• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắn nuốt nước miếng một cái, vừa định mở miệng mắng Lưu Họa Y, chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc. 

"Chú Hiểu. Rót cho tôi ly nước. Nhiều một chút." Lâm Thành Nhân giận dữ trợn mắt nhìn Lưu Họa Y một cái. 

Nghe Lâm Thành Nhân kêu lên, Lưu Họa Y không nhịn được cười ra tiếng. 

Hừ. Ai bảo bình thường thái độ của anh đối với tôi tệ hại như vậy. Bây giờ thua trên tay tôi rồi chứ ? Đáng đời. Bổn cô nương phải cho anh biết tôi không phải là trái hồng mềm cho anh tự do nắn bóp. 

Lâm Thành Nhân trừng mắt một cái, Lưu Họa Y một trận ho nhẹ, liền vội vàng đứng lên đi vào bếp. 

Huỳnh Cẩn Mai nhìn cuộc chiến âm thầm bằng ánh mắt giữa hai người, trong lòng tự nhiên có cảm giac gì đó, trực giác nói cho cô biết, Lâm Thành Nhân thật sự có cảm giác đối với cô. 

Nếu như cô chủ động một chút, cố gắng một chút nữa nói không chừng thật sự có thể trở thành bà lớn nhà họ Lâm. 

Lâm Thành Công trợn mắt há hốc mồm nhìn Lâm Thành Nhân hoàn toàn bất chấp hình tượng nốc xuống ừng ực một ly nước lớn, sau đó lại sai Chú Hiểu mang đến một ly nước khác. 

Hắn hoàn toàn trợn tròn mắt. 

Nhìn thấy Lưu Họa Y chạy vào nhà bếp, hắn nháy mắt mấy cái, "Em đi lấy thêm chút chè ..” 

Lâm Thành Công đi vào bếp, chỉ thấy Lưu Họa Y ngồi 

chồm hổm dưới đất cười đến rung người, không thở được. 

Hắn cười hỏi, "Chuyện gì mà chị cười sung sướng đến vậy?" 

Chỉ nghe Lưu Họa Y nói đứt quãng: "Trong chén chè hạt sen Lâm Thành Nhân ăn tối bỏ thêm một vài thứ mà hai người không có 

"Hả? Là cái gì?" Lâm Thành Công mặt đầy tò mò. 

"Muối." 

Lâm Thành Công vừa nghe, lập tức sửng sốt, vẻ mặt không dám tin. Qua hồi lâu, hắn cũng bắt đầu cười lớn. 

Khó trách anh hai ngoài kia là đổ nước xuống chứ không phải là uống nước nữa. 

"Lá gan của chị cũng quá lớn rồi đó. Ngay cả anh tôi chỉ cũng dám chơi xó.” 

Lưu Họa Y bĩu môi, "Ai bảo hắn ngày thường lúc nào 

cũng khi dễ tôi. Hừ. Để tôi xem hắn còn dám hay không. Tôi dù sao cũng là quân tử báo thù mười năm chưa muộn.” 

Lâm Thành Công bật ngón cái với Lưu Họa Y: "Chị dâu cũng thật lợi hại. Tôi đoán chừng toàn thành phố này chỉ duy nhất mình chị dám làm như vậy với đại ca tôi mà thôi." 

Lưu Họa Y khinh thường cười mỉa một tiếng, "Bà đây lúc trước còn đập cả lên đầu hắn thì sao. 

Lâm Thành Công trố mắt nghẹn họng, qua một lúc lâu mới bái phục nhìn Lưu Họa Y nói: ”Chị đúng là trâu bò. 

Lưu Họa Y cười gập người, từng tràng cười vui vẻ từ trong nhà bếp truyền ra, Lâm Thành Nhân ngồi ở bên ngoài nghe thấy sắc mặt hết đỏ au lại xanh lét.. 

Huỳnh Cẩn Mai ngẩng đầu, mặt đầy nghi ngờ, "Bọn họ đang cười cái gì vậy?" 

Lâm Thành Nhân cắn răng nghiến lợi: "Điên hết rồi, không cần phải để ý đến bọn họ. 

