầm mà phong phú.
Gió thổi xào xạc, sự an tĩnh của bóng đêm khiến bất cứ lúc nào đều có thể nghe được tiếng gió thổi lá cây lao xao.
Lâm Thành Công bắt lấy ống tay áo Lưu Họa Y, đôi mắt to nhanh như chớp lấm lét nhìn xung quanh bốn phía.
"Chị dâu, cô xem, nơi này âm u dọa người như vậy, lam sao lại xuất hiện người như chị nói?"
"Cậu phải tin tôi."
“Nhưng...”
"Bớt nói nhảm, đi cùng tôi đi. Nhân lúc anh cậu còn chưa trở về."
Hai người một trước một sau đến trước phòng vẽ.
Lưu Họa Y hất cằm lên, chép miệng: "Nhìn đi, chính là chỗ này."
Lâm Thành Công đẩy cửa ra, một luồng không khí ấm mốc cũ kỹ xông vào mũi, theo bản năng hắn bịt tay che kín lỗ mũi.
Bật đèn pin trong điện thoại di động lên, hai người cùng đi vào bên trong.
Trong phòng đồ đạc chất đống ngổn ngang, căn bản không thấy bản vẽ, khung tranh hay bút vẽ như Lưu Họa' nói, cũng không có thấy một bóng người.
Lâm Thành Công nhíu mày một cái, "Chị dâu, nơi này không có gì cả. Tôi đã nói với cô rồi, đây là một kho hàng bỏ hoang."
Lưu Họa” không dám tin, sáng hôm nay còn là phòng vẽ, làm sao có thể lập tức biến thành kho hàng. Hơn nữa còn chất đống nhiều đồ như vậy? .
"Không thể nào. Hôm nay tôi."