Nói xong Lâm Thành Nhân sửng sốt một chút, trong mắt thoáng qua một tia ủ rũ, đứng dậy lại đi rót một ly nước lớn. 

Lưu Họa Y cùng Lâm Thành Công từ nhà bếp đi ra, vừa nhìn thấy Lâm Thành Nhân mặt mày tái xanh vì giận, liền cụp đầu xuống, cố nén nụ cười trên mặt. 

Đôi mắt Lâm Thành Nhân tựa hồ có thể phun ra lửa, 

trừng trừng nhìn Lưu Họa Y. Hồi lâu sau, Lâm Thành Nhân dẹp cái chén qua một bên, rồi vội vàng bưng ly nước đổ xuống cổ họng. 

"Tôi ăn no rồi.” Lưu Họa Y không biết quả boom này khi nào thì nổ, vì để tránh cho mình bị thương cô phải thoát thân sớm sớm một chút mới được. 

Lâm Thành Công vừa thấy cô đi, vội vàng theo sát sau lung. 

"Anh Thành Thông... Anh... anh vẫn ổn chứ?" Huỳnh Cẩn Mai thấy hai người đều đi, còn Lâm Thành Nhân mặt mày xanh lét. 

"Cảm ơn Cẩn Mai quan tâm, tôi không sao." Lâm Thành Nhân cau mày, ánh mắt nhìn Huỳnh Cẩn Mai thoáng qua một tia không cam lòng. 

Bỏ đi, tối nay phải xử lý người đàn bà kia trước đã. Ngày khác lại đi tìm cô cũng không muộn. 

"Anh Thành Thông lúc này không phải nói là... 

Lâm Thành Nhân vừa nghe, lập tức ngăn cô lại: "Cấn Mai, chuyện này bây giờ không tiện nói cho lắm, ngày khác tôi sẽ đích thân đến tìm Cấn Mai nói chuyện. 

tâm. 

Huỳnh Cẩn Mai cắn môi dưới gật đầu, không cam 

Sợi dây chuyền kia cô có biết, là ở trong túi xách Lưu Họa Y. Nhìn dáng vẻ Lâm Thành Nhân hình như là tìm chủ nhân sợi dây chuyền? Có điều, hắn không biết đó là sợi 

dây chuyền của Lưu Họa Y sao? 

Suy nghĩ của Huỳnh Cẩn Mai có chútrối loạn, cô nghĩ có khi nào sai sai ở đâu đó không? Tại sao Lâm Thành Nhân lại không biết cô vợ hắn chính là chủ nhân sợi dây chuyền? 

Đêm hôm đó Lưu Họa Y ở trong phòng chờ cô, kết quả cô ở bên ngoài uống say... Lúc cô tỉnh lại muốn đi tìm Lưu Họa Y, cô đã không còn ở đó nữa. 

Can Mai... 

Huỳnh Cẩn Mai mở to hai mắt. 

Lưu Họa Y nếu ở trong phòng chờ cô, vậy vì sao sợi dây chuyền lại xuất hiện trên tay Lâm Thành Nhân? . 

Chẳng lẽ... Đêm hôm đó bọn họ có chuyện gì xảy ra? Nhưng Lâm Thành Nhân lại không biết người đó chính là Lưu Họa Y? Hoặc là... Lưu Họa Y ngay từ đầu đã lừa gạt mình, cô ta vốn không là vì anh trai mới gả cho Lâm Thành Nhân gì hết. Mà là đã dính líu cùng Lâm Thành Nhân từ lâu rồi. 

Huỳnh Cẩn Mai nheo mắt lại, ánh sáng chuyển động giữa hai con người đào hoa tản ra tràn ngập quyến rũ mê người. 

Nếu Lâm Thành Nhân không biết sợi dây chuyền là của Lưu Họa Y, như vậy thì... 

 

Lưu Họa Y cảm thấy cuộc đời này chuyện sai trái là giả cho Lâm Thành Nhân, còn chuyện cực kỳ sai trái chuyện là bỏ muối vào chén chè hạt sen của hắn. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK